Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm

Chương 35: Thực ngoan



Lộ Kiều mặt đỏ tai hồng, tầm mắt đặt ở mặt Khương Dịch Duy cùng chiếc quần chữ J trong tay hắn mà bồi hồi.

Trong lúc Lộ Kiều do dự, Khương Dịch Duy cũng không sốt ruột.

Khóe miệng hắn cong lên một đường hình cung, trong mắt mỉm cười mà nhìn Lộ Kiều. Nhìn bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm dậy sóng, có loại xúc động tự mình giúp Lộ Kiều mặc vào.

Lộ Kiều vẫn là không tao đến cảnh giới như vậy, chủ động ôm Khương Dịch Duy nói vài lời hay: "Đã nói buổi tối mặc, xin anh thương xót, có thể hay không ngoan một chút a?"

Cậu đỡ tay Khương Dịch Duy, chủ động đem bàn tay dày rộng lên Tiểu Lộ Kiều.

Cả người khuynh đảo trong lòng ngực Khương Dịch Duy, mới bên tai Khương Dịch Duy lặng lẽ nói: "Buổi tối anh giúp em mặc."

Hành vi Lộ Kiều quá mức lớn mật, đôi mắt vào lúc này đặc biệt phong tình. Khương Dịch Duy hầu kết lăn lộn, không muốn lại chờ.

Cảm xúc trên tay như một cục bông. Hắn đánh mất lý trí trong nháy mắt, đầu tiên mở miệng nói một câu: "Không muốn ngoan."

Ngay sau đó đem người khiêng lên vai, hướng về phía giường.

Lộ Kiều đầu óc ngừng một nhịp, dùng tay chụp được phía sau lưng Khương Dịch Duy: "Khương Dịch Duy... Anh đừng nháo...."

"Anh không nháo." Đem người nhẹ nhàng đặt lên giường, Khương Dịch Duy bắt lấy đôi tay đang quơ loạn của Lộ Kiều, "Anh chỉ là giúp em mặc nó vào."

"Em..." Lộ Kiều còn có ý đồ muốn phản kháng.

Kết quả vừa mở miệng liền đón nhận nụ hôn của Khương Dịch Duy.

Chỉ là bị hôn vài cái, Lộ Kiều liền hồ hồ đồ đồ mà nghe theo Khương Dịch Duy, cho hắn đem quần chữ J mặc giúp cậu. Toàn bộ quá trình không phản kháng lại, thuận lợi ngoài mong đợi.

Kéo giãn khoảng cách với Khương Dịch Duy, Lộ Kiều mới tìm về được suy nghĩ, túm lấy chăn muốn đem mình bọc lại.

Khương Dịch Duy nhìn cảm xúc Lộ Kiều biến hóa.

Đem cả chăn cả người ôm vào trong ngực, hắn cười nói: "Rất gợi cảm."

Lộ Kiều thanh âm đặc biệt nhỏ mà "Ân" một tiếng, trong chăn nhúc nhích một chút: "Anh đem quần áo em lấy lại đây."

Khương Dịch Duy làm theo.

Lấy quần áo từ trong tay Khương Dịch Duy, Lộ Kiều đem toàn bộ quần áo chui vào chăn mặc lên. Mặc xong đem chăn xốc qua một bên, phát hiện Khương Dịch Duy mặt đầy ý cười.

"Buồn cười sao?" Lộ Kiều không quay đầu lại hướng ra ngoài cửa, "Không còn sớm, chậm nữa liền sẽ đến muộn."

Hôm nay cậu không đi xe máy, chịu vào xe Khương Dịch Duy cùng nhau đến công ty.

Trên đường không kẹt xe, đến giao lộ gần công ty Khương Dịch Duy giật giật môi, nói với Lộ Kiều: "Anh đã sắp xếp một người đại diện cho em, về sau có quay chụp, người đại diện sẽ phụ trách sắp xếp."

Sợ Lộ Kiều cự tuyệt, âm lượng hắn nhẹ nhàng, dùng ngữ khí khuyên bảo: "Đây không phải đem em đối đãi khác so với những người mẫu khác. Trước mắt giá trị thương mại của em đã tăng lên, sau này quay chụp càng ngày càng nhiều, tỷ lệ tiếp xúc với sàn diễn cao cấp cũng như đại ngôn thương hiệu càng lúc càng lớn. Mặc kệ cơ hội vì sao mà đến, em đều phải quý trọng."

