Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 164: Bốn người



Edit + beta: Iris

Quý Từ không biết sau khi anh rời đi thì trong đám người xảy ra chuyện gì.

Lúc này, anh đang nhìn con đường và tiếng rao hàng quen thuộc, trong lòng có hơi sợ hãi.

Lần trước khi đến Quỷ Vực, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hầu hết thời gian để ở trong quán trọ, thỉnh thoảng mới nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thuộc về loại vừa nhìn một cái đã cảm thấy buồn nôn.

Mặc dù Quỷ Vực bây giờ đã khác với trước kia rất nhiều, nhưng không biết vì sao Quý Từ vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Có lẽ là vì lần trước đến đây để lại bóng ma quá sâu cho anh.

Quý Từ đi xuyên qua đám người, cuối cùng cũng tìm thấy quán trọ Duyệt Lai theo lời Vân Thời.

Quán trọ được trang trí rất hoành tráng, lụa đỏ đèn lồng đỏ được treo mấy lớp.

Quý Từ mơ hồ cảm thấy tên quán trọ này có hơi quen tai, nhưng nghĩ lại, cái tên Duyệt Lai này ở đâu chẳng có.

Trong tiểu thuyết võ hiệp tu tiên, chỉ cần có quán trọ, mười cái thì có hết chín cái đặt cái tên Duyệt Lai.

Nghĩ đến đây, Quý Từ không nghĩ nữa, trực tiếp đi vào.

Vừa vào cửa đã có tiểu nhị ân cần tiến lên:

"Là Quý công tử ạ? Mau đến đây với tiểu nhân, tiểu nhân đã chuẩn bị phòng cho Quý công tử."

Quý Từ khẽ gật đầu, nhìn về phía tiểu nhị quán trọ đang dẫn đường, định nói chuyện thì bỗng dừng lại.

Anh nuốt xuống những lời muốn nói, mắt nhìn chằm chằm vào tiểu nhị quán trọ trước mặt.

Vóc dáng của tiểu nhị quán trọ rất nhỏ, khi cười rộ lên trông rất ngại ngùng, chỉ khoảng 16 17 tuổi, cơ thể cũng rất nhỏ gầy.

Thấy Quý Từ nhìn mình chằm chằm, tiểu nhị quán trọ gãi gãi sau gáy:

"Trên mặt tiểu nhân có thứ gì sao? Quý công tử..."

"Không, không có gì." Quý Từ ngắt lời hắn, xoay người đi lên lầu.

Kết quả vừa đi đến phía trước được vài bước, trước mặt xuất hiện một thân hình rắn chắc.

Tiểu nhị quán trọ đứng đằng sau sợ hãi nói: "Chưởng quầy."

Quý Từ mím môi, ngước mắt nhìn chưởng quầy ở trước mặt.

Rất béo, cái bụng bia khiến y phục căng phồng lên, mặt bóng láng đến tỏa sáng, mắt cười híp lại thành một đường cong, hưng phấn nói:

"Ai da, là Quý công tử đấy à, cuối cùng cũng gặp được người, chúng ta đã đợi người rất lâu!"

Người trước mặt này, Quý Từ nhớ rất rõ.

Rõ ràng là quỷ chưởng quầy chết đói bị Quý Từ dùng một kiếm chém chết vào lần trước!

Khách sạn Duyệt Lai, anh không có nhớ lầm.

Đây là quán trọ anh đã chiếm đoạt sau khi giết sạch ác quỷ.

Nhưng vì sao...

Những người này lại còn sống?

Quỷ chết đói, và tiểu nhị quán trọ vừa rồi.

Đúng, tiểu nhị quán trọ kia, chính là tiểu quỷ lần trước bị Quý Từ bắt lại để làm việc cho anh.

Sau đó còn bị Quý Từ mang ra ngoài, thu vào Giới Tử Hoàn...

Đúng rồi, Giới Tử Hoàn của anh thì sao?

Quý Từ sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhớ ra mình đã đưa Giới Tử Hoàn cho Tần Giác, bây giờ anh không có giữ Giới Tử Hoàn.

Tất nhiên không thể nào xách tiểu quỷ kia ra để chứng thực.

Quỷ Vực này... Rốt cuộc là thế nào?

Sắc mặt Quý Từ trắng bệch, anh cảm thấy những chuyện đang diễn ra hiện giờ rất khó tin, kỳ lạ đến mức đáng lo ngại.

Cuối cùng anh không chịu đựng được nữa, bước vài bước đến chỗ ống nhổ trong góc rồi nôn.

Chưởng quầy và tiểu nhị quán trọ giật mình, tay chân luống cuống đi qua:

"Quý công tử!"

"Quý công tử, người bị gì vậy?"

Mọi người sốt ruột vội vàng đỡ lấy anh, có người còn lanh lẹ mang chậu và khăn lông đến lau mặt cho Quý Từ.

Quý Từ nôn ọe một lúc nhưng không nôn ra được gì, cuối cùng chỉ cầm khăn lông đã nhúng nước lau khóe miệng.

Anh thở hổn hển ngẩng đầu lên, nhìn đám đông xung quanh không biết là người hay quỷ, yết hầu lên xuống, sau đó nói bằng giọng khàn khàn:

"Ta không sao, các ngươi giải tán đi."

