Bùi Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt bất ngờ, hắn nhất thời không kịp phản ứng Bảo Ninh muốn làm gì, cũng đắn đo không chắc chắn.
“Chàng phải nói chuyện với ta một lúc.” Bảo Ninh quyết định muốn nói, nghiêng người ngồi trên đùi Bùi Nguyên, cánh tay ôm cổ hắn, “Mỗi ngày chàng đều chung đụng với Ngụy tướng quân nhiều hơn ta, ta sợ hắn làm hư chàng nên nhất định phải đi nhìn. Lại nói, thấy chàng cười nhưng trong lòng không vui, ta không thích, nếu chàng gặp chuyện gì phải nói với ta, ta muốn giúp gì đó.”
Bảo Ninh biểu đạt ý tứ của mình rất rõ ràng.
Nàng chỉ là cô nương ở hậu trạch, không thể trực tiếp nói với Bùi Nguyên: “Lưu ma ma kể cho ta, bà nói vì bản thân không quan tâm đến trượng phu mình, mặc hắn ra ngoài để người ta đánh chết, ta rất sợ, sợ chàng cũng bị như vậy, nếu chàng làm chuyện gì phải trực tiếp nói với ta.”
Nói như này thật ngớ ngẩn, dù nàng thận trọng nhưng Bùi Nguyên chắc chắn không thích nghe.
Bảo Ninh nhỏ giọng nói thêm: “Ta vĩnh viễn đứng về phía chàng!”
“Ta…” Bùi Nguyên ngạc nhiên nhìn Bảo Ninh, hắn ít khi có vẻ mặt như thế, mặt ngơ ngác như con ngỗng. Trước khi vào cửa, phòng tuyến cao nhất của hắn bị sụp đổ, Bùi Nguyên không biết vì sao Bảo Ninh đột nhiên thay đổi, đáy lòng càng ngày vui sướng nhưng hắn lo mình tự đa tình.
Bùi Nguyên vịn tay lên eo Bảo Ninh, sắc mặt bình tĩnh: “Những chuyện ta nói nàng không thích nghe.”
“Chàng chưa nói sao biết ta không thích nghe? Có thể trước kia không thích nhưng bây giờ nên nghe thử một chút.” Bảo Ninh đưa tay xoa dịu lông mày đang nhíu lại của Bùi Nguyên, cười nói: “A Nguyên, ta biết chàng có chủ kiến riêng, suy nghĩ của hai ta không giống nhau nhưng nhất định phải đi chung thuyền. Không phải bắt chàng theo ta hay ta theo chàng. Chàng tiếp nhận ý nghĩ của ta, ủng hộ ta làm ăn buôn bán, ta rất vui, ta cũng cảm thấy có thể giúp chàng vui.”
Bùi Nguyên chưa từng nghĩ mình dễ mềm lòng đến vậy, Bảo Ninh chỉ nói vài câu hắn đã cảm động, cuống họng hơi căng lên.”
“Nhưng mà, ta lại khiến nàng chịu ủy khuất.” Bùi Nguyên vùi mặt vào cổ Bảo Ninh, giọng nói không rõ: “Ta không muốn nàng phải lo nghĩ.”
Bây giờ Bùi Nguyên như dỗ trẻ nhỏ, thanh âm của Bảo Ninh ôn nhu nói: “Sau này chàng chỉ cần đối xử tốt với ta một chút.”
“Mà lại, ta cũng không muốn chàng chịu ủy khất.” Bảo Ninh nghiêng đầu hôn lên tai Bùi Nguyên, “Chàng giúp ta tốt hơn, ta cũng giúp chàng tốt hơn, đây không phải chuyện phu thê nên làm sao? Nếu có khó khăn vất vả, chúng ta cùng nhau chống đỡ, không có việc gì không thể vượt qua. Ta sẽ luôn ở bên chàng, chỉ cần chàng nguyện ý ở bên ta.”
“Ta không thể sống thiếu nàng.” Bùi Nguyên ngẩng đầu, đáy mắt hắn phiếm hồng: “Ta quen ăn cơm nàng nấu rồi.”
Bảo Ninh mất hứng đẩy hắn ra: “Chỉ vì cái này?”