Lời nói này của Khương Dịch Duy trong lòng Lộ Kiều hiểu rõ.

Nếu không phải kết hôn với Khương Dịch Duy, đến bây giờ cậu cũng chỉ là một người mẫu bình thường. Đổi lại lúc trước, cậu cũng không dám mơ mình sẽ có cơ hội đến những sàn diễn cao cấp hay làm đại ngôn thương hiệu. Cơ hội đến không dễ, cậu cần gì phải đem ba chữ "đi cửa sau" quan trọng hóa như vậy?

Thấy Lộ Kiều cúi đầu trầm tư, Khương Dịch Duy không biết Lộ Kiều sẽ trả lời mình thế nào, chỉ có thể dùng thân phận lão bản ra áp người: "Tiểu Lộ, ở công ty em hẳn là phải nghe theo anh."

Lộ Kiều "Phụt" một tiếng bật cười, cậu không nghĩ tới Khương Dịch Duy sẽ dùng thân phận áp người, gật gật đầu, nói: "Được, em tất cả đều nghe lão bản, lão bản nói cái gì chính là cái đó."

Tới công ty, người đại diện của Lộ Kiều đã chờ ở văn phòng Khương Dịch Duy.

Người đại diện tên là Phương Húc Tiềm, lúc trước là đại diện của hai siêu mẫu nổi tiếng. Sau khi kết thúc hợp đồng với ông chủ cũ, bị Khương Dịch Duy dùng một số tiền lớn kéo về đây.

Lộ Kiều hàn huyên với hắn trong chốc lát, liền vội vàng đi về phía studio chụp ảnh.

Phương Húc Tiềm trước đó đã đem những bộ trang phục của Lộ Kiều để trong phòng thay đồ, chuyên viên trang điểm cũng chờ ở phòng trang điểm. Trước đây hai biên tập quản lý một nhóm người mẫu bọn hắn, vội đến váng đầu hoa mắt, trang phục hay trang điểm đều là do Lộ Kiều tự thân vận động, quá trình quay chụp có thể bị chậm.

Hôm nay hết thảy đều được Phương Húc Tiềm xử lý đâu vào đấy, tiết kiệm không ít thời gian. Trang điểm xong, Lộ Kiều liền cầm bộ quần áo đầu tiên đi thay.

Cậu vốn dĩ đem chuyện mặc quần chữ J quên đi mất, lúc thay trang phục mới nhớ ra. Đứng trước gương nhìn vài lần, trừ cảm thấy thẹn thùng và tao, trong đầu cậu căn bản không tìm được từ để miêu tả chính mình.

Tới lúc từ phòng thay đồ đi ra, cả khuôn mặt Lộ Kiều đều đỏ chót.

Phương Húc Tiềm còn tưởng Lộ Kiều bị bệnh, bước chân đến cửa studio lại quay lại: "Phát sốt? Ta đi mua thuốc hạ sốt."

"Đừng! Do ta quá nóng." Lộ Kiều kịp thời mở miệng, "Ta đi vào studio chụp, Phương ca, ngươi chờ ta ở đây là được."

Lần quay chụp này lấy chủ để là vận động, trong studio là những thiết bị tập luyện. Có thể do hot search lúc trước nháo quá lớn, hành vi nhiếp ảnh gia đối với Lộ Kiều có chút câu nệ, âm thanh nói chuyện cũng không lớn.

Lộ Kiều thấy tuổi nhiếp ảnh gia tựa hồ còn rất trẻ.

Thái độ cậu đặc biệt hòa nhã, sợ làm người ta sợ.

Bộ ảnh thứ nhất chụp xong, cảm xúc căng thẳng của nhiếp ảnh gia mới thả lỏng một ít. Thừa lúc nghỉ ngơi, Lộ Kiều đến tiệm café dưới lầu mua cho hắn ly cà phê.

Máy lạnh tiệm café so với studio còn lạnh hơn, Lộ Kiều đi vào cả người nổi một tầng da gà. Charlie cũng ở đó, gọi cậu một tiếng "Tiểu Lộ", ngữ khí tao đến không được.

"Ngươi hôm nay không có việc?" Gọi xong café, Lộ Kiều ngồi xuống đối diện Charlie.

