Do Hàn Sinh sống chết cũng không chịu từ bỏ ghế gỗ của mình, tiên sinh dạy học bất đắc dĩ đồng ý cho hắn cầm ghế gỗ múa kiếm.
Thậm chí động tác của Hàn Sinh còn khiến một số người lầm tưởng rằng, hắn luyện kiếm tốt là vì vũ khí của hắn là ghế.
Suy nghĩ này đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn khi trưởng lão Đạo Tông nhìn thấy căn phòng đầy ắp người cầm ghế gỗ để luyện kiếm.
Trưởng lão Đạo Tông đen mặt tiêu hủy hết toàn bộ ghế gỗ của bọn họ, sau đó mỗi người được thưởng mười dấu tay, cuối cùng còn ra lệnh cho mỗi người bọn họ chép kinh văn 50 lần rồi mới rời đi.
Về phần đầu sỏ Hàn Sinh, hắn bị trưởng lão Đạo Tông xách đến Tĩnh Bích Thất để dạy cho một bài học.
Thật ra Tiểu Hàn Sinh không hiểu sao mình lại bị trừng phạt.
Bị buộc phải nghe lải nhải nửa nén hương, cuối cùng hắn không nhịn được, nói:
"Sư tôn, ta chưa từng xúi giục bọn họ lấy ghế gỗ để luyện kiếm."
Hàn Sinh nói với khuôn mặt lạnh nhạt, cực kỳ nghiêm túc:
"Dù sao thì trên thế giới này chỉ có một mình ta có thể dùng ghế gỗ tốt như vậy, những người khác kém xa."
Trưởng lão Đạo Tông: "..."
"Nhưng bọn họ muốn dùng ghế gỗ để luyện kiếm là vì ngươi."
Trong tông môn có một tên kỳ lạ lấy ghế gỗ để luyện kiếm là đủ rồi, tuyệt đối không thể có thêm một tên thứ hai, chứ đừng nói gì tới mười mấy hai mươi tên!
Hàn Sinh không quan tâm: "Vậy tức là chứng minh ta rất ưu tú."
"Con người luôn có hành vi là làm theo hành động của kẻ mạnh."
Trưởng lão Đạo Tông: "..."
Ông phát hiện hình như mình thật sự không cãi lại quan điểm của Hàn Sinh, trong lòng không khỏi dâng lên cơn tức, nhưng lại không biết nên phát tiết lửa giận thế nào, cuối cùng giận dữ rời khỏi Tĩnh Bích Thất.
Nghe nói hôm đó trưởng lão Đạo Tông đã đánh nhau với rất nhiều người, cơn tức lớn như nuốt trúng thuốc nổ.
Tất cả mọi người đều đoán là ông bị đồ đệ làm cho tức thành như vậy.
Suy cho cùng, vận may của trưởng lão này nổi tiếng là rất kém, thu đồ đệ thì tên này phản nghịch hơn tên kia, cũng chỉ có Thanh Ngọc là tốt một chút.
Mỗi khi vị trưởng lão này bị đồ đệ làm tức đến thất khiếu bốc khói, ông sẽ chạy đi đánh nhau với người khác.
Đó đã là chuyện thường tình rồi.
Nhưng rất rõ ràng, từ đầu đến cuối Hàn Sinh không hề nghĩ mình đã sai.
Hắn cảm thấy thứ duy nhất có thể làm bạn cả đời với hắn trên thế giới này, chỉ có ghế gỗ của hắn.
Còn về việc cuối cùng Hàn Sinh từ bỏ ghế gỗ như thế nào, phải bắt đầu từ một việc rất lâu sau.
Nói tóm gọn lại là Hàn Sinh bị đánh.
Người đánh hắn không phải là ai khác, chính là đại sư huynh thân yêu Vân Thời của hắn.
Nguyên nhân là trong một lần luyện kiếm nào đó, dáng vẻ Hàn Sinh múa may ghế gỗ luyện kiếm bị Vân Thời thấy được.
Tên điên Vân Thời cảm thấy dáng vẻ này của Hàn Sinh ngu không chịu nổi, vì vậy cười nhạo không chút thương tiếc.
Sau khi nghe thấy, Hàn Sinh không nói câu nào đã cầm ghế gỗ vọt đến.
Mặc dù bên dưới trưởng lão Đạo Tông này có hai đồ đệ không phải là đèn cạn dầu, nhưng tốt xấu gì Vân Thời cũng lớn hơn Hàn Sinh vài tuổi, là một tên điên rất có kinh nghiệm, mạnh hơn Hàn Sinh nhiều.
Kết quả là, hắn hạ gục Hàn Sinh chỉ trong vài giây.
Vân Thời không đếm xỉa đến Hàn Sinh, còn lấy chân đạp lên vai Hàn Sinh, phát ra chậc chậc cúi đầu nhìn hắn, cười nhạo:
"Thằng nhóc thúi, dùng ghế gỗ để dọa ai vậy hả? Ở trước mặt ta, còn không phải bị một tay ta nghiền áp sao?"
"Cút về tu luyện đi, ngu ngốc."
Nói xong thì ung dung rời đi.
Hàn Sinh nằm trên mặt đất một lúc, nhớ đến linh kiếm lung linh rực rỡ lúc nãy trong tay Vân Thời, lại nhìn ghế gỗ trong tay mình.
Sau khi suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.
Linh kiếm của sư huynh quả thật mạnh hơn ghế gỗ của hắn một chút.
