Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 165: Cướp



Edit + beta: Iris

Vân Thời, Hàn Sinh, Thanh Ngọc, Cô Hồng, tổng cộng có bốn người.

Kiểu dáng hôn phục giống nhau như huynh đệ ruột, dáng vẻ ngồi trên lưng ngựa vừa nghiêm túc vừa đàng hoàng.

Đầu Quý Từ sắp bốc khói.

Bị chọc tức.

Trùng hôn là phạm pháp đó!

Ngay cả là thời đại này cũng không có chuyện một nữ gả cho Tứ Lang!

Cuối cùng đám Vân Thời có để danh dự của Tam Thanh Đạo Tông vào mắt không vậy!

Nói thật, không chỉ Quý Từ sửng sốt, mà những khách khứa dưới lầu cũng ngơ ngác trợn to mắt.

Một tông chủ và ba trưởng lão của Đạo Tông đều là những gương mặt quen thuộc ở giới Tu Tiên, ai cũng quyền cao chức trọng, sao bây giờ lại...

Trong đám người, chưởng môn Cửu Trọng Thiên đã hoàn toàn trợn tròn mắt, há to miêng dại ra nhìn bọn họ.

Đường Tử Thần vươn tay khép cằm phụ thân mình lại, nôn nóng nói: "Làm sao bây giờ đây phụ thân, Quý Từ không hề muốn thành thân! Bọn họ còn lên một lần tận bốn người!"

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên hồi phục tinh thần, vuốt chòm râu dê của mình, cảm thán:

"Đám người trẻ tuổi này đúng là biết chơi, nhóc con, có khi nào sau này con cưới cả bốn người phụ nữ về không?"

"Đã lúc nào rồi mà phụ thân còn nói giỡn!" Đường Tử Thần nhìn thoáng qua đám người, lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên quán trọ.

Hắn cứ cảm thấy Quý Từ đang ở trên cao nhìn xuống, điều này khiến cho Đường Tử Thần càng sụp đổ hơn: "Phụ thân!"

"Con kêu phụ thân cũng vô dụng thôi." Chưởng môn Cửu Trọng Thiên thở dài, ông chỉ vào mấy tên trưởng lão đang cưỡi ngựa dạo phố ở đằng xa, nói, "Những tên đó chính là trưởng lão Đạo Tông, còn có tận bốn người, có lẽ đã quyết tâm nhất định phải cưới đệ tử kia, một mình ta làm sao có thể đấu với bọn họ?"

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên cũng không muốn bị cuốn vào trận tranh chấp này.

Nghe vậy, Đường Tử Thần cắn răng một cái, biết mình không thể dựa vào phụ thân nên xoay người nhảy vào trong đám đông.

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên hoảng sợ, cuống quýt hô:

"Này! Con làm cái gì đó?! Không được làm xằng làm bậy! Miễn cho ông đây phải vớt con ra!"*

*Nguyên văn câu này nó sao sao á, "哎!你干什么娶?!不许乱来!免得老子还要娶捞你!", bên CV dịch ra là "Ai! Ngươi làm gì cưới?! Không được xằng bậy! Miễn cho lão tử còn muốn cưới vớt ngươi!". "娶" là cưới, đón dâu. Không hiểu gì luôn nên chém.

Đường Tử Thần coi như gió thoảng bên tai, nhanh chóng chạy về phía quán trọ.

Nếu chỉ có một mình Vân Thời thì còn được, nhưng nhiều người như vậy, Đường Tử Thần không thể nào không quan tâm đến an nguy của Quý Từ.

Hắn lấy ngọc bội ra:

"Tần Giác! Nếu ngươi còn không tới thì xong đời! Ta nói với ngươi... Hít!"

Đường Tử Thần còn chưa dứt lời đã đụng trúng một bóng người cứng cáp.

Hắn ngước đầu lên thì thấy một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

-

Quý Từ nghe rất rõ tiếng động ồn ào bên ngoài.

Không chỉ tiếng ồn ào bên ngoài, mà trong quán trọ cũng ồn ào không kém.

Nguyên nhân là vì tiểu nhị quán trọ gầy yếu kia dẫn một người vào.

Người nọ được gọi là hỉ bà, nghe rất quen đúng không?

Không chỉ nghe quen, mà nhìn cũng vô cùng quen.

Khi Quý Từ nhìn thấy bà hiện giờ, anh nghĩ đến bộ khung xương của một bà cụ trước đây.

Nhưng Quý Từ là người nào? Anh cố đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, giả vờ như không biết gì, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Vẻ mặt u ám xưa nay của hỉ bà đã thay đổi, bà ta vui vẻ ra mặt: "Dĩ nhiên là trang điểm cho tân lang, Quý công tử, đến đây, ngồi xuống trước gương, ta chắc chắn sẽ trang điểm thật đẹp cho ngươi."

Hắn là đàn ông, trang điểm cái gì mà trang điểm?

Chưa kể còn là để hỉ bà trước mặt này...

Quý Từ không biết Vân Thời nghĩ thế nào, hắn biết rõ lần trước anh đến đây đã trải qua chuyện gì, nhưng hắn vẫn muốn làm vậy.

Tốt lắm, suy nghĩ muốn giết Vân Thời càng mãnh liệt hơn.

Quý Từ không muốn, nhưng thái độ của hỉ bà rất cứng rắn, cuối cùng anh vẫn bị kéo đến trước gương, bắt đầu trang điểm.

