Khi đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, từ vành tai đến cổ của Quý Từ đều đỏ ửng, trên đường đi có gặp Hiền phi nương nương, anh cũng không thèm chào hỏi mà trực tiếp rời đi.
Xấu hổ, xấu hổ quá!
Vì sao lại bị Lương Hoàng thấy được loại sách này chứ?!
Suốt đường đi anh đều cúi thấp đầu, kết quả là chưa đi được bao xa đã gặp xe ngựa của nhị hoàng tử ở trên đường.
Nhìn thấy anh, nhị hoàng tử vô cùng vui vẻ mời anh lên ngồi chung.
Quý Từ không có lý do gì để từ chối, chỉ là lần này anh lại nhét cuốn truyện vào sâu trong tay áo hơn, luôn cảnh giác để nó không lọt ra ngoài.
Nếu không sẽ bị nhị hoàng tử thấy được, anh lại càng thêm xấu hổ.
Sau khi lên xe ngựa, Quý Từ nhìn thấy nhị hoàng tử đang ngồi trên giường nệm, trong tay cầm một quyển kinh thư.
Thấy anh nhìn qua đây, nhị hoàng tử đặt kinh thư xuống, vui vẻ nói: "Hoàng huynh về rồi? Nghe nói hôm nay hoàng huynh rời cung để tìm thiền sư Nhược Liên, huynh cảm thấy thế nào?"
Bây giờ tim Quý Từ có hơi mệt, không còn chút sức lực nào, sau khi ké được một tách trà của nhị hoàng tử thì nói cho có:
"Cũng tạm, thế thôi."
Nhị hoàng tử gật đầu: "Mặc dù chỉ mới tiếp xúc không lâu, nhưng mà hoàng huynh, dù thế nào đi nữa, thiền sư Nhược Liên quả thật là một người rất tốt, sau này nếu huynh mất ngủ, có thể gọi hắn đến đọc kinh giúp huynh."
Quý Từ: "... Ừm."
Mới là lạ, để thiền sư Nhược Liên đến đọc kinh cho anh, chẳng thà dạy hàm số cho Tần Giác, sau đó kêu y đọc cho anh nghe khi anh đi ngủ.
Không biết Tần Giác có thể học vào hay không.
... Không đúng, sao lại nghĩ đến Tần Giác nữa rồi?
Quý Từ nghiêm túc nói: "Ta ra lệnh cho đệ điều tra thiền sư Nhược Liên, đệ phát hiện được gì không?"
Nhị hoàng tử đặt kinh thư xuống, nghiêm túc nói: "Không phát hiện gì bất thường."
"Còn Hiền phi thì sao?"
Nghe xong, nhị hoàng tử hơi nhớ lại, nói: "Hình như cũng không có vấn đề gì, mọi người đều ổn."
Quý Từ hơi cau mày.
Xem ra vẫn nên để anh tự điều tra mới được.
Hay là tối nay lại đến hậu cung ngồi canh thử xem?
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên đến hậu cung, trước lạ sau quen.
Hơn nữa, anh đến hậu cung không phải để làm chuyện lén lút, hoàn toàn không cần phải chột dạ.
Nghĩ vậy, suy nghĩ trong lòng Quý Từ càng thêm kiên định.
Trong khi anh đang nói chuyện với nhị hoàng tử, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt nhỏ.
Ngay sau đó, một giọng nam hơi run run vang lên:
"Bái kiến hoàng huynh."
Nghe thấy câu này, Quý Từ rất tò mò.
Anh vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang đậu ở ven đường cung điện từ lúc nào không hay, nhưng chủ nhân trên xe đã bước ra, cung kính quỳ xuống đất.
Bên hông người nọ cũng đeo một ngọc bội hoàng tử, y phục khá lộng lẫy, nhưng dáng vẻ sợ hãi của hắn không giống như đang giả vờ.
Quý Từ có chút khó hiểu: "Hắn đang bái ta sao?"
"Không phải." Bên cạnh truyền đến giọng của nhị hoàng tử: "Đệ ấy đang bái đệ."
Nghe vậy, Quý Từ hơi giật mình.
Nhị hoàng tử nhìn ra ngoài, nói: "Đứng lên đi."
Nghe thấy giọng của hắn, hoàng tử đang quỳ bên ngoài vội vàng đứng lên: "Đa tạ hoàng huynh! Đa tạ hoàng huynh!"
Hoàng tử kia ngẩng đầu lên, khi thấy trên xe ngựa của nhị hoàng tử còn có một người khác thì sửng sốt.
Quý Từ và hắn nhìn nhau một lúc, cho đến khi nhị hoàng tử hơi tò mò hỏi: "Sao lại nhìn nhau lâu dữ vậy?"
Lúc này hoàng tử kia mới như người tỉnh mộng, không dám nhìn về phía bên này nữa, hoảng sợ bò lên xe ngựa rời khỏi nơi này như đang trốn hồng thủy mãnh thú.
Trong lòng Quý Từ dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Anh ngập ngừng hỏi: "Hình như người này rất sợ đệ?"
Nghe vậy, nhị hoàng tử nhìn qua, ánh mắt trong trẻo: "Có hả? Đệ không biết."
"Mỗi lần bọn họ nhìn thấy đệ đều bày ra dáng vẻ này, đệ cũng không biết là vì sao nữa."
Bọn họ.
Nói cách khác, không chỉ có một mình hoàng tử này là sợ hắn.
Bàn tay thon dài của nhị hoàng tử cầm kinh thư lên, các ngón tay đều có vết chai do luyện võ luyện kiếm nhiều năm, trông rất mạnh mẽ.