Chưởng quầy vỗ tay một cái, đau lòng nói:

"Sao có thể làm vậy được! Tên kia tên kia, ngươi đưa Quý công tử lên lầu!"

Quý Từ nhìn về phía chưởng quầy, sau đó lại cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, vài giây sau anh lập tức dời tầm mắt, nói một cách khó khăn:

"Không cần."

Anh nhìn tiểu nhị quán trọ xung quanh, ánh mắt dừng trên người tiểu nhị quán trọ gầy yếu, hơi khựng lại:

"Không cần người khác."

Quý Từ vươn ngón tay ra chỉ vào hắn: "Để hắn làm."

"Hả?" Chưởng quầy kinh ngạc nhìn về phía tiểu nhị kia, sửng sốt một hồi mới nói, "Được được được, còn không nhanh đưa Quý công tử đi!"

Tiểu nhị kia gật đầu liên tục, cẩn thận nhìn về phía Quý Từ:

"... Quý công tử, bên này."

Quý Từ đẩy đám người ra, dứt khoát đi theo tiểu nhị kia ra ngoài.

Do Vân Thời đã bao toàn bộ quán trọ, vì vậy trong quán không có ai khác, trên đường đi vô cùng yên tĩnh.

Quý Từ nhìn sau gáy của tiểu nhị trước mặt, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng vẫn không nghĩ ra được.

Cảm giác này khiến anh rất bực bội.

Sau khi quẹo bảy tám lần, tiểu nhị dừng lại trước một cửa phòng, xoay người lại, xấu hổ nói:

"Quý công tử, là nơi này."

Quý Từ nhìn căn phòng quen thuộc trước mặt, liếc nhìn số phòng, đúng là căn lần trước anh ở.

Quý Từ: "..."

Anh im lặng một lúc, không nhúc nhích.

Tiểu nhị đợi một hồi rồi hỏi:

"Quý công tử, sao người không đi vào?"

Quý Từ cụp mắt nhìn hắn thật sâu, bỗng hỏi:

"Ngươi còn nhận ra ta không?"

Câu này không đầu không đuôi, tiểu nhị bị hỏi thì dại ra.

Hắn mờ mịt lắc đầu: "... Quý công tử, trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau."

Lại nhìn nhau một lúc, ánh mắt tiểu nhị trong suốt.

Một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng, Quý Từ đành từ bỏ:

"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."

Tiểu nhị vội vàng lui xuống.

Giữa chừng, Quý Từ vừa mở cửa ra lại nói:

"Lát nữa tất cả những chuyện có liên quan đến ta đều do ngươi phụ trách."

Tiểu nhị được cưng mà sợ, vội cúi đầu cảm ơn.

......

Mãi đến khi vào trong căn phòng, Quý Từ vẫn còn loại cảm giác không chân thật.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc Vân Thời có biết những chuyện anh từng trải qua ở Quỷ Vực hay không?

Vì sao lại có thể thản nhiên tổ chức hôn lễ ở đây?

Còn mở tiệc chiêu đãi khách khứa một cách xa hoa...

Qua chuyện vừa rồi, Quý Từ có lý do để nghi ngờ rằng toàn bộ bí cảnh này là do một tay Vân Thời khống chế.

Ở chỗ này, thủ đoạn của Quý Từ có còn hữu dụng không?

Quý Từ gọi hệ thống ra:

【 Thống Thống, bàn tay vàng của ta có còn hữu dụng ở đây chứ? 】

Hệ thống trả lời rất nhanh: 【 Hữu dụng, ký chủ yên tâm. 】

Rất tốt, câu trả lời của Thống Tử ca khiến người ta an tâm đến thế.

Nhưng ngay sau đó, hệ thống còn nói thêm: 【 Chỉ cần không xảy ra tai nạn bất ngờ, đương nhiên là không có vấn đề. 】

Bây giờ Quý Từ cực kỳ mẫn cảm: 【 Tai nạn bất ngờ gì? 】

Hệ thống im lặng một lúc, cuối cùng trả lời: 【 Không có gì. 】

【 Nhưng ký chủ yên tâm, chắc chắn đủ để giết một mình Vân Thời. 】

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Quý Từ vuốt ve Chiết Liễu Kiếm một lúc lâu.

Cửa phòng vang lên tiếng "kẽo kẹt" khi bị mở ra.

Tiểu nhị nhỏ gầy kia đưa hôn phục vào.

Tơ lụa đắt giá, thêu thùa tinh xảo, tình cảnh này thật quen thuộc.

Quý Từ kiềm chế tiếng tim đập dồn dập, nhanh chóng thay hôn phục.

Gần như là cùng lúc đó, bên ngoài quán trọ vang lên tiếng pháo.

Anh do dự một lúc, cuối cùng vẫn lần mò đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy trên đường phố rộng lớn, hương xa bảo mã*, đông như trẩy hội.

*Hương xa bảo mã (香车宝马): thành ngữ dùng để miêu tả cỗ xe tráng lệ và những con ngựa quý; gia đình giàu có với lối sống xa hoa.

Thứ thu hút sự chú ý nhất dĩ nhiên là xe cưới đỏ rực, tân lang mặc y phục màu đỏ, đầu đội mũ, cưỡi ngựa đằng trước xe ngựa đến đây.

Chỉ là tân lang ở đằng trước...

Có bốn người.

°°°°°°°°°°Lời editor: Chơi lớn vãi:)))