"Sư tôn, ta muốn một thanh linh kiếm."
Khi nghe thấy tin tức này, trưởng lão Đạo Tông vui đến mức muốn bay lên trời, ông suýt nữa đã thực hiện vũ đạo Hồ Tuyền Vũ cuồng nhiệt 360 độ ngay tại chỗ.
Suốt một đêm, trưởng lão Đạo Tông dẫn Hàn Sinh đến Linh Kiếm Trì.
Lúc này, cuối cùng Hàn Sinh cũng lấy một thanh linh kiếm đàng hoàng.
Không cần phải đi sâu vào chuyện linh kiếm trông như thế nào, tóm lại thanh kiếm mà Hàn Sinh cầm vô cùng trâu bò, thần chắn giết thần Phật chắn giết Phật.
Sau khi Hàn Sinh lấy được kiếm, việc đầu tiên hắn làm là đi tìm Vân Thời, sau đó cầm kiếm đánh lộn.
Lần này, Hàn Sinh đúng là cảm thấy mình mạnh hơn quá khứ một chút, nhưng vẫn không có phần thắng trước mặt Vân Thời.
Sau khi bị đánh ngã xuống đất một lần nữa, Hàn Sinh mặt vô cảm đứng dậy từ mặt đất, không đợi Vân Thời chế giễu, hắn đã lặng lẽ rời đi.
Vân Thời vốn muốn nói lời cợt nhã cuối cùng lại không nói ra được gì, tự dưng cảm thấy ấm ức.
Hàn Sinh là một đứa trẻ vô cùng tranh cường háo thắng, đối với hắn, thua hai lần trên cùng một người là chuyện vô cùng mất mặt.
Vì vậy hắn tập luyện càng khắc khổ hơn quá khứ, lĩnh ngộ về linh kiếm cũng trở nên thấu đáo hơn, dùng kiếm cũng thành thạo hơn.
Nhưng vẫn không đánh lại Vân Thời.
Điều này khiến Hàn Sinh vô cùng tức giận.
Hắn ghét vị sư huynh này của mình.
Sự chán ghét kéo dài mấy trăm năm.
Mỗi lần Hàn Sinh gặp Vân Thời thì đều cái cái mũi, đôi mắt hắn, tóm lại nhìn kiểu gì cũng thấy ghét, chưa kể cuối cùng tên nhóc này còn lên làm tông chủ Tam Thanh Đạo Tông.
Càng ghét hơn.
Khi lớn lên, bề ngoài Hàn Sinh ngày càng nghiêm túc và khuôn mẫu, đẹp thì đương nhiên là đẹp, nhưng vị trưởng lão Đạo Tông kia là một người cuồng sắc đẹp, vì vậy đệ tử của ông không có ai xấu cả.
Đáng tiếc, điều khiến người ta chú ý hơn cả vẻ ngoài anh tuấn xuất trần của Hàn Sinh chính là tác phong và khí chất nghiêm túc cổ hủ của hắn.
Rõ ràng là thanh niên tài tuấn mới ngoài trăm tuổi, nhưng nếu không nhìn gương mặt kia, ngươi chắc chắn sẽ cho rằng hắn trông giống một người đàn ông có chòm râu dê trắng và thường cầm một cuộn kinh văn vừa thúi vừa dài trên tay.
Được rồi, ngoại trừ bộ râu dê, những từ miêu tả sau đúng là Hàn Sinh.
Cũng may Hàn Sinh không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào, bây giờ Hàn Sinh chỉ chú ý đến một chuyện.
Đó là vị sư huynh đáng ghét kia của hắn hình như thích một người.
Chuyện này rất hiếm lạ.
Hàn Sinh không nói nhiều đã chạy đến nhìn.
Sau khi thấy rõ người nọ, Hàn Sinh bất giác nhíu mày.
Hóa ra người sư huynh phóng đãng tâm thần kia lại chơi kích thích như vậy, lại thích đồ đệ của bản thân.
Tuy đồ đệ này quả thật rất đẹp.
Hàn Sinh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định cướp người mà Vân Thời thích.
Chẳng phải sư huynh của hắn thích thiếu niên tên Tần Giác trước mặt à? Vậy thì từ giờ trở đi, hắn cũng thích thiếu niên này.
Tóm lại chỉ cần có thể làm Vân Thời phiền lòng, Hàn Sinh sẽ cảm thấy cuộc sống vô cùng thú vị.
Anh bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mặt Tần Giác, trao sự ấm áp, đưa những trân bảo quý hiếm như đồ miễn phí.
Sau khi giằng co một thời gian dài, hành vi muốn đội nón xanh cho Vâm Thời của Hàn Sinh mới có xu hướng tạm ngừng.
Không vì cái gì khác, chỉ là Hàn Sinh đột nhiên phát hiện, Vân Thời không để ý đến mối quan hệ thân thiết giữa hắn và Tần Giác lắm.
Chưa kể còn có những người khác muốn đội nón xanh cho Vân Thời như hắn.
Kỳ lạ, Tần Giác này có sức hút lớn vậy sao?
Hàn Sinh nghĩ mãi cũng không ra.
Cho đến một ngày nào đó, hắn đột nhiên nhìn thấy bên cạnh Tần Giác có thêm một người.
Một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, tính cách lại cực kỳ nghịch ngợm, miệng toàn lời giả dối.
Hàn Sinh cảm thấy người này thật đáng ghét, hắn sẽ không thích loại người này.