Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 92: Ở Trước Mặt Bùi Doãn Ca Tranh Sủng



Edit by Augenstern 

Nghe được lời này, Tần Ngộ không tự giác nhíu mày.

Bùi Doãn Ca cũng nhìn Tần Lãng.

Nhìn vết thương bị móng tay cào rách kia, không hề nhẹ chút nào, nhìn qua có chút kinh khủng, còn có mấy vết xanh tím.

Bỗng nhiên.

Tần Ngộ nghĩ đến, chuyện Tần Lãng muốn Tần Hữu Kiều dọn đi. Đây chắc là chọc giận mẹ rồi.

Giọng Tần Ngộ lạnh lùng, "Có phải là mẹ....." làm không?

"Không phải chuẩn bị đi ăn cơm sao? Em còn có chút việc, đi về trước."

Tần Lãng đánh gãy lời Tần Ngộ, vừa mới chuẩn bị rời đi, lại đứng lại.

Nhìn Bùi Doãn Ca, nhẹ giọng nói, "Ca Nhi, chuyện trên mạng, anh ba điều tra rồi. Còn có chuyện thân phận của em....Qua mấy ngày nữa, anh ba sẽ làm sáng tỏ thay em."

Kỳ thật, chuyện kia mới xảy ra, Tần Lãng và Tần Ngộ đã muốn đăng bài làm sáng tỏ mọi chuyện.

Kết quả, lại bị cấm ba ngày. Không vào được tài khoản......

Cho nên, lúc này hai người mới vội vàng chạy tới, sợ Bùi Doãn Ca cảm thấy buồn, càng chán ghét bọn họ.  

"Không cần." Bùi Doãn Ca nhàn nhạt nói.

Nếu không phải còn để ý đến ông nội, cô cũng không muốn có quan hệ gì với Tần gia.

Ánh mắt Tần Lãng tối sầm, không nói chuyện.

"Vết thương trên cánh tay, vẫn nên xử lý một chút đi."

Ngữ khí của Bùi Doãn Ca nghe không ra cảm xúc.

Nhưng dù chỉ là một câu hỏi thăm không nóng không lạnh cũng làm ánh mắt ảm đạm của Tần Lãng sáng lên.

"Được, Ca Nhi yên tâm, anh không sao."

Tần Ngộ bên cạnh có chút ghét bỏ nhìn nụ cười khờ khạo của Tần Lãng.

Chẳng qua, nghĩ đến Tần mẫu lại vì Tần Hữu Kiều mà động tay với Tần Lãng, ánh mắt Tần Ngộ trở nên lạnh lùng.

Rất nhanh, anh xua tan cảm xúc, "Ca Nhi, đi thôi, anh hai dẫn em đi ăn."

Giờ này khắc này.

Nhìn một màn này, mọi người đều cho rằng, tin tức lúc trước bọn họ xem là giả!! Không phải nói, Tần Hữu Kiều ở Tần gia vô cùng được cưng chiều sao?!!

Vì sao hai anh trai này, lại gạt Tần Hữu Kiều sang một bên, ngược lại ở trước mặt Bùi Doãn Ca lại có cảm giác tranh sủng quen thuộc??!

"Anh hai, lần này hai người đi ăn cơm trước, em vừa lúc thấy không thoải mái, không cần bận tâm đến em đâu"

Tần Hữu Kiều cố ý nói to, để mọi người nghe thấy rõ ràng.

Nhưng ngay sau đó.

Tần Ngộ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô ta, cười nhạo, "Cũng không định bận tâm cô."

Tần Hữu Kiều vừa nghe, cả người cứng đờ, trừng lớn đôi mắt chậm rãi ướt, khó có thể tin nhìn Tần Ngộ.

Vốn dĩ, cô ta cho rằng anh ba đã đủ quá đáng rồi. Không nghĩ đến, anh hai càng làm cho trái tim cô ta trở nên lạnh lẽo hơn!!

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Bùi Doãn Ca không có hứng thú ở lại đây để người ta nhìn như khỉ.

Mà lúc Tần Ngộ nhìn về phía Bùi Doãn Ca, lạnh lẽo dưới đáy mắt tan đi, cười nói, "Nghe Ca Nhi."

Tần Hữu Kiều khó tin nhìn bóng lưng Tần Ngộ và Bùi Doãn Ca, bả vai nhẹ run, cảm giác nhục nhã ngày càng mãnh liệt.

Tại sao lại như vậy!?

Rõ ràng lúc trước các anh trai đối với Bùi Doãn Ca không nóng không lạnh, nhưng bây giờ trong mắt anh hai và anh ba chỉ có một mình Bùi Doãn Ca!

"Hữu Kiều?"

Lục Viễn Tư ở phía sau cho rằng Tần Hữu Kiều khóc, nên tiến lên xem thử.

"Là bạn học Lục à."

Tần Hữu Kiều hốc mắt ửng đỏ, lại nói, "Hôm nay cảm ơn cậu, mình không nghĩ là bản thân lại ngất......"

"Là gặp phải chuyện gì sao? Trước giờ chưa từng thấy cậu như vậy."

Tần Hữu Kiều cắn cắn môi, trong mắt cất giấu không cam lòng, "Có phải dù mình có trở nên ưu tú như thế nào, cũng không bằng Bùi Doãn Ca không?"

Vốn dĩ, Tần Hữu Kiều hy vọng Lục Viễn Tư có thể an ủi mình.

Lại không ngờ, Lục Viễn Tư suy tư trả lời, "Cô ấy khác."