Hiền phi nương nương không nói gì, chỉ che miệng cười trộm, hai má hồng hào khỏe mạnh, có vẻ như được bảo dưỡng rất tốt.
Quý Từ quay đầu lại nhìn về phía phụ hoàng, tức khắc cảm thấy phiền lòng.
Đầu của phụ hoàng, xanh như bộ váy của Hiền phi nương nương.
Nhưng sao anh có thể nói như vậy được? Quý Từ chỉ có thể im lặng.
Trong lúc anh đang ngẩn người, Lương Hoàng nói:
"Trẫm nghe nói hôm nay con đến cửa chùa Thanh Tịnh?"
Quý Từ hồi phục tinh thần, đáp: "Vâng."
"Nhưng thiền sư Nhược Liên có vấn đề gì sao?" Lương Hoàng nôn nóng hỏi: "Hắn có liên quan gì đến tình hình gần đây của trẫm không?"
Quý Từ nhớ lại dáng vẻ gầy yếu của thiền sư Nhược Liên, cảm thấy dù hắn thật sự có liên quan đến chuyện này, anh cũng không thể báo với Lương Hoàng một cách qua loa như vậy được.
Vì vậy anh lắc đầu: "Không có, chỉ là nhi thần muốn đến chùa Thanh Tịnh để cầu bình an cho phụ hoàng mà thôi."
Nghe vậy, Lương Hoàng khẽ cau mày, nhưng khi nghe được câu cuối cùng, ông lại giãn mày ra, lộ ra vẻ mặt vui mừng:
"Con có lòng rồi."
Quý Từ cười nói: "Làm việc vì phụ hoàng, là điều đúng đắn."
Lương Hoàng mời Quý Từ ngồi đối diện mình, giữa mày chứa sự lo lắng:
"Trẫm đã cử người chỉnh đốn lại Khâm Thiên Giám lần nữa, sau khi giải tán, trong số đó có không ít kỳ nhân dị sĩ. Trẫm lo lắng, ngày sau nếu trẫm lại xảy ra chuyện, con không có ở bên cạnh trẫm, đến lúc đó thì không ai có thể tới giúp trẫm nữa."
Nghe vậy, Quý Từ hơi nhướng mày: "Phụ hoàng, thứ cho con nói thẳng, tiên nhân hơi có chút đạo hạnh sẽ không muốn nhận chức trong hoàng cung."
"Chỉ có những tán tu gà mờ mới cố gắng hết sức làm việc cho hoàng gia để kiếm miếng cơm."
Lời anh nói rất chân thành, Lương Hoàng hơi sửng sốt, siết chặt ngón tay, cuối cùng thở dài:
"Nói cũng đúng."
Những tiên nhân đó, ai cũng mắt cao hơn đầu, cho dù bề ngoài không thể làm gì được Lương Hoàng, nhưng bọn họ cũng sẽ không dùng mắt để nhìn Lương Hoàng.
Làm sao có thể chịu ăn nói khép nép, làm việc ở Khâm Thiên Giám vì ông chứ?
Lương Hoàng cảm thấy Quý Từ nói rất có lý, nhưng tình huống hiện giờ của ông...
Ông luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quý Từ thấy Lương Hoàng lo lắng thì an ủi:
"Phụ hoàng yên tâm, trong vòng 10 ngày, nhi thần chắc chắn có thể bắt người phá rối sau lưng tới!"
Nếu không bắt được thì cũng bó tay, dù sao thì vị Hiền phi nương nương này thoạt nhìn có vẻ rất khó bắt, hơn nữa thái độ của thiền sư Nhược Liên rất khó hiểu, thật ra Quý Từ không thể đảm bảo mình có thể tìm ra được hung thủ trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng... Dù sao cũng phải thử mà, đúng không?
Mà cho dù anh có thất bại, có lẽ Lương Hoàng cũng sẽ không nỡ trách anh.
Nghĩ đến đây, Quý Từ đắc ý cười rộ lên.
Nhưng trong mắt Lương Hoàng, khi thanh niên nói những lời này, giọng điệu rất chân thành, nụ cười cũng chân thành tha thiết tự tin, vì vậy ông rất tin tưởng vào thời hạn mà Quý Từ đã nói:
"Vậy là tốt rồi, giao việc này cho con, ta thấy rất yên tâm."
Nói đến đây, Hiền phi nương nương bên cạnh cúi người xuống, ngón tay thon dài nâng tách trà nhỏ, chậm rãi đưa đến bên miệng Lương Hoàng:
"Bệ hạ, người uống trà đi."
Giọng nói mềm mại, ẩn chứa ý cười nhè nhẹ.
Tuy Lương Hoàng không nói gì, nhưng Quý Từ có thể nhìn ra, ông đang rất hưởng thụ.
