Mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang treo chính giữa bầu trời, nắng cháy rừng rực nướng chín đất đai. Chính vào một trong những ngày nắng nóng nhất ấy, trên đường không mấy người đi lại, ngay cả lá cây ngô đồng ven đường cũng bị phơi cho héo úa, nhạt đi dăm phần xanh biếc.
Vân Tử Túc xách mấy cốc trà sữa chầm chậm bước đi dưới ánh mặt trời, so với những người đi đường hối hả, cậu vừa không được trang bị đầy đủ vật dụng chống nắng, vừa không cố gắng lựa chọn những bóng lá sum suê, dường như ánh nắng gay gắt hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cậu, khuôn mặt trắng nõn bị cặp kính gọng đen che khuất gần nửa cũng không có chút dấu vết đổ mồ hôi nào.
Đến tiểu khu, rẽ vào căn biệt thự thứ hai từ dưới đếm lên, Vân Tử Túc tới trước cổng, nhấn chuông. Không ai trả lời. Vân Tử Túc lại dùng tay phải đang xách ba cốc trà sữa nhấn chuông một lần nữa, qua hồi lâu, cửa mới được mở ra từ bên trong.