Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 197: Ngoại truyện Hàn Sinh (1)



Edit + beta: Iris

Hàn Sinh nổi tiếng là cổ hủ trong khắp Tam Thanh Đạo Tông.

Khi trưởng thành là ông già cổ hủ, khi còn nhỏ thì là ông cụ non cổ hủ.

Hắn dành hầu hết thời gian để đọc sách một mình trong Tàng Kinh Các, có khi hắn có thể đọc cả một ngày, đến chuyện ăn cơm còn quên.

Do tính cách của mình, Hàn Sinh không thích giao lưu với người khác và luôn ở một mình.

Khi chưa hiểu bản chất thật của Hàn Sinh, sư tôn Đạo Tông cũng sẽ đưa hắn đến tham gia các hoạt động khác nhau.

Đáng tiếc, lần nào dẫn Hàn Sinh ra ngoài, cũng sẽ xảy ra các loại chuyện không lớn không nhỏ.

Không có lý do nào khác, chỉ vì thằng nhóc Hàn Sinh thật sự quá tệ.

Hắn vô cùng bướng bỉnh, dù có nhận ra sự thật thì có chết cũng không quay đầu lại, một hội nghị đơn giản, đến cuối cùng cũng sẽ biến thành màn trình diễn của một mình Hàn Sinh.

Hắn luôn có thể dùng nhiều góc độ phức tạp khác nhau để khiến người khác không nói nên lời, nói có sách, mách có chứng, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, chỉ cần Hàn Sinh nói chuyện thì người khác không có cơ hội xen mồm vào.

Nếu có người không phục, có ý kiến trái ngược Hàn Sinh, ngay lập tức sẽ xảy ra một vở kịch lớn có thể đánh sập nóc nhà.

Hàn Sinh rất cố chấp, chỉ cần là hắn cảm thấy đúng, dù người khác có nói thế nào cũng vô dụng.

Nếu cuộc tranh luận đã đi đến hồi kết mà đối phương vẫn ngoan cố không muốn chấp nhận ý kiến của hắn, Hàn Sinh sẽ cầm ghế chạy đến, tức giận đập vào đầu người đó.

Đúng vậy, lúc đó hắn mới 10 tuổi, một bé trai 10 tuổi lại có thể dùng ghế đánh vỡ đầu người ta vì tức giận.

Lần đầu tiên xảy ra chuyện này, ngay cả vị trưởng lão Đạo Tông dẫn hắn đến cũng dại ra, phải một lúc lâu sau mới đi đến kéo Hàn Sinh ra.

Trưởng lão nhìn tông chủ tông môn khác đang không cầm được máu, lại nhìn Hàn Sinh đang ôm chiếc ghế trên tay, nhất thời không biết nên nói gì.

Đang định răn dạy thì thấy Hàn Sinh đột nhiên vứt cái ghế trong tay, đứng thẳng dậy, giơ tay sửa soạn lại tóc và cổ áo của mình, từ một đứa trẻ điên điên khùng khùng biến hình tiểu công tử phong độ nhẹ nhàng.

Sau khi làm xong hết những chuyện này, Hàn Sinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm trưởng lão bằng khuôn mặt đáng yêu và đôi mắt to tròn ngấn nước.

Trưởng lão Đạo Tông: "..."

Muôn vàn lời dạy dỗ trong miệng không thốt ra được, ông nhìn Hàn Sinh vài giây, hít sâu một hơi, cuối cùng lựa chọn xoay người lại, hơi cúi người với tông chủ tông môn khác:

"Đứa nhỏ không hiểu chuyện, xin thứ lỗi."

Những người khác: "..."

Tông chủ kia cũng ngại tính toán chi li với một đứa trẻ, đành xua tay từ bỏ.

Mặc dù ở một mức độ nhất định nào đó, chuyện này không gây ồn ào lớn, nhưng vẫn được lan truyền giữa các tông chủ và trưởng lão.

Tam Thanh Đạo Tông có một đứa trẻ bướng bỉnh, rất cáu kỉnh, nếu không theo ý mình là sẽ lấy ghế đánh người.

Tin đồn ngày càng lan rộng, cuối cùng biến thành Tam Thanh Đạo Tông có một tên điên hở chút là lấy ghế đánh người.

Trưởng lão Đạo Tông kia có lòng muốn bác bỏ tin đồn, nhưng trưởng lão tông môn tham dự hội nghị ngày đó thật sự quá đông, ba người thành hổ, nhất thời không ngăn được tin đồn.

Tung tin đồn chỉ cần mở miệng, nhưng muốn bác bỏ tin đồn sẽ mất chân.*

*Nguyên văn vậy nè "造谣一张嘴,辟谣跑断腿", tra mà không thấy nói lại sao lại mất chân:v

Trưởng lão Đạo Tông chạy chữa bác bỏ tin đồn không thành, cuối cùng tức giận, tuyên bố với bên ngoài rằng --

Đúng! Đồ đệ nhà ta cáu kỉnh vậy đó! Lão già mấy người nhớ cẩn thận một chút cho ta! Nếu không cẩn thận chọc giận đồ đệ nhà ta, chuyện đầu tiên hắn làm là lấy ghế đánh người! Đến lúc đó các ngươi muốn chạy cũng chạy không được!

