Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 153: Cẩn thận một chút



Edit + beta: Iris

Trong mắt hệ thống, những gì Quý Từ sử dụng là phương pháp dụ dỗ thấp kém và rác rưởi nhất.

Nhưng điều đáng kinh ngạc là Cô Hồng thật sự trúng chiêu này.

Như thể chỉ cần đó là Quý Từ, thì dù thủ đoạn có kém cỏi thế nào, Cô Hồng cũng cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy.

Hệ thống cảm thán cho người si tình, sau đó tiếp tục trốn sau màn.

Ký chủ nghe lời thế này, không cần nó phải lo lắng.

Nó chỉ cần nghỉ ngơi rồi chờ nhiệm vụ kết thúc, sau đó đi lãnh lương và nhận thưởng là được.

Quá tuyệt vời.

Bên này, Quý Từ được Cô Hồng dẫn ra ngoài Thái Cực Điện như mong muốn.

Khi bọn họ ra ngoài, không ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

Mặc dù Cô Hồng là đồ biến thái, nhưng về mặt tu vi thì thật sự không còn gì phải bàn, ít nhất trong mắt Quý Từ, có thể thần không biết quỷ không hay lừa gạt Vân Thời, cũng đã là chuyện rất lợi hại.

"Cảm ơn Cô Hồng trưởng lão."

Quý Từ ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của hệ thống, cố gắng sắm vai đồ đê tiện khêu gợi.

Nói lời cảm ơn rất hùng hồn, như thể đang nói với một người huynh đệ tốt.

Cô Hồng nhìn đôi mắt vô cùng nghiêm túc của Quý Từ, cuối cùng vẫn gật đầu mỉm cười:

"Điều ta nên làm thôi."

Dĩ tư cổ lệ*.

*Dĩ tư cổ lệ (以兹鼓励): thành ngữ dùng để khen ngợi, khuyến khích người khác.

Vốn dĩ Cô Hồng cho rằng Quý Từ có thể học được cách đánh người là đã vô cùng tốt rồi, không ngờ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi không gặp, thế mà lại biết cả cách quyến rũ người khác.

Cô Hồng cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Hắn có thể dẫn Quý Từ ra ngoài, dĩ nhiên cũng có thể chắc ăn dẫn Quý Từ về.

Cô Hồng nghe lời, nhưng cũng không phải người cao thượng lương thiện.

Hắn và Vân Thời giống nhau.

Đã thích, là phải giữ chặt người bên cạnh, không lưỡng tình tương duyệt cũng không sao, chỉ cần người ở bên cạnh là đủ rồi.

Bọn họ không phải con nít, không cần phải chơi trò chơi đóng vai gia đình.

Muốn, là phải giành lấy.

Nghĩ vậy, Cô Hồng nghe thấy Quý Từ bên cạnh cười nói với hắn:

"Cô Hồng trưởng lão, chúng ta qua bên đình kia ngồi nghỉ ngơi một lát được không?"

Cô Hồng cụp mắt nhìn qua.

Hôm nay Quý Từ mặc rất dày, nhưng nhìn không được mập mạp cho lắm.

Vân Thời phong ấn linh lực của anh, vì vậy anh chỉ có thể mặc những bộ y phục này để chống lạnh.

Nửa khuôn mặt trắng nõn chôn vào lớp lông trên cổ áo, đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười, lông mi nhỏ dài, trong ánh mắt có chút ngưỡng mộ khó hiểu.

Giả.

Trong lòng Cô Hồng biết rõ.

Nhưng phải nói là, dáng vẻ vô tình quyến rũ của Quý Từ đúng là trêu chọc lòng người nhất.

Rất xinh đẹp, thuần khiết, sạch sẽ.

"Được." Cô Hồng nghe thấy bản thân trả lời như thế.

Ngôi đình kia không lớn lắm, mái cong góc cao, có thể nhìn thấy mặt hồ đóng băng tỏa ra hơi lạnh bên ngoài.

Quý Từ nhìn mặt băng, nhìn chằm chằm với vẻ thích thú.

Lần này, bên trong liệu có con cá trích mật báo không?

Đáng tiếc không đợi Quý Từ nhìn rõ, giọng nói lạnh lùng của Cô Hồng đang đứng bên cạnh vang lên:

"Ngươi rất thích hồ này."

Đây không phải là câu hỏi.

Quý Từ ngước mắt lên, khóe môi hơi cong lên: "Đúng vậy, sao ngươi biết?"

Anh nghiêng đầu, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi luôn chú ý đến ta sao?"

Trong giọng thanh niên ẩn chứa ác ý.

Vốn muốn nói là giám sát.

Nhưng Quý Từ cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy bây giờ mình đang có việc xin người ta, không nên nói lời quá sắc nhọn.

Không biết Cô Hồng có nghe ra không.

Trước đây Quý Từ không có kinh nghiệm cố tình quyến rũ người ta, bây giờ ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, khi nói chuyện trông rất bình tĩnh, thật ra trong lòng lại loạn thành một cục.

Chẳng hạn như lúc này, tim anh đập thình thịch, chỉ chờ Cô Hồng trả lời.

