Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 136: Chân giò lớn!



Edit + beta: Iris

Gần đây trong Tam Thanh Đạo Tông xảy ra rất nhiều chuyện, nội bộ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Đầu tiên là Tần Giác bị loại khỏi hàng ngũ đệ tử thân truyền của tông chủ một cách khó hiểu, sau đó là có một đệ tử nói rằng đã nhìn thấy Quý sư huynh bị Vân Thời giam cầm trong Thái Cực Điện, không được ra ngoài, xong sau đó nữa thì có người thề son sắc rằng nửa đêm nhìn thấy ba vị trưởng lão Đạo Tông đánh nhau trước cửa Thái Cực Điện.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở Đạo Tông cực kỳ căng thẳng, ngay cả cười đùa, mọi người cũng không dám, thậm chí còn không dám tụ tập trước mặt Tần Giác.

Buổi trưa, tại nhà ăn của đệ tử Đạo Tông.

Chúng đệ tử nhìn trái nhìn phải vẫn không phát hiện bóng dáng của Tần Giác.

"Kỳ lạ, sao không thấy Tần sư đệ đến đây ăn trưa? Đã mấy ngày liền rồi."

"Sau khi bị loại khỏi hàng ngũ đệ tử thân truyền, sân và đỉnh núi trước kia đệ ấy ở cũng bị thu hồi lại, nếu muốn ăn thì phải đến nhà ăn, sao đã mấy ngày rồi mà chưa thấy..."

"Ngươi bị ngu à, Tần sư đệ đã tích cốc rồi, làm gì còn cần ăn cơm?"

"Nhưng trước đây khi Tần sư đệ và Quý sư huynh ở bên nhau, ta thấy bọn họ ăn cơm rất thường xuyên."

"Tức là một ngày ba bữa, dùng cơm rất đúng giờ, thỉnh thoảng còn ăn bữa khuya và trà sáng, trà chiều."

"Nói vậy tức là, bọn họ cũng ăn."

Trong lúc mọi người đang thảo luận, cánh cửa đột nhiên phát ra tiếng động.

Chúng đệ tử lần lượt quay đầu lại, chỉ thấy Tần Giác đã lâu không gặp đang chậm rãi đi về phía này.

Mọi người nín thở tập trung, không dám nói thêm câu nào.

Tần Giác không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, bây giờ y chỉ quan tâm đến một điều.

Đó chính là đã gần một tuần y không gặp sư huynh rồi.

Bọn họ chưa từng xa nhau lâu như vậy.

Y nhìn mâm đồ ăn ít ỏi, trong mắt hiện lên tia chán ghét.

Đồ ăn ở nhà ăn không ngon, nhưng cũng may y vốn dĩ không phải đến đây để ăn.

Tần Giác nhắm mắt lại, thu lại tất cả sự âm u ác độc trong mắt, ngồi ăn cơm một mình.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có một đệ tử lấy hết can đảm bước tới, cẩn thận hỏi:

"Tiểu sư đệ, đệ đây là... Ấy sao đệ lại khóc?"

Nghe được câu này, các đệ tử xung quanh lập tức vây xung quanh y như thủy triều.

Nếu không nhìn thì không sao cả, nhưng một khi đã nhìn thì hoàn toàn không thể rời mắt được.

Tần Giác thật sự đang khóc.

Đôi mắt trên khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ ửng, một hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, lập tức khơi dậy tình cảm của các đệ tử Đạo Tông:

"Này này, đệ khóc cái gì, chỉ là bị loại khỏi hàng ngũ đệ tử thân truyền thôi mà? Chỉ là một tên tuổi mà thôi, đệ xem đệ lợi hại như vậy, cho dù không phải là đệ tử thân truyền cũng không ai dám coi thường đệ."

"Đúng vậy, đàn ông đàn ang khóc rất mất mặt, đừng khóc nữa."

Tần Giác không nói gì, siết chặt chiếc đũa trong tay.

Các đệ tử nhìn nhau một lúc, cuối cùng một đệ tử lẩm bẩm:

"Chẳng lẽ là vì không gặp được Quý sư huynh nên mới như vậy..."

Vừa nói xong, Tần Giác lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Đệ tử kia giật mình: "... Ta đoán trúng thật à?"

Tần Giác cúi đầu xuống, "ừm" một tiếng nhỏ xíu.

Các đệ tử xung quanh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại liên tưởng đến tin đồn Quý Từ bị tông chủ giam cầm ở Thái Cực Điện không cho ra ngoài, tức khắc cảm thấy sởn tóc gáy.

"Tiểu sư đệ... Quan hệ giữa đệ và Quý sư huynh chẳng lẽ là..."

Tần Giác ngước đôi mắt đỏ ửng lên nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Lời này giống như ném một lá bùa phát nổ vào trong đám đông, lập tức khiến lục phủ ngũ tạng của mọi người bị lệch vị trí.

Mọi người vội vàng truy hỏi: "Vì sao tông chủ lại muốn bỏ đệ... Sau đó lại không cho phép Quý sư huynh ra ngoài?"

Tần Giác cụp mắt, lông mi như cánh bướm hơi run run:

"... Hắn không muốn chúng ta ở bên nhau."

Mọi người hít sâu một hơi.

"Sao có thể như vậy được! Tiểu sư đệ và Quý sư huynh của chúng ta là tình chàng ý... phu, sao lại không thể ở bên nhau!"

"Đúng vậy, sư huynh và sư đệ thì có làm sao! Tu Chân giới chúng ta không phải cũng có rất nhiều chuyện như vậy sao?!"

