Ông đây ở bên ngoài sung sướng biết bao, còn cần ngươi tới tìm à?
Ngươi không tới tìm, ta còn vui hơn nữa kìa.
Quý Từ giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Vân Thời, lạnh lùng nói:
"Xin tông chủ hãy tự trọng."
Đáng tiếc, Vân Thời sống đến tận bây giờ có lẽ còn chưa biết hai chữ "tự trọng" viết thế nào.
Hắn cúi đầu nhìn vòng tay trống không, cười nhạo một tiếng, tùy tiện dựa lưng vào ghế, ung dung nghiêng đầu quan sát Quý Từ:
"Ôm đồ đệ một chút thôi mà, có gì không được sao?"
Quý Từ không chịu nổi ánh mắt của hắn, lui về sau vài bước:
"Nguyên nhân thế nào, trong lòng ngươi cũng biết rõ, ta chán ghét khinh thường ngươi."
Anh vừa nói xong, nụ cười trên môi Vân Thời chợt tắt.
Hắn từ từ đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu:
"Ngươi khinh thường ta?"
"Vậy Tần Giác thì sao?" Trong mắt Vân Thời không có chút ý cười nào, nhìn thẳng vào Quý Từ, "Vì sao khi hắn sờ tay ngươi, có tâm tư bẩn thỉu với ngươi, ngươi lại không nói khinh thường hắn?"
Dường như Vân Thời đã quyết tâm muốn bôi đen hình ảnh của Tần Giác trong lòng Quý Từ.
Hắn không nói gì đã nắm lấy cổ tay Quý Từ, cưỡng ép kéo người đến trước mặt:
"Ngươi có biết, mỗi ngày trong đầu hắn suy nghĩ cái gì không? Ngươi có biết, những hành động nhỏ của hắn khi các ngươi nằm chung giường vào ban đêm không?"
Vân Thời nở nụ cười châm chọc, ngón tay hắn trượt xuống, dừng lại bên hông Quý Từ, hừ cười:
"Ngươi nhìn đi, ngươi nhỏ hơn Tần Giác rất nhiều, nếu hắn muốn làm gì ngươi, quả thật là dễ như trở bàn tay."
Trong mắt Vân Thời chợt lóe lên màu đỏ tươi, giống như đang ghen ghét.
Nhưng không nên như vậy mới đúng.
Từ khi hắn sinh ra đã là kỳ tài ngút trời, bây giờ là tông chủ của tông môn lớn đệ nhất thiên hạ, bàn về thực lực, bàn về quyền lực, bàn về địa vị, toàn bộ Tu Chân giới không có ai có thể địch nổi hắn.
Vân Thời muốn cái gì, chỉ cần ngoắc ngón tay là có vô số người đổ xô đến, chỉ để có thể lộ mặt ở trước mặt hắn.
Để tông chủ Đạo Tông trịch thượng có thể bố thí cho hắn một cái liếc mắt.
Vân Thời sẽ không ghen ghét bất kỳ kẻ nào, bất kỳ vật gì.
Nhưng cảm xúc vừa lóe lên trong mắt hắn không thể nào là giả được.
Hắn đang ghen ghét, ghen ghét với Tần Giác đang ở bên ngoài Thái Cực Điện, nhận được mọi sự chú ý và thiên vị của Quý Từ, ban đầu là đồ đệ đáng tự hào nhất của hắn.
Vân Thời gần như muốn phát giận, giọng điệu ác liệt, hắn giống như kẻ ngốc, dùng những từ ngữ tục tĩu mà trước nay hắn khinh thường không thèm nói ra để chửi bới Quý Từ*:
*Chỗ này mình nghĩ phải để là Tần Giác mới đúng, nhưng tác giả để là Quý Từ.
"Nói không chừng từ mấy năm trước, khi các ngươi còn cùng chung chăn gối, hắn đã chơi ngươi... Khắp nơi, chỉ có ngươi ngây thơ không biết."
Hắn còn chưa dứt lời, Quý Từ đã tức đến toàn thân run rẩy.
Anh cắn đầu lưỡi của mình, Chiết Liễu Kiếm ra khỏi vỏ như ý muốn của chủ nhân.
Ánh sáng màu xanh đậm hiện lên, vai của Vân Thời bị Chiết Liễu Kiếm chém làm đôi, máu lập tức chảy ra.
Bên chóp mũi toàn là mùi máu tươi nồng nặc.
Quý Từ chán ghét nhìn hắn:
"Ta không có nói sai, Vân Thời, ngươi đúng là rất buồn nôn."
Những giọt máu nhỏ xuống trên mũi kiếm Chiết Liễu Kiếm, rơi xuống nền gạch cẩm thạch trắng, yên lặng không một tiếng động.
Chiết Liễu Kiếm rất cứng rắn, nói là chém vai làm đôi, vậy thì thật sự là chém vai làm đôi.
Cả da lẫn thịt, cộng thêm xương cốt đều được chém rất thẳng hàng.
Nhưng Vân Thời như thể không thấy đau, thậm chí hắn còn cười:
"Sao nào, thẹn quá hóa giận? Bị ta nói đúng?"
Ánh sáng trong mắt Vân Thời lúc sáng lúc tối:
"Hắn đúng là có tâm tư bẩn thỉu với ngươi, ngươi còn muốn bao che hắn?"
Quý Từ vuốt ve hoa văn trên chuôi kiếm Chiết Liễu Kiếm, hơi nghiêng đầu, rất tò mò hỏi:
"Đúng, ta vẫn luôn biết, nhưng cái này thì có gì không đúng?"