Thành công dọa sợ một đám người nhiều chuyện.

Thậm chí do trưởng lão Đạo Tông quá tự tin khi nói những lời này, Hàn Sinh đang dự thính ở bên cạnh cũng gật cái đầu nhỏ, vẻ mặt âm u, khiến mọi người sợ đến mức không dám qua lại với Tam Thanh Đạo Tông.

Người của tông môn này thật sự quá kỳ lạ!

Trước có Vân Thời, sau có Hàn Sinh, chỉ có Thanh Ngọc là tốt hơn một chút, còn hai người trước không biết rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào.

Thay vì tra tấn bản thân bằng cách bác bỏ tin đồn, còn không bằng chứng thực lời đồn để tra tấn người khác, mãi đến lúc này, trưởng lão Đạo Tông mới hiểu ra câu này rất chí lý!

Nhưng lúc đó trưởng lão đạo tông cũng không ngờ, chỉ một câu nói đơn giản như vậy, cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Khi đệ tử Đạo Tông 12 tuổi, chỉ cần là kiếm tu thì sẽ được sắp xếp đến Linh Kiếm Trì để chọn một linh kiếm bản mạng.

Năm đó, tất cả các đệ tử kiếm tu của Đạo Tông cùng lứa với Hàn Sinh đều có được linh kiếm mình muốn, nhưng chỉ có Hàn Sinh.

Hắn ôm chiếc ghế gỗ bên cạnh linh kiếm và nói đó là vũ khí bản mạng của hắn.

Trưởng lão Đạo Tông: "..."

"Vì sao lại là ghế?"

Vẻ mặt ông ta một lời khó nói hết, nếu muốn hình dung thì giống như là nhìn thấy ngọn núi lửa phun trào, có một vạn con heo bị phun ra từ miệng núi lửa cùng với dung nham.

Hàn Sinh nghiêm túc giải thích:

"Ta thích ghế, bọn họ đều nói ta là kẻ khốn nạn dùng ghế đánh người, ta thấy cũng đúng."

"Ta sinh ra đã có mối liên kết gắn bó keo sơn với ghế."

Trưởng lão Đạo Tông: "..."

Gắn bó keo sơn là cái quái gì, làm như vậy không xấu hổ hả?

Trưởng lão Đạo Tông cố gắng đảo ngược quan điểm kỳ lạ của hắn:

"Đây là ghế, ghế không có linh lực, nếu ngươi muốn tu luyện tốt thì phải dùng linh kiếm."

"Ngươi quên rồi sao? Những thuật pháp ngươi luôn tu luyện chỉ áp dụng với kiếm tu, nếu ngươi khăng khăng lấy ghế..."

Yết hầu trưởng lão Đạo Tông giật giật:

"Ngươi nên biết, trong Tu Chân giới không có việc ngồi ghế tu luyện."

Lúc đó Hàn Sinh mới 12 tuổi, vẫn bướng bỉnh như hồi còn nhỏ.

Nghe trưởng lão Đạo Tông nói như vậy, hắn không phục:

"Trước đây không có, nhưng bây giờ có ta ở đây, tại sao ta không thể tạo ra trường phái tu tiên bằng ghế?"

Trưởng lão Đạo Tông: "..."

Ông còn muốn khuyên, nhưng sau khi thấy ánh mắt quật cường cơ trí của Hàn Sinh, ông nhận ra dù có cố gắng thuyết phục thế nào cũng vô ích.

Thằng nhóc này quá bướng bỉnh, mười con trâu cũng không kéo được.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, trưởng lão Đạo Tông phất tay áo, nói:

"Một khi đã như vậy, ngươi cứ cầm cái ghế này để tu luyện đi! Để ta xem, ngươi có thể tu luyện được đến trình độ nào!"

Sau khi chuyện này trôi qua, Hàn Sinh đi đâu cũng cầm theo ghế gỗ của mình, khi luyện tập, các đệ tử khác đều cầm những linh kiếm đẹp đẽ, chỉ có Hàn Sinh là người duy nhất cầm ghế gỗ nghiêm túc múa may trong đám người.

Dù có làm chuyện gì, Hàn Sinh cũng vô cùng nghiêm túc.

Ngay cả khi xách ghế theo, hắn cũng xách vô cùng nghiêm túc, mỗi lần xuất kiếm... xuất ghế, tư thế của hắn y hệt như người bước ra từ trong sách.

Tiên sinh dạy học rất thích kêu Hàn Sinh lên biểu diễn cho các đệ tử khác xem, còn uyển chuyển khuyên hắn buông ghế gỗ ra.

"Ngươi không thấy mình quá tàn nhẫn với chiếc ghế gỗ của mình sao? Ngươi cầm nó cả ngày lẫn đêm, nhìn xem, các góc đã bị bong tróc sơn rồi."

Tiên sinh lấy ra một thanh kiếm gỗ đào trên kệ đưa cho Hàn Sinh, nói một cách mong đợi:

"Đứa nhỏ ngoan, muốn thử cái này không?"

Hàn Sinh kiên quyết từ chối, ôm ghế gỗ, nghiêm túc nói:

"Có bột mới gột nên hồ."

"Nó xứng đáng với điều này."

Tiên sinh dạy học: "..."

Con nít con nôi, rất có ý tưởng.