Đôi mắt đen nhánh của Cô Hồng nhìn anh, đôi mắt kia luôn xám xịt, cũng không phải là buồn bã, Quý Từ biết đó chỉ là ý xem thường đối với thế giới mà thôi.

"Lúc trước trò chuyện với Thanh Ngọc, hắn nhắc đến hồ băng này."

Quý Từ siết chặt ngón tay, tiếp tục hỏi:

"Nói cái gì?"

Cô Hồng im lặng một lúc, nhìn anh thật sâu: "Ngươi."

Quý Từ: "..."

Nói vậy là có ý gì, rảnh quá không có gì làm nên tổ chức cuộc hội thảo Quý Từ đúng không?

Đồ điên.

Quý Từ nhịn xuống không trợn trắng mắt, ở trong đình tiếp tục lôi kéo Cô Hồng trò chuyện.

Kể một số câu chuyện cười, thỉnh thoảng cố gắng giải phóng sức hấp dẫn của bản thân.

Quý Từ không biết thủ đoạn quyến rũ của mình thế nào, nhưng thấy Cô Hồng thả lỏng toàn thân như vậy, bên môi chứa ý cười, có lẽ là rất đẹp nhỉ?

Hệ thống: 【... 】

Tự tin là một đức tính tốt đẹp, đối với Quý Từ thì đúng là như vậy.

Không biết nói chuyện đã bao lâu, cuối cùng Quý Từ cũng hết bất an, bắt đầu bước kế tiếp theo kế hoạch.

Anh hít sâu một hơi, đứng dậy ngồi gần Cô Hồng hơn một chút.

"Ngươi rất thích ta đúng không?"

Khi nói lời này, trong mắt Quý Từ thoáng qua ý cười. Bởi vì đang là tháng chạp mùa đông, mặt anh trắng bệch vì lạnh, nhưng không biết vì sao, đôi môi luôn trong trạng thái đỏ hồng.

Như đang cố ý muốn lộ ra cho người khác xem.

Ánh mắt Cô Hồng nhìn lên đó, sửng sờ một lúc, sau đó mới không quan tâm rồi dời đi.

Giọng điệu hắn vẫn lạnh lùng, mang theo chút khàn khàn:

"Ta tưởng ngươi đã biết."

Cô Hồng hơi cúi đầu, đối diện với Quý Từ.

Từ góc nhìn này, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy hàng mi run run và chóp mũi của Quý Từ.

Khóe môi hơi nhếch lên như một lời mời gọi thầm lặng.

Giống như dù hắn có đưa ra yêu cầu gì đi nữa, cũng sẽ được đối phương nhẹ nhàng chấp nhận.

Hơi thở Cô Hồng hơi ngưng trệ.

Hắn rất hưng phấn, mặc dù đối phương không hề làm gì hết.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào.

Cô Hồng bất giác giơ tay lên nắm cổ tay Quý Từ.

Nóng hổi.

Quý Từ không nhịn được khẽ nhíu mày.

Trước đây anh luôn cho rằng Cô Hồng là động vật máu lạnh hiểu rõ đầu đuôi, không ngờ cơ thể đối phương vào mùa đông lại nóng như vậy.

Thiết lập sụp đổ rồi kìa Cô Hồng trưởng lão.

Quý Từ đè nén câu chửi thề trong lòng, đột nhiên cười:

"Trao đổi chút nhé, Cô Hồng trưởng lão thân yêu?"

Gió lạnh thổi qua, vài bông tuyết rơi xuống, lặng lẽ chất thành một lớp tuyết dưới đất.

Thỉnh thoảng có vài bông tuyết rơi lên người, nhưng sẽ nhanh chóng tan thành nước dưới nhiệt độ nóng hổi của cơ thể, chảy dọc theo làn da, từ từ chảy vào cổ áo.

Giọng nói lười biếng mang theo ý cười của thanh niên vang lên:

"... Thỏa thuận xong."



Quý Từ đã thành công.

Anh bước ra khỏi đình nhỏ một mình, mang theo chiếc lò sưởi nhỏ của Cô Hồng đi luôn.

Quý Từ nghi ngờ nhiệt độ trên người hắn cao như vậy là vì vẫn luôn lén ôm lò sưởi nhỏ.

Nếu thật sự là vậy, thế thì Cô Hồng cũng quá ích kỷ.

Tu vi cao như vậy mà còn ôm lò sưởi, hoàn toàn không quan tâm đến Quý Từ không có tu vi, lạnh run ở bên cạnh.

Trong lúc đang chửi thầm, cách đó không sao bỗng truyền đến giọng nói cố tình nhỏ giọng lại:

"Bên này!"

Quý Từ ngước mắt nhìn qua, trong cảnh tuyết mênh mông, anh nhìn thấy một góc áo đỏ sẫm.

Nhận ra thân phận của người này, anh vội bước nhanh qua đó.

Đường Tử Thần kêu quang quác ôm lấy cánh tay Quý Từ, kéo người ra đằng sau cái cây:

"Suỵt!"

"Cẩn thận chút, đừng để các đệ tử khác phát hiện ra ngươi ở chỗ này."