“Ta đã quen có nàng ở trong lòng, không thể đổi người khác, không ai có thể thay thế vị trí của nàng.” Bùi Nguyên giữ chặt tay nàng, “Ninh Ninh, nàng có thể tin tưởng ta, bất kể trước kia hay tương lai ta làm gì khiến nàng sợ, nàng đừng lo lắng, vì ta sẽ không làm tổn thương nàng. Ta là người thương nàng nhất trên đời, so với nhạc mẫu và Quý Uẩn, ta thương nàng gấp vạn lần.”
Bảo Ninh cười: “Ta biết.”
Bùi Nguyên nhìn nàng, tiếp tục nói: “Nhạc mẫu và Quý Uẩn sẽ có những người khác ở bên, ta cũng biết đời nàng không chỉ có ta. Nhưng ta chỉ có nàng.”
Bùi Nguyên biết bộ dáng mình bây giờ chật vật mất mặt, hắn nghiêng đầu ho hai tiếng, lại trở thành bộ dạng mặt lạnh như thường ngày: “Chuyện quan trọng, nói nghiêm túc một chút.”
Nhưng chưa kiên trì được hai hơi thở, hắn lại cười lên: “Không nghiêm túc, không nghiêm túc.”
“Ninh Ninh, hôm nay ta rất vui, nàng nguyện ý tiếp nhận ta.” Bùi Nguyên ôm nàng rồi đứng lên, liếc mắt nhìn chung quanh phòng, cuối cùng đặt nàng lên mặt bàn, hắn ngồi quay lưng khom người: “Như này đi, nàng ngồi lên cổ ta, chúng ta chơi cưỡi ngựa đi hai vòng chúc mừng.”
Bảo Ninh bật cười: “Đây mà là chúc mừng.”
“Bé con rất thích chơi cưỡi ngựa, nàng cũng là bé con của của ta.” Bùi Nguyên quay đầu: “Nàng không vui?”
Bảo Ninh vỗ môi, nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Thích.”
Bùi Nguyên cười.
Bảo Ninh lắc đầu: “Nhưng trên đùi chàng có vết thương, mấy ngày nữa ta cưỡi sau.”
Bùi Nguyên nói: “Nhưng ta muốn nàng vui.”
“Như vậy đi.” Bảo Ninh nghĩ kế giúp hắn: “Chàng lùi về sau ba bước, dang hai cánh tay, dùng giọng ôn nhu nhất nói với ta: Đến đây ôm một cái.”
Bùi Nguyên nghe lời nàng.
Bùi Nguyên nghĩ, nam nhân động lòng khác biệt hẳn, nếu là trước kia, dù chết hắn cũng không làm hành động này, nói chính xác còn cảm thấy mất mặt, trên người cũng nhóm lửa.
Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên lùi về sau ba bước, vừa hay đứng bên cạnh cửa sổ, nắng vàng rơi trên người hắn, hắn như mặt trời tỏa sáng trong gian phòng nhỏ.
“Ninh Ninh tới đây, cho ta ôm một cái.” Bùi Nguyên dang rộng cánh tay, ánh mắt ôn nhu, “Ta nhớ nhớ nàng muốn chết.”
Bảo Ninh cười lên, nhảy xuống bàn nhào vào ngực hắn: “Chàng biết nói thêm từ à!”
“Gửi cảm tình cho nàng.”
***
Đến tối, Lưu ma ma cảm nhận quan hệ giữa Tứ Hoàng tử và Hoàng tử phi không giống ngày thường.
Trước đây hai người đối xử với nhau rất tốt, nhưng hôm nay còn tốt hơn, ánh mắt Tứ Hoàng tử hận không thể dính lên người phu nhân.
Hắn ngồi cạnh tường, vẻ mặt không kiên nhẫn làm mấy việc vụn vặt, nhưng ánh mắt có ánh sáng, rất sáng.
Bảo Ninh ngồi cạnh hắn rửa quả mơ, chuẩn bị làm ô mai khô, tranh thủ nhìn cái bình trong tay Bùi Nguyên: “Không được, chưa đủ nhuyễn, chàng làm tốt vào. Chàng phải nghiền thành bột, ta muốn trộn vào đất để trồng hoa, như vậy hoa mới sinh trưởng tốt.”