"Tiểu sư đệ yên tâm, chỉ cần các đệ có tình cảm, Vân tông chủ sẽ không thể ngăn cản được các đệ!"

Tần Giác rũ đôi mắt lạnh lùng xuống, chỉ có cơ thể là khẽ run lên:

"Vân tông chủ không cho ta gặp sư huynh, ta rất nhớ huynh ấy."

Tam Thanh Đạo Tông là một đám chó tu tiên, ngày nào cũng chỉ biết mải mê luyện kiếm, ngoại trừ tu luyện, bọn họ còn dành thời gian để câu cá, bắt chim và ăn thịt nướng, chưa từng thấy một tình yêu chấp nhất và sinh động như vậy.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy hưng phấn, xoa tay hằm hè: "Sư đệ, đệ yên tâm, cho dù Vân tông chủ không cho các đệ gặp nhau, chúng ta cũng sẽ tìm cách cho đệ gặp mặt người yêu."

Tần Giác ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo sự hoang mang: "Có thật không?"

Mọi người: "Đương nhiên rồi!"

"Hãy chờ xem kế hoạch kỳ diệu của ta."

......

Tần Giác thành công thu hút một nhóm đệ tử trong nhà ăn sẵn sàng giúp đỡ y vô điều kiện, kế hoạch thành công hơn một nửa.

Ngày hôm đó, sau khi bị loại khỏi hàng ngũ đệ tử thân truyền, Tần Giác không được phép bước vào trong Thái Cực Điện.

Vân Thời hạ cấm chế ở khắp Thái Cực Điện, ngày nào cũng trông coi nơi này, Tần Giác có năng lực đột phá cấm chế, nhưng không thể đảm bảo rằng sẽ không kinh động đến Vân Thời.

Điều này rất rắc rối.

Vì vậy y mới để mắt tới đám đệ tử kia.

Cũng may đệ tử Đạo Tông ngây thơ một cách khó tin, bị vài giọt nước mắt như vậy đánh lừa.

Trưa hôm đó, hàng ngàn đệ tử nội môn quỳ trước cửa Thái Cực Điện, cầu xin Vân tông chủ khôi phục thân phận đệ tử thân truyền của Tần Giác.

Trước cửa Thái Cực Điện toàn người với người, mọi người đều cam tâm tình nguyện quỳ ở đó, lên tiếng thay Tần Giác.

Vân Thời bị ồn đến phiền muốn chết, cuối cùng vẫn rời khỏi Thái Cực Điện để xử lý hàng ngàn đệ tử nội môn ở bên ngoài.

Tần Giác nhân cơ hội này, dùng "viên sỏi" lúc trước để phá vỡ cấm chế.

Thành công.

Y thuận lợi tiến vào Thái Cực Điện.

Tần Giác không ở lại đó quá lâu, mà nhanh chóng đi vào nội điện của Thái Cực Điện.

Sau đó nhẹ nhàng xốc rèm cửa lên, Tần Giác nhìn thấy sư huynh mà mình nhớ mong ngày đêm đang --

Đang ăn vụng một chân giò lớn.

Không biết là chân giò lớn đó ở đâu ra, nhưng dù sao thì có vẻ như anh không được Vân Thời cho ăn.

Quý Từ ôm cái chân giò lớn gặm lấy gặm để, trông như bị bỏ đói 800 năm.

Tần Giác: "..."

Y thở dài, cẩn thận đi qua đó, nhỏ giọng kêu:

"Sư huynh."

Nghe thấy giọng nói này, Quý Từ đột nhiên khựng lại.

Anh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tần Giác, tức khắc cảm động đến nước mắt rưng rưng.

Quý Từ hưng phấn đứng lên:

"Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng tới rồi!"

"Đệ muốn ăn chân giò không? Chỗ ta còn một cái nè."

Tần Giác: "... Không cần."

Y không ngờ khi hai người gặp lại nhau, Quý Từ lại muốn y ăn chân giò.

Tần Giác ôm Quý Từ vào lòng, Quý Từ cẩn thận không để miệng mình chạm vào y phục của Tần Giác.

"Hắn không cho huynh ăn hả?"

Trong giọng nói của Tần Giác chứa đầy ý định muốn giết người.

Quý Từ lắc đầu: "Không, mỗi ngày ba bữa, hắn đưa đồ ăn rất đúng giờ, nhưng không có món nào có nước hay dầu cả, rất khó ăn, ăn không no."

Mắt anh sáng lấp lánh nhìn qua: "Vì vậy ta kêu Minh Viễn lén xuống núi mua chân giò cho ta."

Quý Từ vui vẻ giơ chân giò lên rồi nói.

Tần Giác muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói.

Thôi vậy, miễn anh vui vẻ là được.

Trong lúc suy tư, Quý Từ nhớ ra gì đó:

"Không đúng, đệ vào đây bằng cách nào? Ta nhớ Vân Thời đã hạ cấm chế ở Thái Cực Điện mà?"

Tần Giác đặt viên sỏi vào lòng bàn tay Quý Từ: "Huynh còn nhớ cái này không?"

Quý Từ nhìn chằm chằm viên đá kia một lúc lâu, sau đó cau mày nói:

"Nhớ, viên đá này sẽ bị hủy sau 5 lần sử dụng."

Tần Giác: "..."

"Không nhiều vậy đâu."°°°°°°°°°°

Lời editor: Cũng may Quý Từ là thanh niên vô tư 😂😂