Quý Từ nhớ lại hành động không nói một lời đã nhét mật thám vào vương phủ của anh của nhị hoàng tử.
Tên nhóc này, chẳng lẽ là một thiết khai hắc*?
*Thiết khai hắc (切开黑): từ này dùng để miêu tả một số người có bề ngoài dễ thương hay hào phóng, nhưng thực chất bên trong là người nham hiểm và thường có những suy nghĩ xấu xa.
Đúng lúc này, nhị hoàng tử lại hỏi: "Hôm nay hoàng huynh đến chùa Thanh Tịnh để làm gì vậy?"
Quý Từ suy nghĩ một chút, cuối cùng kể lại mọi chuyện cho hắn, kể cả tấm mộc.
Nhị hoàng tử nghe xong thì cảm thấy rất hứng thú: "Vậy à? Xem ra các huynh thật sự là phu quân định mệnh."
Phu quân định mệnh?
Quý Từ khó hiểu hỏi: "Đó không phải là chùa Thanh Tịnh dùng để lừa tiền sao?"
Chỉ là một tấm mộc mà cũng có thể khiến hai người bên nhau mãi mãi sao?
"Không phải lừa tiền đâu." Nhị hoàng tử trịnh trọng nói, "Cây hoa đào bên ngoài chùa Thanh Tịnh quả thật rất linh, hơn nữa tiểu hòa thượng quản lý cây hoa đào đoán mệnh cũng rất chuẩn."
"Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra những người treo tấm mộc có phải là duyên phận của nhau hay không, nếu có thì hắn sẽ đưa tấm mộc cho bọn họ, nhưng nếu không phải, cho dù người đó có nhất quyết muốn treo tấm mộc, tiểu hòa thượng cũng sẽ không bán tấm mộc trong tay."
Nghe vậy, Quý Từ hơi giật mình: "Có cho nhiều tiền hơn cũng không bán hả? Nếu là cho trăm lượng, ngàn lượng, vạn lượng hoàng kim thì sao?"
Nhị hoàng tử nghiêm túc nhìn anh, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Nhận được đáp án, Quý Từ đột nhiên cảm thấy hơi vui vẻ.
Thế nên anh và Tần Giác có duyên phận với nhau, treo tấm mộc lên, mãi mãi bên nhau không chia lìa.
Hóa ra là như vậy à.
Quý Từ vô thức mỉm cười. Ngón tay anh gõ nhẹ lên đùi, động tác nhẹ nhàng.
Ánh mắt của nhị hoàng tử bất giác nhìn vào độ cong trên môi Quý Từ, nghiêng đầu suy tư gì đó.
......
Khi trở lại cung điện thì đã rất muộn, Tần Giác đã chuẩn bị đồ ăn xong, đang ngồi trên bàn đá đợi Quý Từ về cùng ăn.
Hôm nay Quý Từ rất vui vẻ, vừa vào sân đã tiến lên hôn y một cái, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn.
Tần Giác bị hành động của anh làm cho sửng sốt, sau đó lông mi run run.
"Hôm nay sư huynh rất vui?"
"Đúng là rất vui."
Quý Từ nói, móc cuốn tiểu thuyết trong tay áo ra, vừa ăn vừa đọc.
Tên tác giả được viết trên bìa cuốn tiểu thuyết, chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay là tên giả, tên là Song Hoàng Đản.
Quý Từ cười nói cái tên này rất thú vị.
Anh lật trang đầu tiên, nghiêm túc đọc.
Thấy thế, Tần Giác cũng đến gần đọc cùng anh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vành tai Tần Giác càng lúc càng đỏ.
Quý Từ cũng có chút xấu hổ.
Những thứ được viết trong này sẽ dạy hư bạn nhỏ.
Anh muốn cất cuốn tiểu thuyết, nhưng khi quay đầu lại thì thấy mặt và cổ Tần Giác đỏ bừng.
Giống như đang đốt pháo hoa.
Quý Từ nhìn đi chỗ khác.
- - Sợ cái gì, trước đây Quý Từ cũng là người trải nhiều việc đời, có thứ gì mà chưa từng thấy?
Không phải chỉ là một cuốn sách vàng thôi sao? Có gì mà xấu hổ chứ!
Vì vậy anh giả vờ cảm thán:
"Cũng chỉ có thế, chẳng có gì mới mẻ cả."
"Cái này ta cũng làm được, ta đã từng đọc từ rất lâu trước kia."
"Không phải chỉ là trói ở chỗ đó thôi sao? Ta biết rất nhiều, cũng không biết vì sao người trong kinh thành lại thích thứ không có gì mới mẻ như vậy."
Quý Từ quay đầu nhìn Tần Giác, giả vờ kinh ngạc, chế giễu: "Ồ, quả nhiên vẫn là con nít, chỉ có như vậy mà đã không chịu nổi?"
Anh đắc ý nói: "Nhưng đệ yên tâm, dù đệ không biết gì hết cũng không sao, sư huynh ta sẽ không trách đệ."
Sau khi nói xong, hô hấp Tần Giác có hơi dồn dập.
Y nắm lấy tay Quý Từ, đôi mắt ươn ướt, giọng điệu rất gấp gáp: "Chúng ta thử xem nhé?"
Quý Từ: "?"
Tần Giác nghiêm túc nói:
"Như đã nói bên trên, ta muốn thử nó với sư huynh."
"Không phải sư huynh rất giỏi sao, có lẽ có thể dạy đệ."
Quý Từ: "..."
Không, anh không được.
Quý Từ do dự một lúc lâu, sờ mặt Tần Giác, ý đồ muốn mê hoặc y: