Ít nhất Cô Hồng dễ nói chuyện hơn so với những người khác.
Gần như là muốn gì được nấy.
Khi Cô Hồng đến đây thăm anh, Quý Từ đang nửa dựa vào giường, tay cầm một quyển sách kinh khô khan nhàm chán.
Trong khoảng thời gian này, Quý Từ không còn chuyện nào khác để làm, tất cả tâm tư đều dùng vào việc làm thế nào để lừa Cô Hồng.
Thậm chí anh còn tự hỏi phải làm ra vẻ thanh thuần thế nào để dùng sắc dụ dỗ Cô Hồng.
Đương nhiên, khi vừa nghĩ đến đây, Quý Từ đã tự tát mạnh vào đầu mình, tay cầm sách kinh bắt đầu nghiêm túc đọc.
Định thanh lọc linh hồn bị ô uế của mình.
Chỉ là chưa xem xong sách kinh này, Cô Hồng đã được hạ nhân dẫn vào đây.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Quý Từ nhìn thấy hắn trong mấy tháng qua.
Quý Từ bỏ sách kinh trong tay xuống, chống cằm ung dung quan sát Cô Hồng.
Y phục của hắn lúc này giản dị hơn rất nhiều, khoác một chiếc áo choàng đen lộng lẫy làm bằng sa tanh phản chiếu màu sắc rực rỡ dưới ánh sáng.
Một màu đen rực rỡ.
Mái tóc đen được xõa ra, trên trán có một nhóm tóc trắng xen lẫn trong đó, rất có cảm giác tồn tại nhưng cũng không quá phận, giọng khách át giọng chủ.
Cho dù là khi hoàn thành thả lỏng, Cô Hồng vẫn khiến người ta cảm thấy như một con rắn độc.
Giờ phút này, con rắn độc kia đứng trước giường Quý Từ, thoải mái hào phóng cho Quý Từ quan sát.
"Tiểu Từ đang đọc cái gì vậy?"
Nghe thấy giọng của hắn, Quý Từ nhàm chán xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, những trang sách kinh trong tay phát ra tiếng vì động tác của anh.
Giọng thanh niên có chút bất cần, nếu lắng nghe kỹ thì sẽ nghe thấy có một sự chán ghét:
"Bớt kêu ta như vậy đi, buồn nôn."
Cô Hồng im lặng một lúc, cuối cùng nhàn nhạt nói: "Được."
Cơ thể hắn cử động, tiếng vải vóc ma sát nhau phát ra rất rõ.
Cô Hồng ngồi xuống bìa giường Quý Từ.
Giọng hắn thờ ơ, như thể trời sinh đã không biết cách lấy lòng người khác:
"Rất biết cách đánh người."
Quý Từ cười nhạo: "Ít nhất cũng nhờ Cô Hồng trưởng lão dạy giỏi."
Dù sao thì mặc kệ là ai dạy, toàn bộ đều sẽ được áp dụng lên người Cô Hồng.
Đây là điều hệ thống đã dạy anh, hệ thống nói loại đàn ông như Cô Hồng chính là thiếu đòn như vậy, càng đánh hắn, hắn càng hưng phấn, còn thích tự mình dạy dỗ anh.
Quý Từ mơ hồ cảm thấy Thống Thống dễ thương của anh dường như cũng không đơn thuần như trong tưởng tượng của anh.
Nhưng không sao cả.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là nắm chặt Cô Hồng, khiến hắn coi tiền như rác, dẫn anh đi tìm Tần Giác.
Quả nhiên, khóe môi Cô Hồng nhếch lên, đó là nụ cười vô cùng sảng khoái:
"Không tệ."
Quý Từ đưa lưng về phía hắn, dĩ nhiên không nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Cô Hồng đang nhìn mình.
Rất khó tưởng tượng người đàn ông lạnh lùng, âm độc, khó dò, sẽ lộ ra ánh mắt như vậy.
Như thể Quý Từ là tất cả đối với hắn.
Trong giọng của hắn ẩn chứa sự hưng phấn:
"Làm vậy là đúng, ai khiến ngươi khó chịu, ngươi cứ đánh hắn như vậy, đừng để trong lòng tiếc nuối."
"Ngươi nhìn đi, dù ngươi có tát Hàn Sinh một bạt tai, hắn cũng đâu trách mắng ngươi đúng không?"
"Bọn họ sẽ không trách ngươi, cũng sẽ không dám giáng tội ngươi vì chuyện này."
Nói cách khác, nhóm người trịch thượng, tùy tiện lấy ra một người cũng có thể là nhân vật rung chuyển cả Tu Chân giới, thực chất đều là hạ thần dưới váy Quý Từ.
Đúng là kỳ lạ.
Nghe thế, Quý Từ xoay người lại:
"Nói nhiều như thế, vậy ngươi có phải không?"
Giọng anh lười biếng, đôi mắt đen nhánh có chút thích thú nhìn Cô Hồng.
Tóc thanh niên không được buộc gọn gàng mà để xõa trên lưng và vai, ngay cả y phục cũng không mặc đàng hoàng.
Khi nhìn chằm chằm ai đó với vẻ ác liệt và thích thú như vậy, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một con quái vật biển hoặc quỷ núi thích dụ dỗ con người sa đọa.
