Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 196: Ngoại truyện Thanh Ngọc (xong)



Edit + beta: Iris

Sau khi biết được điều này, Thanh Ngọc bắt đầu siêng năng sắm vai trưởng lão duy nhất ôn hòa thân thiện trong Đạo Tông, muốn dùng cái này để nắm được trái tim của Quý Từ.

Không sai, Thanh Ngọc đã không còn thỏa mãn chỉ với việc lấy Quý Từ làm người mẫu tranh vàng, bây giờ người hắn muốn chính là Quý Từ.

Túi da xinh đẹp, linh hồn thú vị, có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được người như vậy.

Ít nhất đối với Thanh Ngọc thì là như thế.

Vì vậy, Thanh Ngọc bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mặt Quý Từ, mặc dù sự chú ý của Quý Từ thường không dành cho hắn, nhưng điều này cũng không khiến Thanh Ngọc cảm thấy thất bại.

Trong mắt hắn, tên nhóc thối Tần Giác có gì đẹp đâu, một chút sức cạnh tranh cũng không có.

Một người dịu dàng, trưởng thành và từng trải như hắn mới là lựa chọn hàng đầu cho vị trí đạo lữ.

Thanh Ngọc không sợ chút nào.

Ban đầu hắn thật sự nghĩ như vậy.

Mãi cho đến một thời gian sau, Thanh Ngọc đắm chìm càng lúc càng sâu, hắn mới chợt nhận ra điều gì đó.

Hình như... Mọi chuyện không như hắn đã tưởng tượng, có hơi khác biệt.

Điều đầu tiên phải gánh chịu là, Thanh Ngọc phát hiện dường như Quý Từ thích Tần Giác hơn hắn.

Đó không phải là loại yêu thích của một đứa trẻ đối với rượu như hắn đã nghĩ, mà là sự yêu thích rất nghiêm túc, giống như tình cảm yêu đương của người trưởng thành.

Chuyện không ổn rồi.

Lần đầu tiên Thanh Ngọc cảm thấy lo lắng.

Tại sao lại như vậy?

Thanh Ngọc cẩn thận so sánh, vẫn cảm thấy Tần Giác không bằng hắn ở mọi mặt, dù là ngoại hình hay kinh nghiệm...

Được rồi, sau khi Tần Giác nẩy nở, ngoại hình quả thật có đẹp hơn, thiên phú tu luyện cũng vô cùng ưu tú, nhưng kinh nghiệm thì sao, y không thể so sánh được với hắn.

Thanh Ngọc vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục vẽ tranh vàng trên giấy Tuyên Thành.

Vì bị hắn ảnh hưởng, Vân Thời cũng bắt đầu thích vẽ tranh vàng, mặc dù Thanh Ngọc có chút không vui vì nhân vật chính cũng là Quý Từ, nhưng Vân Thời là sư huynh, Thanh Ngọc không thể nói gì nên đành bỏ cuộc.

Không liên quan lắm, nhưng Thanh Ngọc cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ là phải xuất hiện nhiều trước mặt Quý Từ, hoặc là nắm bắt cơ hội để ở chung nhiều hơn.

Nhưng mọi chuyện lại phản tác dụng, mặc dù Thanh Ngọc đã làm như vậy, nhưng người Quý Từ thích nhất... Hình như vẫn là Tần Giác.

Điều này khiến hắn rất khó chịu.

Tuy trong số các trưởng lão của Đạo Tông, Quý Từ thích Thanh Ngọc nhất, nhưng trong mắt Quý Từ, Thanh Ngọc lại không bằng một sợi lông của Tần Giác.

Thanh Ngọc lại bắt đầu không vui, tâm trạng xấu đi mấy ngày liên tiếp.

Hắn lại thử xuất hiện trước mặt Quý Từ vài lần, nhưng cuối cùng không có gì bất ngờ, mỗi lần bọn họ trò chuyện, chỉ cần nói về Tần Giác là có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của Quý Từ.

Thanh Ngọc: "..."

Yêu hay không yêu thật sự rất rõ ràng.

Ngày đó hắn rầu rỉ không vui trở về nơi ở của mình, sau đó dốc lòng bế quan 2 tháng.

Thanh Ngọc thật sự không thể chấp nhận được sự chênh lệch như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn luôn là người được khen, khác hẳn với Vân Thời bị người ngại chó ghét.

Hắn tự thấy mình đã vô cùng ưu tú, nhưng vì sao Quý Từ lại không thích hắn?

Sau đó xảy ra một loạt chuyện, trong đó có ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên là đại điển Thịnh Nguyên.

Đây là lúc tất cả tiểu bối trong Tu Chân giới bộc lộ tài năng.

Thanh niên biểu hiện rất khá, kiếm pháp tinh vi cao siêu, nếu chỉ xét về kiếm thuật, người trẻ tuổi có mấy ai có thể so sánh được với Quý Từ.

Điều này thật kỳ lạ, trước kia kiếm pháp của Quý Từ hình như không cao siêu như vậy...

Nhưng không quan trọng, Thanh Ngọc nghĩ, trước kia Quý Từ cũng đâu có đẹp đâu, bây giờ còn không phải bị anh làm cho thích muốn chết à.*

*Nguyên văn là "bây giờ còn không phải để anh ăn gắt gao à (现在还不是把自己吃的死死的)", "吃的死死的" có nghĩa là bị ám ảnh bởi ai đó, nghĩa là yêu người đó sâu sắc, yêu nhiều đến mức sợ mất người đó, mong được yêu người đó mãi mãi và luôn hạnh phúc.

