Quý Từ vốn còn muốn giãy giụa, sau khi nghe thấy giọng nói, anh lập tức ngừng lại.
Làm vậy cũng không sai.
Mặc dù hầu hết những đệ tử Đạo Tông đều lương thiện ngây thơ, nhưng không chắc rằng Vân Thời sẽ không tra hỏi bọn họ, hoặc là sau khi phát hiện không thấy Quý Từ, sẽ liên lụy đến những đệ tử đó.
Tóm lại, lần trốn đi này càng ít người biết càng tốt.
Đợi sau khi các đệ tử Đạo Tông cách đó không xa rời đi, Đường Tử Thần mới thả Quý Từ ra, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, hai mắt hắn sáng lên nhìn về phía Quý Từ, giọng khó nén hưng phấn:
"Ngươi thật sự ra ngoài được?"
"Ừm." Quý Từ gật đầu, "Không phải nói dẫn ta đi gặp Tần Giác sao? Đi thôi, bây giờ đi liền."
Đường Tử Thần cởi áo choàng của mình xuống, phủ lên người Quý Từ, mất kiên nhẫn nói:
"Ta biết, ta lập tức dẫn ngươi đi, ngươi gấp cái gì?"
"Bộ không biết bản thân đã lạnh giống như người chết à?"
Quý Từ: "..."
Ngươi không nói cũng không có ai nói ngươi câm đâu.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Quý Từ vẫn nhịn xuống không nói ra.
Nể mặt áo choàng và Tần Giác, miễn cưỡng không so đo với đệ đệ thúi này.
Sau khi nhìn khung cảnh xung quanh, Đường Tử Thần dẫn Quý Từ đi đến một góc trong Đạo Tông.
Quý Từ lòng nóng như lửa đốt, liên tục bất cẩn đi ở trước mặt Đường Tử Thần, sau đó chột dạ lui về sau.
Đường Tử Thần biết anh sốt ruột, cũng vô thức tăng nhanh tốc độ hơn.
Đồng thời trong lòng cũng... Rất hụt hẫng.
"Ngươi cứ đi ra như vậy, những người đó... Có làm khó ngươi không?"
Quý Từ lắc đầu: "Sẽ không đâu."
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Đường Tử Thần, mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm, ta không sao."
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến góc phía tây ở Đạo Tông.
Trong gió tuyết, Quý Từ mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đen cách đó không xa.
Người đó đưa lưng về phía này, không thấy rõ mặt, nhưng không biết vì sao, lồng ngực Quý Từ, tim đột nhiên đập thình thịch.
Anh hơi hé môi ra, hốc mắt hơi cay, đầu óc trống rỗng, vô thức chạy về phía trước.
Bóng người phía trước dường như đã nhận ra gì đó, hơi nghiêng người lại.
Giây tiếp theo, Quý Từ đột nhiên lọt vào cái ôm ấm áp.
Mùi hương cúc vạn thọ quen thuộc bắt đầu lan tỏa, lặng lẽ chúc mừng hai người gặp lại nhau.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, Quý Từ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt khiến anh ngày đêm mong nhớ.
"... Tần Giác."
Tần Giác không nói gì, chỉ ôm chặt Quý Từ vào lòng, nhiệt độ trên người ấm lên, ngón tay lau nước mắt của người trước mặt, đúng lúc đón lấy một giọt nước mắt trong suốt.
Y bật cười, giọng nói khàn khàn trầm thấp:
"Sao lại khóc vậy, sư huynh nên vui mừng mới đúng."
Quý Từ cũng không muốn khóc.
Sau một thời gian rất dài, hình như đây là lần đầu anh rơi nước mắt.
Bởi vì nhớ nhung, bởi vì không có cách nào gặp mặt nên lo lắng hãi hùng, người anh luôn mơ vào lúc nửa đêm và biến mất theo sương sớm, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt anh.
Quý Từ không còn khống chế cảm xúc của mình được nữa.
Nước mắt rơi nhiều hơn, tất cả đều rơi lên người Tần Giác.
Y muốn lau cũng lau không kịp.
Tần Giác ôm chặt hơn: "Muốn khóc thì khóc đi, khóc ra rồi sẽ ổn hơn."
Trong giọng nói của y mang theo sự mệt mỏi, là loại mệt mỏi khi vừa khỏi bệnh nặng.
Quý Từ không kịp điều chỉnh cảm xúc của mình, nắm chặt tơ lụa trước ngực Tần Giác, khóc đến đỏ bừng cả mắt.
Anh cảm thấy mình rất chật vật, nên cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng:
"Đệ thế nào rồi? Ta nghe nói đệ bị thương, bị thương ở đâu? Để ta nhìn xem..."
Nói xong lập tức vén ống tay áo của Tần Giác lên muốn kiểm tra.
Tần Giác cuống quýt nắm lấy cổ tay anh.
Vết thương quá nhiều, trông rất ghê tởm và chói mắt.
Không thể để sư huynh nhìn thấy.