“Không biết nàng tìm việc này ở đâu, có phải đang cố ý giày vò ta?” Bùi Nguyên liếc mắt nhìn vỏ trứng được phơi khô xếp thành một đống, ít nhất năm mươi cái, trên trán nhắn nổi đầy gân xanh: “Làm mấy việc này bao giờ mới xong, lại nói, mấy cây hoa bị hỏng của nàng dù phát triển mạnh mẽ hơn thì làm được gì nên chuyện? Chẳng lẽ chúng dễ nhìn hơn ta? Toàn làm mấy việc không cần thiết.”
“Chàng thích phàn nàn thì phàn nàn, nhưng việc trong tay không được ngừng.” Bảo Ninh phủi bớt bùn đất trên quả mơ, để sang chậu bên cạnh cho Lưu ma ma rửa nốt.
Bây giờ là cuối tháng sáu, quả mơ vừa vàng vừa to, có thể ướp làm mứt, đến cuối thu đông đã ăn được, vừa chua vừa ngọt. Đặc biệt vào mùa đông, có thể om thịt với chúng trên bếp than hồng, ăn thịt rồi ăn mứt đặc biệt ngon.
Bùi Nguyên nói: “Trong trang viên nhiều hạ nhân như vậy, nàng phân việc này cho họ làm là được.”
“Không thể, tay bọn họ không có lực, nghiền không nát.” Bảo Ninh nói nhỏ: “Dùng chàng là tốt nhất.”
Bùi Nguyên vén tay áo lên: “Ta —— “
“Chàng nói sẽ đối tốt với ta, bất kể chuyện gì đều nghe ta, vừa ăn xong cơm tối đã đổi mặt.” Bảo Ninh trợn tròn mắt, “Một chuyện nhỏ chàng cũng càu nhàu.”
“Ta không có.” Lời Bùi Nguyên định nói đành nuốt xuống, đổi thành bộ mặt tươi cười: “Ta can tâm tình nguyện phục vụ nàng, toàn thân toàn sức vì nàng.”
“Như này còn tạm được.” Bảo Ninh cười, tựa lên vai hắn, đút cho hắn nửa quả mơ: “Ngọt không?”
“Ngọt.” Bùi Nguyên lắm đầu ngón tay này: “Thứ này ngọt hơn.”
Bảo Ninh nhét miếng mơ vào miệng hắn: “Qua mười mấy ngày nữa đến ngày đầy tháng của tiểu muội muội ta, Đại tỷ cũng đến đấy, ta sẽ nói bóng nói gió với nàng. Đại tỷ là người hiền lành, nàng đối với ta cũng tốt, ta nói nàng sẽ nghe mấy phần. Mà lại, nàng chắc chắn không muốn trượng phu của mình đi trên con đường kia.”
Bùi Nguyên kể chuyện của Giả Linh cho Bảo Ninh, nàng tiếp nhận rất nhanh.
Bùi Nguyên hỏi: “Nếu Giả Linh khăng khăng muốn liên hợp với Bùi Tiêu, Đại tỷ nàng sẽ chọn quân pháp bất vị thân sao?”
*Quân pháp bất vị thân: Luật của vua không thiên vị bất kỳ ai.
Bảo Ninh chần chờ. Nửa phần trăm sẽ không, từ nhỏ Quý Hướng Chân là người tuân thủ nghiêm ngặt các lễ tiết của tiểu thư khuê các, nàng rất khó làm chuyện phản bội gia môn. Nếu nàng chống đối Giả Linh, đồng nghĩa chống đối cả Sùng Viễn hầu phủ, bất kể Giả Linh có kết cục như nào, nàng cũng sẽ bị vứt bỏ. Dù quay về Vinh Quốc công phủ, kết cục cũng không tốt hơn.
Quý Hương Chân dường như sẽ không giúp nàng.
“Không sao.” Bùi Nguyên không đành lòng khiến nàng khó sự: “Đây không phải chuyện nàng phải gánh chịu, là chuyện nam nhân lo nghĩ, nàng chỉ cần về thăm người nhà là được.”
Bảo Ninh không nói gì.
Bùi Nguyên nói: “Hôm ấy là tiệc đầy tháng của đích nữ, chúng ta không thể quá keo kiệt, ngày mai ta cùng nàng chuyển bị phần lễ.”