Cho dù đó là tà thuyết sinh hồn bị quỷ quái đoạt xá thì hắn cũng chấp nhận.

Suy cho cùng, người hắn thích chính là Quý Từ của hiện tại.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thanh Ngọc tiếp tục vui vẻ xem trận đấu.

Thỉnh thoảng còn sẽ thảo luận vài điều với chưởng môn Cửu Trọng Thiên bên cạnh.

Thanh Ngọc rất thích nói chuyện với chưởng môn Cửu Trọng Thiên, bởi vì mặc dù chưởng môn Cửu Trọng Thiên trông chẳng ra gì, nhưng nói chuyện với ông ta rất thú vị.

Thanh Ngọc phát hiện mình thật sự rất thích kiểu người nói chuyện thú vị, có lẽ bởi vì hắn ngại bày tỏ suy nghĩ thật sự trong lòng.

Vì vậy hắn rất quý trọng những người thẳng thắn, đáng yêu đó.

Chỉ là Thanh Ngọc không ngờ, lần đại điển Thịnh Nguyên này vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu đã xảy ra vấn đề.

Một tông môn nhỏ lòng tham không đáy, tự biên tự diễn trò hề nhằm kiếm chút tài nguyên trong tay Đạo Tông.

Mặc dù bản thân Thanh Ngọc là người nhỏ nhen, nhưng hắn vẫn rất ghét hành vi dùng mọi cách và thủ đoạn để trục lợi.

Thật đáng ghét, càng nhìn càng ghét.

Nói trắng ra là, không khác gì câu chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.

Vì vậy, Thanh Ngọc đã đáp trả tất cả những người này một cách kiên quyết.

Không nói đến cái khác, kỹ năng cười trước mặt hổ của Thanh Ngọc rất lợi hại, hơn nữa còn luôn thuận lợi, vả lại hắn cũng có một số người ủng hộ trung thành, dù là trên hội nghị hay trên các loại đàm phán lớn bé, Thanh Ngọc chưa từng chịu thua.

Lần này đương nhiên cũng vậy.

Chỉ là hắn không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim này chính là Vân Thời.

Sư huynh là một người đáng giận, xảo trá, không nói câu nào đã xách Quý Từ đi nhận phạt.

Hơn nữa còn dùng hình phạt rất nặng và vô cùng bất công đối với Quý Từ, còn Tần Giác lại bị nhốt ở Tư Quá Nhai để suy ngẫm.

Thanh Ngọc rất không hài lòng, hắn nghĩ Vân Thời thật sự bị điên, rõ ràng Vân Thời dùng Quý Từ làm người mẫu tranh vàng, vì sao sau khi trở về lại còn đối xử thô bạo với Quý Từ như vậy?

Chẳng lẽ Vân Thời không biết thương hương tiếc ngọc là gì sao?

Nhưng dù sao thì đó cũng là Vân Thời, cho dù Thanh Ngọc có bất bình thế nào, chỉ cần Vân Thời đã quyết tâm thì miễn bất bình.

Thanh Ngọc đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Chỉ hy vọng Quý Từ có thể sống sót qua chuyện này.

Suy cho cùng, hình phạt của Vân Thời không phải là điều mà bất kỳ con chó con mèo nào cũng có thể chịu đựng được.

Đương nhiên, Thanh Ngọc tin một người ưu tú như Quý Từ chắc chắn có thể thành công chạy trốn.

Hơn nữa cùng với lòng ghen ghét kỳ quái, Thanh Ngọc thật sự muốn cho Quý Từ một bài học.

Dù anh có thiên vị Tần Giác đến đâu, Tần Giác vẫn không thể đến cứu anh đúng không?

Chỉ là Thanh Ngọc không hề ngờ tới.

Tần Giác không chỉ đến cứu, mà còn thành công cứu Quý Từ ra.

Mặc dù chắc chắn trong đó có yếu tố Vân Thời xả nước, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, vậy một trong những ưu thế của Thanh Ngọc lại mất đi.

Vô cùng trí mạng, Quý Từ càng ngày càng ghét đám trưởng lão bọn họ, bao gồm cả Thanh Ngọc.

Cho nên cuối cùng, Thanh Ngọc bị cuốn vào vòng xoáy số phận, không thể chống cự được, cuối cùng khi tiến vào nhà tù, trong lòng không hề có cảm xúc ngoài ý muốn nào.

Đúng là như vậy, thật ra ngay từ đầu hắn phải nên biết, cho dù Quý Từ có ấn tượng về hắn tốt nhất trong số tất cả các trưởng lão, nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự chán ghét của anh đối với hắn.

Dù sao thì Quý Từ chắc chắn đã nhìn thấy cuốn sách cấm kia.

Ấn tượng đầu tiên đã tệ như vậy, sau này sao có thể thích hắn được.

Thanh Ngọc - một người tiếc mạng như thế, cuối cùng đã chọn kết thúc mạng sống của mình trong tay Quý Từ.

Đó là sự giải thoát, nhưng cũng là sự viên mãn.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Nói chứ mình cũng không ghét ly trà xanh này lắm, đọc suy nghĩ của ổng cứ như của em bé vậy, thích là nhích, ghét là đáp trả liền, cũng dễ thương. Còn việc ổng vẽ sách cấm thì đúng là gớm thật =.=

Còn của Hàn Sinh với Cô Hồng nữa.