Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 67: Nhìn Anh Ngẩn Người Làm Gì?



Bên này.

Bùi Doãn Ca còn chưa kịp kéo mũ xuống, đã nghe thấy tiếng nói lười nhác của anh.

"Doãn Doãn, đừng trộm sờ eo anh."

"......"

Bùi Doãn Ca mới vừa tháo xuống mũ, muốn mở miệng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn mắt anh gần như vậy.

Cô biết đôi mắt của anh rất đẹp, đuôi mắt nhếch lên quyến rũ, vốn dĩ nên hàm chứa tình cảm. Nhưng cố tình đôi mắt đó lại chỉ có lạnh lùng và bất cần.

Giống như trăng trên cao cô đơn.

Trong nháy mắt, cơn giận của Bùi Doãn Ca tiêu tan.

Khoản cấm dục bại hoại này, hoàn toàn là định hướng với cô.

Nhưng mà.

Hoắc Thời Độ nhìn cô gái trước mặt, từ nụ cười giận dữ bình tĩnh trở lại, không chút giấu giếm nhìn anh.

Thẳng thắn lại mạnh dạn.

"Nhìn anh ngẩn người làm gì?"

Hoắc Thời Độ lười nhác cười, ngón tay thon dài như ngọc, gãi cằm cô, không khác gì trêu một con mèo.

Bùi Doãn Ca vừa định nói chuyện, lại nghe thấy giọng ông nội Tần.

"Các người, một đám các người, đều muốn làm ta tức chết!"

Bùi Doãn Ca theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy Tần Lãng đỡ ông nội Tần đi ra.

Sắc mặt ông không phải rất đẹp.

Thấy thế, Bùi Doãn Ca vừa định đi qua, lại bị Hoắc Thời Độ giữ chặt.

"Doãn Doãn, anh có chút chuyện cần nói với ông nội em. Em vào xe trước chờ anh?"

Bùi Doãn Ca sửng sốt một chút, quét mắt nhìn tình hình, đột nhiên phản ứng lại, vừa rồi Hoắc Thời Độ hẳn là cố ý để cô không nhìn mấy người Tần Hữu Kiều.

Cô thu lại tâm tư, nhận lấy chìa khoá từ Hoắc Thời Độ.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoi .org.

......

Không bao lâu.

Trong đại sảnh, ông nội Tần lạnh mặt, bắt đầu răn dạy vợ chồng Tần gia.

"Mấy người thật kì lạ?! Ca Nhi không phải con gái của mấy người sao, ngay cả công bố cũng không công bố??

Chuyện này còn gạt ta? Là cảm thấy ta dù sao sống không được một hai năm nữa có phải không?!!"

Nghe được lời này, Tần phụ thần sắc hoảng loạn.

"Ba, không phải như thế."

"Không phải như thế, là cái dạng gì!? Cháu gái ruột của ta, mấy người đối xử như vậy!"

Nghĩ đến vừa rồi hai vợ chồng chạy ra, trấn an Tần Hữu Kiều, ông nội Tần liền muốn đuổi hai người đi.

"Một đứa không phải con gái ruột, mấy người còn xem trọng hơn!" Ông nội Tần sắc mặt xanh mét.

Tần mẫu mím môi, không cam lòng nói, "Ba, ba không thể thiên vị như vậy. Bùi Doãn Ca là cháu gái của ba, Kiều Kiều cũng là đứa nhỏ ba nhìn từ nhỏ đến lớn."

"So ra cũng kém cháu gái ta!"

Nói đến đây, ông nội Tần tức giận ngập đầu, che lại cơn đau ở tim.

Một màn này lại lần nữa làm Tần Lãng khẩn trương.

"Ông, ông không sao chứ?"

Vừa rồi ở bên trong, ông nội Tần thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, dọa Tần Lãng nhảy dựng.

"Ba."

Tần phụ và Tần mẫu cũng khẩn trương lên, trong lòng hiện lên áy náy.

Sau đó.

Cửa bỗng nhiên có tiếng động.

"Tần lão tiên sinh, ngài trước ngồi xuống nói đi."

Mọi người nghe lời này, quay đầu mới phát hiện là Hoắc Thời Độ.

Mà Ngu Hàn Nhiên bên cạnh xem náo nhiệt, lập tức đứng lên, muốn cùng Hoắc Thời Độ nói chuyện.

Lại nghe đến Hoắc Thời Độ mở miệng, "Cậu về trước đi, tôi còn có chút việc."

Ngu Hàn Nhiên: "???"

Độ gia coi mình là người công cụ sao?

Để mình dẫn đến Tần gia, bây giờ lại đuổi mình đi!?

"Độ gia, chúng ta không cùng nhau đi sao?" Ngu Hàn Nhiên da mặt dày cười nói.

Hoắc Thời Độ nghe vậy, không mặn không nhạt liếc hắn một cái.

"Tôi đi tôi đi." Ngu Hàn Nhiên lúng túng, lập tức sửa miệng.