Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 151: Rất có tiềm năng trở thành...



Edit + beta: Iris

Đường Tử Thần đến đây, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Quý Từ.

Nhưng nếu đã đến, còn mang theo tin tức, Quý Từ không thể nào không chào đón hắn.

"Bây giờ đệ ấy có khỏe không? Có bị thương không? Có ăn uống đầy đủ không?"

Quý Từ chống tay lên bàn, gấp gáp hỏi.

Anh sợ Đường Tử Thần bị hỏi đến phiền, còn đặc biệt bày trái cây đã rửa sạch lên bàn, sau đó cẩn thận đưa cho hắn.

Đường Tử Thần không nói gì mà nhìn anh một lúc, đẩy mâm trái cây về:

"Huynh đừng như vậy, chỉ cần huynh hỏi, ta chắc chắn sẽ trả lời."

Quý Từ có chút mờ mịt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

Nghe câu này, anh kéo mâm trái cây về, cắn quýt:

"Nói đi, ta nghe."

Dáng vẻ này, giống như Đường Tử Thần là thuộc hạ do anh mướn tới.

Trong lúc nhất thời, Đường Tử Thần bắt đầu hối hận vì mình nhiều chuyện, đi chêm thêm một câu như vậy.

Con người Quý Từ, đúng là không biết xấu hổ.

Nhưng lời nói ra như bát nước hắt ra ngoài, Đường Tử Thần đành chấp nhận số phận, bắt đầu kể lại cuộc sống của Tần Giác ở Cửu Trọng Thiên cho Quý Từ nghe.

"... Hắn thật sự không gặp bất trắc gì, nhưng lúc mới đến bị thương rất nặng, ta thấy hắn suýt nữa đã chết, vội gọi người đến xử lý vết thương giúp hắn."

Nghe vậy, Quý Từ càng lo lắng hơn: "Bị thương... Thương nặng như vậy, bây giờ đã khỏe lại chưa? Có thể xuống đất đi bộ không? Đệ ấy..."

Nói một hồi, Quý Từ lại nắm tay áo Đường Tử Thần.

"Không sao đâu!" Đường Tử Thần bực bội nói, nhưng không có hất tay Quý Từ ra, mà là nói tiếp, "Tuổi trẻ khỏe khoắn, bị thương sẽ khỏi nhanh thôi."

Mặc dù khi đó Tần Giác thật sự mất đi nửa cái mạng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng và gân mạch trong cơ thể bị đánh đến mức lộn xộn, mấy chục đại phu thay phiên nhau chăm sóc, dùng hết tất cả tuyệt học cả đời mới kéo Tần Giác từ quỷ môn quan trở về.

Nhưng những việc này, Tần Giác không nói cho Quý Từ biết, sợ anh đau khổ.

Không cần Tần Giác nhắc nhở, bản thân Đường Tử Thần cũng biết tốt nhất không nên nói những lời này.

Miễn cho tinh thần vốn đã không tốt của Quý Từ càng thêm nặng nề.

Đường Tử Thần thở dài: "Được rồi, ngươi yên tâm đi, bây giờ Tần Giác có thể chạy có thể nhảy, tu vi cũng không ngừng tăng lên."

Nói đến đây, hắn lại trở nên nghiêm túc: "Nếu Tần Giác không thể cứu ngươi ra, ta cũng sẽ nghĩ cách dẫn ngươi ra ngoài."

Ai mà biết đám người ở Đạo Tông đều là một đám mất trí, lại nghĩ ra biện pháp nhàm chán như nhốt người ở Thái Cực Điện thế này.

Thấp hèn.

Đường Tử Thần bĩu môi, sau đó còn nói thêm: "Ta dẫn ngươi ra ngoài chơi nhé?"

Nghe vậy, Quý Từ vô thức muốn gật đầu, nhưng sau một lúc, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, lại ủ rũ lắc đầu: "Trên người ta có cấm chế, không được Vân Thời cho phép, ta không thể ra khỏi Thái Cực Điện."

"Mịe." Đường Tử Thần không nhịn được mắng một câu, đôi chân dài đá mạnh vào góc bàn, nói một cách thô bạo, "Hắn bị điên phải không? Bên trong Thái Cực Điện có cấm chế còn chưa đủ, còn phải hạ cấm chế trên người ngươi mới chịu?"

"Đợi bản thiếu chủ mạnh lên, điều đầu tiên là chém đầu Vân Thời!"

Quý Từ bị câu này của hắn chọc cười.

Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng muốn vượt qua Vân Thời...

Chỉ sợ có hơi khó.

Tóm lại, bây giờ Quý Từ không thể ra khỏi Thái Cực Điện.

Đường Tử Thần nhún vai: "Thôi được, vốn định dẫn người đi gặp Tần Giác..."

Hắn còn chưa nói xong, Quý Từ lập tức ngẩng đầu lên: "Gặp ai?"

Đường Tử Thần: "..."

