Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 71: Chép Xong Ăn Cơm Trưa, Thế Nào?



Edit by Augenstern

"Xuống lầu chờ tôi."

Bùi Doãn Ca mới vừa tỉnh, ngữ điệu lộ ra lười biếng.

Mà người phụ nữ không cam lòng nhìn Bùi Doãn Ca, gắt gao nắm chặt tay.

Ả cũng tốt nghiệp đại học hàng đầu, thân hình gia thế mọi thứ đều không kém, vậy mà phải dạy bổ túc cho một học sinh cao trung!??

Người phụ nữ không cảm thấy, cô gái quá mức xinh đẹp này, sẽ có bối cảnh kinh người gì.

"Nghe không hiểu tôi nói cái gì?"

Bùi Doãn Ca liếc mắt nhìn ả, cười như không cười.

Tức khắc, người phụ nữ không hiểu thấu run lên mấy cái, lập tức rời khỏi phòng ngủ.

Mười phút sau.

Bùi Doãn Ca rửa mặt chải đầu xong, thay đổi quần áo liền xuống lầu.

Cô nâng nâng mắt, nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, mặc váy chiffon bó sát cổ chữ V, trước đột sau kiều.

Chẳng qua, không giống như là đến làm gia sư.

Bằng không cũng sẽ không bưng bữa sáng lên lầu, trực tiếp mở cửa phòng Hoắc Thời Độ.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng động trên cầu thang,  lập tức cười nói, "Tiểu thư, thật ngại quá, không biết ngài ngủ ở chỗ đó......"

"Không sao. Tôi cũng không nghĩ tới, cô giáo sẽ nhiệt tình như vậy." Bùi Doãn Ca chậm rì rì cười một cái.

Lời này, cũng làm khuôn mặt người phụ nữ xanh hồng đan xen.

"Khi nào bắt đầu?" Bùi Doãn Ca hỏi.

Tuy rằng, Bùi Doãn Ca nhìn qua tự do làm càn, nhưng trong xương cốt cũng không thích gây phiền phức.

Đây nếu là gia sư do Hoắc Thời Độ mời đến, cô cũng sẽ không để anh bởi vì chuyện này mà nhọc lòng.

Bản thân cô cũng không cần học bổ túc.

"Ngài dùng xong bữa sáng, là có thể bắt đầu rồi."

Người phụ nữ ngoài cười nhưng trong không cười nói, trong lòng lại nhịn không được tính toán.

Loại nữ sinh không hiểu tình thú như thế này, sao có thể làm cho Độ gia thấy hứng thú?

Nhưng mà.

Ả bây giờ có thể ở lại đây, nhất định sẽ có cơ hội gặp Độ gia.

Đến lúc đó, Độ gia đã biết chỗ tốt của người phụ nữ thành thục, sẽ không còn thích loại cô gái nhỏ không hiểu chuyện này.

Tưởng tượng như vậy làm sắc mặt người phụ nữ cũng hòa hoãn không ít, kiên nhẫn ở một bên chờ.

......

Bàn ăn.

Bùi Doãn Ca ăn bữa sáng, đem bệnh án được phiên dịch chuyển cho Steven.

Lúc này.

Dì Miêu không vui đi tới, phản cảm quét mắt nhìn người trên sô pha, "Doãn Ca tiểu thư, người phụ nữ này không có bộ dáng của gia sư, ngài nếu không thích, không bằng đổi cô ta đi."

Vừa rồi, dì Miêu nhìn một loạt thao tác của người phụ nữ kia, có chỗ nào không nhìn ra tâm tư của ả.

Bộ dáng yêu lí yêu khí, lão phu nhân khẳng định không thích!

"Không sao."

Bùi Doãn Ca nhếch môi, không để ý lắm.

"Nhưng mà, người phụ nữ này sẽ dụng tâm dạy ngài sao?" Dì Miêu nhíu mày.

"Trước thử xem xem. Dì Miêu, hôm nay cũng không có việc gì, dì đi nghỉ ngơi đi."

Dì Miêu vừa nghe, bất đắc dĩ cười nói, "Được, ngài cũng để ý người phụ nữ này một chút, đừng để cho ả thực hiện được."

Nói xong.

Trước khi rời đi, Dì Miêu còn ý vị thâm trường cho Bùi Doãn Ca một ánh mắt, mang theo cổ vũ cùng kiên định.

Bùi Doãn Ca dừng đũa: "?"

......

Chờ Bùi Doãn Ca thong thả ung dung ăn xong bữa sáng, đã qua hơn nửa giờ.

Đại sảnh bàn trà.

Người phụ nữ bảo Bùi Doãn Ca lấy sách vở ra.

Vừa lật vở bài tập, cả mặt đều giải Sài đề, vô cùng thảm, đáy mắt ả xẹt qua một tia châm chọc.

Mặt đúng là không tồi, nhưng cũng chỉ là một cái bao cỏ.

Theo sau.

Người phụ nữ mỉm cười, ngữ khí khó giấu khinh miệt, "Tiểu thư, cơ sở của ngài như vậy, muốn học giỏi rất khó.

Cho nên kế tiếp học bổ túc, tôi sẽ tương đối nghiêm khắc. Hy vọng ngài có thể tận lực phối hợp."

Nói xong, ả tùy tiện mở ra quyển sách, ném cho Bùi Doãn Ca, "Kiến thức bài trước chép mười lần, chép xong ăn cơm trưa, thế nào?"