"Mới vừa bận xong không bao lâu." Charlie cầm di động đang download video, "Mạng công ty không nhanh bằng ở đây, ta ở đây tải xong thứ tốt liền quay lại."

Thò đầu lại gần xem một cái, Lộ Kiều lòng tràn đầy tò mò: "Tải xuống cái gì vậy?"

"GV, bằng hữu ta gửi, nghe nói đặc biệt táo bạo."

Charlie cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt dán thẳng vào điện thoại nhìn chằm chằm tiến độ download.

"Trong lúc đi làm ngươi vội vã tải GV, vậy mà được luôn." Lộ Kiều thuận miệng nói.

Cảm thấy quá trình chờ café có chút nhàm chán, cậu lại hỏi: "Có bao nhiêu bạo?"

Lời này của Lộ Kiều dời đi lực chú ý lên di động của Charlie, mở miệng nói: "Táo bạo khẳng định là táo bạo. Nhưng táo bạo bằng ngươi và Khương tổng hay không, ta cũng không biết."

Hắn lắc lắc di động, tiếp tục nói: "Bằng không ta chia sẻ cho ngươi, ngươi quan sát thử? Nếu ngươi cùng Khương tổng bạo không bằng, phải học tập người ta cho tốt."

"Đừng, ngươi vẫn là tự mình học đi..." Lộ Kiều thấy phục vụ vẫy tay với mình, đứng dậy đi lấy cà phê, "Ta còn có quay chụp, không ở đây nói chuyện tào lao với ngươi nữa."

Charlie đứng dậy đi theo: "Ta tải xong rồi, chúng ta cùng nhau đi."

Lấy xong café đang muốn rời đi, cửa tiệm bị Đồng Thần đẩy ra.

Lộ Kiều cùng Đồng Thần chào hỏi, sau đó cậu bị Đồng Thầnh vỗ vỗ bà vai, hắn nói: "Mẫu thân ngươi... Ta lúc trước ở trên hot search biết được, chia buồn cùng ngươi"

Lộ Kiều cười cười, nói cũng qua một tháng rưỡi, bản thân mình đã không còn việc gì, sau đó cùng Charlie rời đi.

Charlie quay đầu lại nhìn, hỏi: "Ta như thế nào lại cảm giác ngươi không quá thích Đồng Thần?"

Lộ Kiều hơi giật mình.

Bởi vì Khương Dịch Duy, cũng nghe nhiều lời so sánh mình với Đồng Thần, cậu xác thật không có hảo cảm với Đồng Thần. Nhưng cậu không biết mình cư nhiên biểu hiện rõ ràng như vậy.

Lộ Kiều không trả lời trực tiếp vấn đề của Charlie, chuyển đề tài hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy ta và Đồng Thần lớn lên giống nhau không?"

Charlie dùng ánh mắt "Ngươi cho là ta mù sao?" nhìn Lộ Kiều: "Không giống a, hắn không đẹp bằng ngươi. Nói thế nào nhỉ... Hắn cũng không xấu, mặt cũng cao cấp. Những nhìn thật sự quá bình thường, canh suông quả thủy."

-

Một đường nói chuyện phiếm, Lộ Kiều trở lại studio tiếp tục quay chụp.

Nhiếp ảnh gia uống café Lộ Kiều mua tới, cũng bớt sợ Lộ Kiều.

Bộ ảnh kế tiếp rất thuận lợi, nhưng chụp đến bộ thứ ba hắn lại cảm thấy cảm giác không quá thích hợp, cảm thấy trên người Lộ Kiều thiếu chút gì đó. Ngó trái ngó phải, mới phát hiện vấn đề xuất hiện ở đâu.

"Cái kia..." Nhiếp ảnh gia buông camera, "Ngài có... Dây buộc tóc không? Ta cảm thấy bộ đồ này cột tóc lên hiệu quả sẽ tốt hơn một chút."

Lộ Kiều thật là có, nói: "Ta đi lấy."

Đem dây cột tóc cột lên, nhiếp ảnh gia cảm thấy đúng là cảm giác này rồi, rất nhanh tiếp tục chụp.

Kết thúc công việc Lộ Kiều liền không có việc gì làm, Phương Húc Tiềm nói Khương tổng bảo Lộ Kiều đến văn phòng hắn nghỉ ngơi.

Lộ Kiều nói được, chuẩn bị tìm một bộ đồ sạch thay.