Hắn hừ một tiếng: "Tần Giác, dẫn ngươi đi gặp Tần Giác."

Nghe vậy, Quý Từ nôn nóng liếm môi: "Ngươi thật sự có thể dẫn ta đi gặp đệ ấy?"

"Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi tưởng lần này ta tới Đạo Tông là vì cái gì, bộ Cửu Trọng Thiên thiếu mấy cái linh mạch đó của Đạo Tông chắc?"

Đường Tử Thần trợn trắng mắt: "Xem thường ai vậy chứ."

Quý Từ vô thức siết chặt ngón tay, móng tay bấm ra vết thương màu đỏ thẫm trong lòng bàn tay.

Trong mắt thanh niên hiện lên tia hy vọng, nhưng không yên tâm hỏi lại lần nữa:

"Thật chứ?"

Đường Tử Thần trong tiềm thức muốn đáp trả lại một câu.

Nhưng khi hắn chạm phải đôi mắt mong chờ kia, hắn lại bất giác nuốt những lời đó vào.

Đường Tử Thần hắng giọng: "Đương nhiên, việc này còn có thể giả nữa à?"

Quý Từ nói một cách dứt khoát: "Được!"

Thanh niên không kiềm được nụ cười trên môi, gương mặt hồng hào, mãi cho đến lúc này như mới được sống lại lần nữa.

"Ta sẽ chỉ cách để bọn họ dẫn ta ra ngoài." Giọng Quý Từ rất kiên định, ẩn chứa sự chờ mong.

Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh tủ y phục.

Sắp đi gặp Tần Giác rồi, anh phải chọn vài bộ y phục đẹp đẽ, kiêu ngạo đứng trước mặt y.

Còn phải chăm sóc vết thương trên người tiểu sư đệ nữa.

Chỉ cần có thể nhìn thấy là tốt rồi.

Đường Tử Thần nhìn anh xoay tới xoay lui bên kia, như đoán được gì đó, trong lòng thở dài.

Đúng là quá thu hút.

Câu "thu hút" này, dùng để nói Quý Từ, cũng như nói về Tần Giác.

Đôi phu thê son này, bề ngoài quá xuất chúng.

Dễ dính phải rắc rối.

Muốn an toàn sống hết một đời, vậy phải có được sức mạnh có thể cân bằng hầu hết mọi người.

Quý Từ không biết, nhưng Tần Giác...

Nhớ đến dáng vẻ của Tần Giác trong khoảng thời gian kia, Đường Tử Thần không khỏi rùng mình, sau lưng cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.

Sao trước kia hắn lại cho rằng Tần Giác là nhân vật trời quang trăng sáng? Thật sự quá ngây thơ.



Quý Từ nói sẽ nghĩ cách rời khỏi Thái Cực Điện, vậy thật sự sẽ nghĩ ra cách.

Chỉ cần rời khỏi Thái Cực Điện, là anh có thể đi theo Đường Tử Thần đến gặp Tần Giác.

Đối với Quý Từ hiện giờ, không còn gì tốt hơn chuyện này.

Anh nhớ Tần Giác, nhớ đến muốn phát điên.

Mấy ngày gần đây Đường Tử Thần không hề xuất hiện, những người khác cũng không xuất hiện.

Sau khi im lặng chờ đợi một lúc lâu, những trưởng lão bên ngoài cuối cùng cũng cho rằng Quý Từ đã ổn, lần lượt đến đây thăm anh.

Quý Từ thầm đặt bốn tên biến thái này so sánh với nhau ở trong lòng.

Xin Vân Thời dẫn anh ra ngoài, quả thật muốn nghĩ cũng không thể nghĩ, đến lúc đó tên này sẽ không rời khỏi anh một tấc nào.

Thanh Ngọc cũng không được, trông hắn có vẻ ôn hòa, nhưng thật ra lòng cứng như sắt, có lẽ cũng sẽ không để anh ở một mình.

Hàn Sinh cũng không được, bây giờ Quý Từ nhìn thấy hắn là thấy tức, không hiểu sao còn cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng không nằm trong sự lựa chọn của Quý Từ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Cô Hồng.

Tên này nhìn thì lạnh như cục đá, nhưng ở trong mắt Quý Từ lại không bình thường.

Nếu phải nói ra thì đó là...

Quý Từ ấp úng nói không nên lời.

Hệ thống nhảy ra tốt bụng nói giúp anh:

【 Rất có tư chất làm chó. 】

Quý Từ lập tức đỏ mặt: 【 Ngươi nói bậy cái gì đó? 】

【 Chẳng lẽ không đúng à? 】 Giọng điệu hệ thống nghe rất nhẹ nhàng, 【 Bị ngươi đánh mà còn cười tủm tỉm dạy ngươi phải dùng tay đánh người, có khác gì M đâu? Loại người trong lòng kiêu ngạo âm u thật ra là loại biến thái nhất. 】