Anh không quen bị bôi bôi trét trét lên mặt, nhắm mắt thật chặt.

Thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn một cái.

Thực ra gương đồng chỉ có thể nói là nhìn cho biết mà thôi, nhưng dù chỉ là hình dáng mơ hồ, anh vẫn cảm thấy bản thân đẹp đến kinh thiên động địa.

Âm thanh bên ngoài quán trọ càng lúc càng lớn, tiếng pháo và tiếng khua chiêng gõ trống vang lên cùng một lúc làm đau tai.

Quý Từ bị làm phiền đến khó chịu, đến khi tiểu nhị quán trọ đưa nước vào thì dặn dò:

"Đóng hết tất cả các cửa sổ lại, ồn quá."

Tiểu nhị quán trọ vội vàng đi đóng hết các cửa sổ.

Tiếng ồn lập tức nhỏ đi rất nhiều, mày Quý Từ hơi giãn ra.

Kết quả hỉ bà lại bắt đầu lải nhải:

"Bên dưới đều là những khách khứa đang đợi được ngắm tân lang, sao Quý công tử lại không vui vậy?"

Quý Từ: "..."

Để anh nhấn đầu hỉ bà vào chậu nước xem bà ta có vui không.

Quý Từ thầm trợn trắng mắt, không nói câu nào.

Hỉ bà vẽ lông mày cho anh, Quý Từ nhìn ngón tay bà ta, xanh xanh trắng trắng, móng tay sắc nhọn.

Quý Từ im lặng một lúc rồi nói:

"Dì à, ngươi có biết mình bị nấm móng hay không?"

Hỉ bà sửng sốt: "Gì cơ?"

"... Không có gì." Quý Từ xoa giữa mày, "Tiếp tục đi."

Hỉ bà không hiểu gì, bỗng nhìn vào một nơi rồi hỏi: "Sao Quý công tử cứ cầm thanh kiếm này suốt vậy? Ngày đại hỉ, cầm binh khí e là không may mắn."

Nói xong thì muốn cướp lấy thanh kiếm trong tay Quý Từ.

Quý Từ cau chặt mày, ôm Chiết Liễu vào lòng: "Làm gì đó?!"

"Chiết Liễu đã cứu mạng ta rất nhiều lần, sao ngươi lại dám nói là đồ vật không may mắn?"

"Ngươi không biết thứ mà kiếm tu coi trọng nhất là kiếm sao?"

Hỉ bà xấu hổ thu tay về: "... Ta không có ý đó."

"Nếu Quý công tử muốn cầm thì cầm đi."

Quý Từ thành công bảo vệ Chiết Liễu Kiếm, thở phào nhẹ nhõm.

Chiết Liễu dường như nhận ra cảm xúc của chủ nhân, cọ cọ vào lòng bàn tay của Quý Từ, như thể không muốn rời xa anh.

Sau khi trang điểm xong xuôi thì không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

Có lẽ đã qua buổi trưa.

Tiểu nhị tiến vào đưa nước, ngơ ngác nhìn chằm chằm Quý Từ, mặt mũi đỏ bừng, lắp bắp: "Quý công tử, quá, đẹp!"

Quý Từ sờ lên đôi môi đã được tô son của mình, hừ cười: "Ta biết, không cần ngươi khen."

"Bây giờ bên dưới đang làm gì?"

Tiểu nhị gãi gãi sau gáy: "Đang ăn cơm, có rất nhiều đồ ăn, mùi thơm ngào ngạt, bốn tân lang cũng đang ăn, rất náo nhiệt."

Quý Từ: "..."

Vậy vì sao anh không thể ăn cơm?

Luật lệ tập quán cổ lổ sĩ bất hợp lý này rốt cuộc bắt đầu lưu hành từ khi nào?

Quý Từ xoa bụng mình, thoáng cau mày.

Anh cho tiểu nhị lui xuống, trong đầu bắt đầu phác họa cảnh tượng khi ra tay.

Bốn người, nhiều thì nhiều đó, nhưng giết được Vân Thời chắc không phải là vấn đề lớn.

Trên hôn lễ thấy máu, ha ha, nghĩ lại thì thấy thật là kích thích.

Ngay khi Quý Từ đang chìm đắm trong thế giới của mình, cửa sổ quán trọ bị người gõ.

Trong lòng Quý Từ hiện lên dự cảm, anh đứng lên đi đến bên cửa sổ.

Mở ra thì thấy hai cái đầu treo ngược trước mặt Quý Từ một cách chỉnh tề.

Là Đường Tử Thần và... Uất Trì.

Quý Từ hơi kinh ngạc: "Sao các ngươi lại đến đây?"

Đường Tử Thần không nói gì, nhảy từ cửa sổ vào, sau đó đưa một ngọc bội mới cho anh: "Đây, Tần Giác tìm ngươi."

Nghe thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên của Quý Từ là mắt sáng rực, sau đó thì lui lại một bước.

Nếu Tần Giác biết chuyện này, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Quý Từ không muốn khiến Tần Giác đau khổ.

Nhưng Đường Tử Thần không cho phép anh trốn, trực tiếp ấn ngọc bội lên tai Quý Từ, nói: "Hắn đang ở đây."

Bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của Tần Giác, mang theo ý cười nhè nhẹ:

"Sư huynh muốn thành thân à?"

"Vậy ta tới cướp tân nhân được không?"