Bảo Ninh nói được.
Bùi Nguyên chợt nhớ tới, ngày quan trọng như vậy chắc chắn Quý Gia Doanh cũng đến, không biết Bùi Tiêu có đi theo không. Lần trước từ biệt ở phủ Thái Tử, hai người chưa gặp lại, cũng từng âm thầm đấu đá nhau mấy lần, lửa sớm lấn át nước. Bùi Nguyên không đánh giá cao nhân phẩm của Bùi Tiêu, mượn cơ hội này, hắn không chắc Bùi Tiêu sẽ làm gì với Bảo Ninh.
Bùi Nguyên nghĩ, lúc đó hắn sẽ phân phó Trần Già không được rời khỏi Bảo Ninh nửa bước, bất kể chuyện gì quan trọng cũng không thể.
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước Bảo Ninh đang gảy.
“Viên Tử, Viên Tử đừng khóc, thẩm thẩm không cố ý.” Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của Tô Minh Dứu, nàng kéo tay viên tử dỗ dành: “Chỉ là cái trống nhỏ, thẩm thẩm đền cho con được không? Đừng khóc, thẩm thẩm sẽ bồi thường mấy cái.”
“Không muốn! Đây là cái gia gia tặng cho ta, gia gia nói trên đời không có cái thứ hai!” Viên Tử đẩy nàng ra, chạy về phía Bảo Ninh, nhào vào ngực nàng: “Hỏng, di di, trống nhỏ của con hỏng!”
Tô Minh Dứu lúng túng đứng tại chỗ.
“Trống nhỏ gì?” Bảo Ninh không hiểu, nàng kêu Lưu ma ma lấy khăn lau mặt cho Viên Tử, “Tại sao lại hỏng?”
Tô Minh Dứu ở sau lưng nói: “Vừa rồi ta ra ngoài tản bộ, thấy Viên Tử ngồi dưới gốc cây chơi muốn thân cận với hắn, ban ngày đứa nhỏ này có địch ý với ta, ta muốn dỗ hắn kêu hắn đừng để bụng. Thấy hắn cầm trống lúc lắc trong tay, ta muốn tới đùa, ai ngờ Cát Tường đột nhiên nhào về phía ta, cắn nát cái trống nhỏ.”
Nàng thở dài, tự trách: “Là ta không tốt mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bùi Nguyên rút trống nhỏ Viên Tử đang nắm chặt, nhìn phía trước hừ lạnh một tiếng.
“Nhà ngươi chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích, hoặc là thương nhân giàu có. Dùng da gấu đen làm trống lúc lắc, đúng là phung phí của trời, dù là hoàng tử hay công chúa, khi còn bé cũng không được chơi thứ này.” Bùi Nguyên cười như không: “Gia gia của ngươi rất lợi hại?”
Viên Tử khóc, nói: “Nhưng bị hỏng…”
“Da gấu?” Trong lòng Bảo Ninh cũng sinh nghi, “Viên tử, ngươi nói thật cho a di, gia gia của ngươi là ai? Hắn tên gì?”
Viên Tử nói: “Heo… Heo…”
“Thằng nhóc này lại phát ngốc.” Bùi Nguyên nhíu mày nhìn hắn, nhẹ nhàng búng lên trán.
“Không sao, chỗ thân mẫu ta có mảnh da gấu đen, năm đó tổ phụ đánh thắng trận được ban thưởng, ngày hạ sinh Quý Uẩn, phụ thân ta tặng cho thân mẫu, Chờ ngày hồi phủ ta sẽ tìm bà, vá lại phần trống bị rách.” Bảo Ninh sờ đầu Viên Tử: “Được rồi, đừng khóc.”
Tiếng khóc của Viên Tử dần dần ngừng lại.
Bùi Nguyên nhìn Viên Tử một lúc, chợt đứng dậy đi ra ngoài, trực tiếp đi sang viện của Ngụy Mông.
Hắn ném trống nhỏ lên mặt bàn của Ngụy Mông, chỉ vào cành trúc cùng kiểu dáng hoa văn: “Da gấu đen là lễ vật cống phẩm, người đi điều tra xem ai có thứ này. Còn nữa, hoa văn này có ý nghĩa gì.”