"Không có, ta không sao."
Quý Từ mím môi, tránh khỏi cái tay đang nắm lấy tay mình: "Đệ gạt ta."
Ngón tay anh đặt lên cánh tay Tần Giác, như đang vuốt ve những vết sẹo ngứa ngáy đã kết vảy dưới lớp y phục.
Giọng Tần Giác khô khốc: "... Không có."
Y chuyển chủ đề: "Trong khoảng thời gian này, ta suy nghĩ rất nhiều, ta..."
"Rất đau đúng không?"
Quý Từ ngắt lời y, sự đau khổ trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Anh hơi ngửa đầu lên, đôi mắt trong sáng, lông mi hơi run run, nhưng biểu cảm lại rất mạnh mẽ.
Mím chặt môi.
Tần Giác hơi sửng sốt.
Y nhìn chằm chằm Quý Từ một lúc, dường như đang suy nghĩ.
Quý Từ hít hít mũi: "Cuối cùng đệ có ở... Ưm!"
Âm thanh bị ngăn lại.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, lúc mới bắt đầu Quý Từ còn trốn tránh một chút, nhưng ngay sau đó đã cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Tiếng nước ái muội xen lẫn tiếng tuyết nhẹ nhàng không che giấu được chút nào.
Hai người hoàn toàn quên mất Đường Tử Thần đã yên lặng xoay người đi.
Trận tuyết này thật là đẹp.
Hắn bình tĩnh ngồi xổm dưới đất, tay bịt chặt lỗ tai mình.
—
Không biết qua bao lâu, những âm thanh đó mới từ từ biến mất.
Quý Từ dựa vào lòng Tần Giác, khẽ nhếch môi.
Hiểu mà, miệng thật sự rất đau.
Tần Giác hôn quá mạnh, giống như muốn nuốt anh vào bụng.
Sự ấm áp và vui mừng sau thời gian dài gặp lại đã bị nụ hôn này phá hỏng.
Quý Từ chịu đựng đau đớn, không kiềm lòng được mà hỏi:
"Đệ... Đệ biết ăn thịt người hả?"
Nghe được câu này, hơi thở dồn dập của Tần Giác ngừng lại ngay lập tức.
Sau một lúc lâu, y bất đắc dĩ lắc đầu:
"Sư huynh đừng suy nghĩ vớ vẩn."
Thành công cho qua chuyện bị thương, Tần Giác tự cảm thấy bản thân rất giỏi.
Y nắm chặt lấy Quý Từ, nhỏ giọng hỏi:
"Bọn họ có ức hiếp huynh không?"
Quý Từ chớp chớp mắt, thong thả hỏi:
"Ức hiếp kiểu nào?"
Vừa dứt lời, tay Tần Giác chợt siết lại, giữa mày hiện lên sự tức giận mãnh liệt.
Trong chớp mắt đó, sát ý trong lòng Tần Giác dâng lên cuồn cuộn.
Quý Từ cười nói: "Đùa thôi, đừng căng thẳng."
Anh đeo trên người Tần Giác, nhỏ giọng nói:
"Gan của bọn họ không lớn vậy đâu."
Anh cũng không có bị ức hiếp.
Lòng Tần Giác lập tức ổn định lại.
Không sao, dù có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng.
Chỉ cần sư huynh có thể trở về bên cạnh y, những chuyện còn lại không phải là vấn đề.
Tần Giác tìm một nơi sạch sẽ, để Quý Từ ngồi lên đó.
Đã lâu không gặp, bọn họ có rất nhiều điều muốn nói.
Về phần những khổ cực mà bọn họ gặp phải hiện giờ, đều bị chủ nhân ăn ý vứt ra sau đầu.
Bên kia dịu dàng thắm thiết, còn bên Đường Tử Thần đứng trong nơi gió tuyết, tự hỏi rốt cuộc bản thân kém hơn Tần Giác ở đâu.
Không thể nghĩ ra được.
Đường Tử Thần cảm thấy mình tốt ở mọi mặt.
Thiếu chủ Cửu Trọng Thiên nổi danh lừng lẫy sao có thể có tì vết? Sao có thể kém hơn Tần Giác?
Đường Tử Thần vừa cảm thấy khó chịu trong lòng, vừa canh gác giúp Quý Từ và Tần Giác.
Cách đó không xa có vài đệ tử tạo đội cùng đi về phía này, Đường Tử Thần lập tức khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo trước kia.
Thanh niên tuấn tú, giữa mày còn có khí chất kiêu ngạo, bễ nghễ nhìn về phía mấy tên đệ tử kia:
"Cút ra xa một chút."
Mấy tên đệ tử kia hoảng sợ, do dự thay đổi phương hướng.
Thấy người đi rồi, Đường Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một bóng người.
Bóng người kia cực kỳ cao, trường bào bị thân hình của hắn kéo căng ra, mái tóc đen xõa ra, lọn tóc bạc dính chút bông tuyết, vẻ mặt âm u.