Vừa rồi nửa ly café dư lại không cẩn thận mà đổ vào người, cái áo thun trắng thành một màu vàng.

Thay quần áo xong đi về phía văn phòng Khương Dịch Duy.

Ra khỏi thang máy, Lộ Kiều liền thấy Khương Dịch Duy đang đứng chờ.

Khương Dịch Duy đi về phía trước kéo tay Lộ Kiều, thấy Lộ Kiều một thân đồ đen thể thao, đầu cột dây cột tóc màu trắng, sủng nịnh mà nói: "Giống học sinh."

"Cái này gọi là cải lão hoàn đồng." Lộ Kiều tiếp miệng, vào văn phòng ngồi xuống bàn làm việc, cười nói, "Thúc thúc, ta ở đây chờ ngươi tan làm, ta ngoan không?"

"Ngoan." Khương Dịch Duy chống một tay bên cạnh Lộ Kiều, cúi đầu tới gần môi Lộ Kiều. Một cái tay khác nâng lên, đầu ngón tay ở trên áo sờ soạng.

Phía trước Lộ Kiều chợt lạnh.

Cậu nhẹ nhàng đẩy mặt Khương Dịch Duy, ngẩng đầu hỏi: "Làm gì? Ở trong văn phòng làm học sinh a?"

"Có thể chứ?" Khương Dịch Duy hỏi như vậy nhưng tay lại không quá quy củ.

Giờ phút này hắn thật thực muốn ấn Lộ Kiều lên bàn làm việc làm một lần, nhìn bộ dáng cậu mặc quần chữ J, thấp giọng rêи ɾỉ.

Cấm dục một tháng rưỡi, Lộ Kiều cũng không muốn ngăn cản việc phát sinh tiếp theo.

Cậu chui vào trong lòng ngực Khương Dịch Duy, sau đó nâng đầu lên: "Em không phải đã nói sao... Tất cả đều nghe lão bản. Lão bản muốn làm, vậy làm thôi!"

Kết quả lão bản còn chưa kịp làm, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của thư ký Vương: "Khương tổng, có văn kiện cần ngài ký tên, rất gấp."

Lộ Kiều cơ hồ là từ bàn làm việc nhảy xuống.

Quần áo cậu lỏng lẻo treo ở trên người, phía trên cúc áo bị mở ra đến không kịp cài. Tay chân hoảng loảng, đầu óc cậu đều ngốc ra, trực tiếp chui xuống gầm bàn.

Mặt đối diện với chân Khương Dịch Duy, Lộ Kiều bỗng nhiên nhớ tới câu nói của Charlie: "Nam nhân xương cốt cứng cáp, nhưng đầu lưỡi mềm."

Thư ký Vương không phát hiện Lộ Kiều ở dưới bàn làm việc.

Thấy Khương Dịch Duy ký tên tựa hồ có chút run, quan tâm hỏi: "Khương tổng, ngài không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì." Khương Dịch Duy lắc đầu.

Hắn có phản ứng, giờ phút này buộc chính mình bình tĩnh, tay trái dùng sức nhéo lên đùi mình.

Lộ Kiều nào nỡ nhìn Khương Dịch Duy ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy, trực tiếp đem môi hôn hôn đùi Khương Dịch Duy. Cậu biết vì cái gì mà Khương Dịch Duy phải chịu dày vò, quyết định giúp Khương Dịch Duy giải vây.

Khương Dịch Duy tim đập như sấm.

Ký xong mà "Bang" một tiếng, đem bút đặt xuống bàn.

Thư ký Vương hiểu lầm Khương Dịch Duy tâm tình không tốt, ôm văn kiện chạy như bay rời đi, tốc độ có thể so với chạy nước rút.

Văn phòng không còn ai.

Khương Dịch Duy túm tay Lộ Kiều đem người nhấc lên.

Lộ Kiều bước chân không xong, cảm thấy cả thế giới lay động, nháy mắt hai tay đã bị Khương Dịch Duy bắt chéo sau lưng, áp lên mặt bàn.

Lần này quá mức đột ngột, cậu ổn định cảm xúc mới quay đầu lại nhìn Khương Dịch Duy, hỏi ba chữ: "Bắt đầu làm?"

Dưới thân Khương Dịch Duy là bộ đồ thể thao, ánh mắt hán dừng lại trên chiếc quần chữ J, thấp giọng nói: "Ân, bắt đầu làm."

23Aug21