"Đệ ấy có dục vọng với ta, chẳng lẽ ta không có dục vọng với đệ ấy sao?"
"Chúng ta đã là đạo lữ thẳng thắn mọi chuyện với nhau, chúng ta muốn làm gì thì làm thôi, không phải sao? Một người ngoài như ngươi dựa vào cái gì quản thúc ta?"
Mỗi một câu của Quý Từ đánh vào trong lòng Vân Thời không chút nương tay.
Nghe thấy những lời này, nụ cười của Vân Thời hoàn toàn cứng lại.
Môi hắn từ từ mím lại, ánh mắt lạnh lẽo:
"Ngươi có ý gì?"
Quý Từ đứng từ trên cao nhìn xuống phía hắn: "Ý như vậy còn chưa đủ rõ sao?"
Chiết Liễu Kiếm đâm vào miệng vết thương trên vai Vân Thời, khiến vết thương lại trở nên nghiêm trọng.
Quý Từ không nhìn Chiết Liễu đang tự hành động để bênh vực anh, bình tĩnh nói:
"Ta và Tần Giác đã là đạo lữ từ lâu, chẳng lẽ trước đó Cô Hồng không có nói với ngươi điều này à?"
Vân Thời cụp mắt xuống, trong lồng ngực tràn ngập cảm xúc xa lạ, khiến hắn nôn nóng không thôi.
Không có, không có nói, Cô Hồng chưa từng nói.
Đến tận trước khi Quý Từ chém vai hắn làm đôi, hắn vẫn còn cho rằng hiện giờ Tần Giác vẫn đang đơn phương đau khổ yêu thầm Quý Từ.
Hắn hoàn toàn không ngờ Quý Từ sẽ thật sự chấp nhận lời tỏ tình của Tần Giác.
Vân Thời tự đại quá mức, từ đầu đến cuối hắn chưa từng suy xét đến trường hợp này.
Đương nhiên, mãi cho đến hiện tại, Vân Thời vẫn không cảm thấy mình đã sai.
Trên đời này không có thứ gì là Vân Thời không lấy được, cho dù là người thì cũng như vậy.
Trong không khí bắt đầu sinh ra dao động linh khí cực lớn, Chiết Liễu đang cố cắm vào miệng vết thương của Vân Thời, bị một linh lực bàng bạc đánh văng ra ngoài.
Miệng vết thương được chữa trị với tốc độ cực nhanh.
Da thịt và dây thần kinh bắt đầu được kết nối với nhau, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Rất nhanh, nửa cái vai bị Quý Từ chém làm đôi đã khỏi hẳn, không còn nhìn thấy chút vết thương nào.
Quý Từ nhạy bén nhận ra điều không ổn, nhặt kiếm lên, xoay người chạy ra ngoài Thái Cực Điện.
Đáng tiếc, chưa kịp chạy được mấy bước, anh lại lần nữa bị kéo trở về.
Trong mắt Vân Thời toàn màu đỏ tươi, ép hỏi:
"Ngươi lại muốn chạy đi đâu?"
Quý Từ bị giọng nói như lẽ đương nhiên của hắn làm tức đến cười:
"Ta đi đâu, ngươi quản được sao?"
"Dù ta có động phòng với tiểu sư đệ cũng không liên quan gì đến ngươi!"
Vừa dứt lời, Vân Thời siết chặt nắm tay, xương ngón tay phát ra tiếng "rắc rắc".
Nhưng dù là vậy, vẻ mặt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói là lạnh nhạt.
Dường như Vân Thời nghĩ thông suốt điều gì đó, hắn thong thả bịt miệng Quý Từ lại, ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói:
"Đương nhiên ta có thể quản, ta là sư phụ của ngươi, chuyện kết hôn cưới gả đương nhiên phải được ta gật đầu mới có thể xử lý. Ngươi là đệ tử thân truyền của bổn tọa, lại bị người ngoài câu mất thần trí, ta là sư phụ, dĩ nhiên không muốn."
Quý Từ mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Máu não dâng lên, anh cắn tay Vân Thời, mùi máu tươi nhè nhẹ lập tức xông vào khoang miệng.
Quý Từ có chút hối hận, định quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
Nhưng sao Vân Thời có thể chấp nhận?
Một tay khác của hắn nắm chặt yết hầu của Quý Từ, ép anh nhìn trực diện vào hắn, một tay khác bị cắn thì lại vói vào khoang miệng của Quý Từ.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Quý Từ, đầu ngón tay của Vân Thời chạm vào răng nanh hơi nhọn lên của anh, thoáng dùng sức.
Đầu ngón tay bị răng nanh đâm rách, một giọt máu rơi vào miệng Quý Từ.
Trong mắt Vân Thời cuối cùng cũng hiện lên vẻ hài lòng, giọng khàn khàn:
"Không tệ, chính là như vậy, nhớ kỹ mùi vị của ta."
Quý Từ không hiểu hắn lại phát điên cái gì, sắc mặt trắng bệch đẩy mạnh Vân Thời ra.
"Ngươi làm sư phụ chính là làm như vậy sao? Người ngoài cái gì, rõ ràng Tần Giác cũng là đồ đệ của ngươi!"
"Đồ đệ của ta chỉ có duy nhất một mình ngươi."
"Về phần Tần Giác," Vân Thời thờ ơ ngước mắt lên, khóe miệng không lên, "Rất nhanh thôi, hắn sẽ không phải nữa."