Được Các Anh Trai Chiều Chuộng Tôi Trở Nên Ngang Tàng

Chương 95: Được không Doãn Doãn



Edit by MitsiLity

 

Bùi Doãn Ca nhìn mắt anh, chân không nhúc nhích.

 

Ai ngờ.

 

Ngay sau đó, ánh mắt người đàn ông một tấc không rời khỏi người cô, trở nên sâu đến không rõ ràng.

 

Bỗng dưng, anh cười trầm thấp, giọng nói từ tính lại trắng trợn mê người, “Tay anh bây giờ toàn là dầu, còn muốn anh ôm sao?”

 

Bùi Doãn Ca: “……”

 

Không bao lâu.

 

Bùi Doãn Ca ngồi ở bên cạnh Hoắc Thời Độ, cầm đũa, không nói một lời bới cơm ăn.

 

Hoắc Thời Độ liếc nhìn cô, “Doãn Doãn.”

 

Cô nói, “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện.”

 

Không bao lâu.

 

Bùi Doãn Ca lại nghe thấy giọng cười sung sướng của người đàn ông, mặt không đỏ tim không đập nói, “Doãn Doãn ăn càng nhiều, anh càng thu được nhiều tiền.”

 

“……”

 

Bùi Doãn Ca nhìn về phía Hoắc Thời Độ, lại đột nhiên cười, ngữ điệu ý vị không rõ, “Anh trai thu tiền hẳn là rất đắt?”

 

Nhưng mà.

 

Người đàn ông không nhanh không chậm gợi lên môi mỏng, có chút ngả ngớn duỗi tay, bàn tay dính dầu, cố ý vuốt ve khoé môi cô.

 

Anh lười nhác lại gợi cảm, rêu rao lại ái muội,”Anh trai lần đầu tiên thu phí, Doãn Doãn muốn thử?”

 

Bùi Doãn Ca: “……”

 

Cô không nên nhiều lời với anh.

 

Cô bất động thanh sắc hít một hơi thật sâu, mặt không cảm xúc lau dầu trên môi, lại quay đầu, tính toán tiếp tục bới cơm.

 

Theo sau.

 

Còn không đợi cô cúi đầu, tay thon dài của người bên cạnh đã đem tôm vừa bóc vỏ xong bỏ vào chén cô.

 

Người đàn ông giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, thì thầm bên tai Bùi Doãn Ca, quyến rũ đến hết thuốc chữa.

 

“Ca ca nói giỡn. Chỉ là muốn Doãn Doãn nói chuyện với ca ca thôi. Nếu Doãn Doãn thích, về sau mỗi ngày ca ca đều mang Doãn Doãn tới.”

 

“Được không Doãn Doãn, đừng tức giận với ca ca?”

 

Giọng nói dễ nghe của người đàn ông có lực mê hoặc nhất định, khó có thể làm người khác từ chối.

 

Nhưng Bùi Doãn Ca vừa nghe, chỉ nhìn mắt Hoắc Thời Độ, nhìn anh cười cười, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

 

Thấy vậy.

 

Hoắc Thời Độ cũng không vội, khóe môi ngoéo một cái, lại thong thả ung dung lột tôm, thường thường lại quay ra dỗ cô gái.

 

Đây giống như dỗ tiểu tổ tông nhà mình vậy.

 

Ý nghĩ này hiện lên, người đàn ông không nhịn được cười khẽ, thần sắc nghiền ngẫm nhìn Bùi Doãn Ca.

 

Bùi Doãn Ca lo chính mình ăn cơm, cũng không chú ý đến biểu cảm của người bên cạnh.

 

……

 

Sau khi rời khỏi nhà hàng.

 

Bùi Doãn Ca ngồi ở ghế phụ, hết sức chuyên chú cúi đầu chơi điện thoại.

 

Bỗng nhiên, di động vang lên.

 

Hoắc Thời Độ bên cạnh, bỗng nhiên tản mạn nói, “Doãn Doãn, xem tin nhắn hộ anh.”

 

Bùi Doãn Ca liếc mắt nhìn anh, cầm lấy điện thoại của Hoắc Thời Độ, nghe thấy anh trực tiếp đọc mật khẩu.

 

Cô bấm vào tin nhắn, đọc ra, chờ anh ừ nhẹ một tiếng, mới đem điện thoại đặt lại chỗ cũ.

 

Anh nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn cô gái có chút lạnh nhạt ở bên cạnh, không tự giác nhếch môi lên, “Cảm ơn Doãn Doãn.”

 

Cô gái nhỏ thật sự rất mang thù.

 

Bùi Doãn Ca cúi đầu ừ một tiếng, tiếp tục nghịch điện thoại.

 

Mà Hoắc Thời Độ bên cạnh đột nhiên lấy ra mấy viên kẹo, dùng một tay bóc vỏ.

 

“Doãn Doãn.”

 

Hoắc Thời Độ gọi, Bùi Doãn Ca theo bản năng quay đầu, vừa định mở miệng trả lời, lại bị nhét vào miệng một viên kẹo.

 

Kẹo sữa vị dâu tây, vừa mềm vừa ngọt, ở trong miệng chậm rãi tan.

 

Bùi Doãn Ca: “……”

 

Sau đó.

 

Không đợi Bùi Doãn Ca có hành động, đã nghe thấy anh thong thả ung dung nói, “Doãn Doãn nếu không cho anh mặt mũi, trong cốp xe của anh, đều là chuẩn bị cho Doãn Doãn.”