Yết hầu Cô Hồng giật giật.
Hắn chật vật dời tầm mắt, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Quý Từ không thay đổi, anh ngồi trên giường, cổ áo lỏng lẻo.
【 Ta nên làm gì bây giờ? 】
Trước đó anh đã nhồi nhét bí tịch làm thế nào để thu hút đàn ông ở chỗ hệ thống, sự thật chứng minh, Quý Từ dốt đặc cán mai ở phương diện này, là một sinh viên không hiểu bài chút nào cả.
Ngay cả khi hệ thống kêu anh mặc ít y phục hơn một chút, Quý Từ cũng ngại ngùng không dám làm.
May mà đám đàn ông này vốn đã dâng trái tim chân thành lên, không cần Quý Từ phải dùng hết sức để dụ dỗ.
Về mặt này, hệ thống khá quen thuộc, ho khan vài tiếng:
【 Trả vấn đề này lại cho ngươi, ngươi chỉ cần cho hắn ít đồ. 】
【 Đến gần hắn, chóp mũi chạm chóp mũi, sau đó cong mắt cười với hắn. 】
Hệ thống suy nghĩ rồi nói:【 Cười lẳng lơ một chút. 】
Quý Từ: "..."
Cứ cảm thấy hệ thống là thuyền giặc thế nào ấy.
Anh thật sự không biết làm thế nào, nhưng anh vẫn sẽ tới gần hắn.
Chỉ là chạm nhau thôi không phải sao?
Ngoại trừ Tần Giác, Quý Từ không thích chạm bất kỳ ai, nhưng hệ thống nói, chỉ khi Cô Hồng bị anh làm cho thần hồn điên đảo đầu óc co giật, đối phương mới có thể dẫn anh ra ngoài.
Hơn nữa còn ngoan ngoãn phục tùng.
Ngoan ngoãn phục tùng, cái Quý Từ cần chính là từ này.
Như vậy anh mới có thể gặp được tiểu sư đệ như mình mong muốn.
Dù sao cũng không phải hôn, sợ cái gì?
Mặc dù suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng thật ra thời gian chỉ mới một cái chớp mắt.
Quý Từ cười khẽ, từ từ đến gần Cô Hồng.
Khoảng cách giữa hai người chợt ngắn lại, khóe mắt Quý Từ hơi cong lên, khóe môi nhếch lên, trong đôi mắt là ý cười ngả ngớn quyến rũ.
Hơi thở hai người giao nhau, Quý Từ có thể nghe rõ tiếng tim đột nhiên đập nhanh hơn của đối phương.
Mới vậy đã không chịu được?
Quý Từ hơi kinh ngạc, đương nhiên điều này cũng không gây trở ngại anh ngoan ngoãn làm theo lời của hệ thống.
"Đúng là một câu hỏi nhàm chán, ta nghĩ, chuyện này tốt hơn hết là nên đích thân thực hành mới được."
Khi anh đến gần, giọng nói ái muội:
"Yêu à, ngươi có biết tim mình đập nhanh cỡ nào không?"
Cô Hồng nghe giọng nói có chút mê hoặc của anh, cảm nhận hơi thở và mùi hương ngọt ngào trên người đối phương, tim hắn như bị Quý Từ nắm giữ trong tay, thụ động nhận lấy sự dịu dàng được bố thí từ đối phương.
Loại cảm giác này... Rất tuyệt vời.
Đến đây, Quý Từ muốn nói tiếp, vì vậy tùy tiện phát huy:
"Giống như con nai ngu ngốc sắp bị giết vậy."
Hệ thống: "..."
Cô Hồng: "..."
Vào lúc đó, hệ thống bắt đầu nghĩ đến việc đầu độc Quý Từ.
Quý Từ có khuôn mặt cực phẩm, đồng thời, cũng có một khuôn miệng cực phẩm.
Cũng may Cô Hồng bị anh quyến rũ đến không thể tập trung tinh thần, điều ngoài ý muốn nho nhỏ này không thay đổi được kết cục đã định.
Cô Hồng vươn tay muốn chạm vào gương mặt Quý Từ.
Lần này không cần hệ thống nhắc nhở, Quý Từ đã cau mày né đi.
Trong mắt hệ thống, đây là làm điệu làm bộ*, trong mắt Quý Từ, đây là cái tên ghê tởm đến cực điểm khăng khăng đòi chạm vào mình, ông đây phải né trước một bước.
Trong mắt Cô Hồng hiện lên tia cô đơn: "Ngươi muốn làm gì?"
Đã cắn câu.
Quá đơn giản.
Quý Từ cong khóe môi cười rộ lên:
"Ngươi rất thông minh, dẫn ta ra ngoài chơi đi."
Cô Hồng bình tĩnh nhìn anh: "Vì sao?"
"Rất khó đoán à?" Quý Từ buồn rầu cau mày, "Nếu cứ ở chỗ này mãi, chắc chắn sẽ phát điên mất phải không?"
"Ta không thích nơi này, ngươi dẫn ta ra ngoài chơi đi."
Quý Từ đến gần hắn, nở nụ cười ác liệt:
"Chỉ cần ngươi dẫn ta ra ngoài chơi, ta không cần gì nữa."