Quý Từ nhìn qua nhìn lại hai người họ với ánh mắt sâu xa, cuối cùng rời ánh mắt đi.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, anh mới thu ánh mắt về, nghiêm túc nói:
"Phụ hoàng, người và Hiền phi nương nương quen nhau khi nào?"
Lương Hoàng không ngờ chuyện mà Quý Từ muốn nói với ông lại là chuyện của Hiền phi, ông hơi sửng sốt một chút, đè bất mãn trong lòng xuống, nói:
"Vào hai năm trước khi ở bên ngoài cung, nàng là con gái của một thương nhân trong kinh thành, sau khi chúng ta gặp nhau thì dẫn nàng về cung."
Quý Từ gật đầu, hóa ra còn là tiết mục yêu từ cái nhìn đầu tiên.
"Vậy mấy ngày gần đây, người có phát hiện ra Hiền phi nương nương có gì không ổn không?"
Lương Hoàng nhìn anh, hơi do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: "Không có."
"Nếu như có chuyện kỳ lạ thì là đã 2 năm nay, nàng chưa từng sinh hạ con nối dõi, rõ ràng thái y đã nói sức khỏe của trẫm và của nàng đều không có vấn đề gì."
Quý Từ nhìn Lương Hoàng một hồi, suy tư gì đó rồi nói: "Con hiểu rồi."
Nói xong, Quý Từ đứng dậy từ đệm hương bồ, trong lòng vẫn còn đang suy tư.
Dường như Lương Hoàng có tình cảm rất sâu sắc với Hiền phi, cho dù trước đó nàng từng xông vào Dưỡng Tâm Điện, Lương Hoàng cũng không trách móc nàng.
Đúng là rất hiếm thấy.
Quý Từ đang chìm trong suy nghĩ, hơi không chú ý một chút thì cuốn tiểu thuyết trong tay áo liền rơi xuống.
Cuốn tiểu thuyết đúng lúc rơi xuống trước mặt Lương Hoàng, phát ra tiếng "lộp bộp".
Lương Hoàng nhìn thấy rất rõ mấy chữ trên bìa truyện.
Lương Hoàng: "..."
Quý Từ: "..."
Quý Từ xấu hổ đến nỗi chóp mũi chảy mồ hôi, anh hoảng loạn muốn nhặt cuốn tiểu thuyết lên, nhưng vừa đưa tay ra đã bị Lương Hoàng ngăn lại.
Ông đặt tiểu thuyết lên bàn, mở ra cẩn thận đọc.
Đáng tiếc cũng không đọc lâu lắm, vì vừa lật trang đầu tiên, sau tai Lương Hoàng đã hơi đỏ đỏ.
Ông ho khan hai tiếng, ngước mắt nhìn Quý Từ: "Thì ra con và sư đệ kia của con là loại quan hệ này."
Quý Từ muốn nói không phải, nhưng buồn thay phát hiện rằng bọn họ quả thật là giống như vậy.
Sau khi cân nhắc, Quý Từ nói: "Phụ hoàng, những thứ được viết trong cuốn tiểu thuyết đó đều là những câu chữ mù quáng."
Lương Hoàng khẽ nhớ mày: "Nếu đã là những câu chữ mù quáng, sao con lại mua về?"
Quý Từ: "..."
Nếu con nói con chỉ là tò mò thôi, Lương Hoàng có tin không?
Lương Hoàng thấy anh thật sự xấu hổ, khẽ cười.
Ông đóng cuốn tiểu thuyết lại, nói một cách sâu xa: "Người trẻ tuổi các con thật sự chơi rất đa dạng, là những kiểu trẫm chưa từng thấy bao giờ."
Bây giờ thì Quý Từ đã hiểu sơ sơ trong cuốn tiểu thuyết viết cái gì.
Anh hít sâu một hơi: "Phụ hoàng, không phải như người nghĩ đâu, bây giờ con chưa có..."
"Bây giờ chưa có, sau này cũng sẽ có." Lương Hoàng ngắt lời Quý Từ, bình tĩnh nói.
Ông đưa lại cuốn tiểu thuyết cho Quý Từ: "Thì ra con thích đàn ông, trẫm có thể tìm mấy người cho con."
Dù sao thì Quý Từ cũng không cần phải lên ngôi, anh chơi thế nào cũng không thành vấn đề.
Nghe thấy lời này, Quý Từ đỏ mặt lắc đầu, kiên quyết từ chối: "Không cần đâu, phụ hoàng."
Nghe vậy, Lương Hoàng trầm ngâm nhìn anh:
"Chỉ thích một mình sư đệ của con thôi sao? Thế mà lại là một người si tình."