Thanh niên trước mắt diện mạo sạch sẽ, mặc áo sơ mi trắng, dưới là một chiếc quần âu màu đen, tóc có thể nhìn ra là đã được tỉ mỉ xử lý qua, mắt phượng sáng ngời, lúc nói chuyện luôn nhìn vào mắt người khác thể hiện sự chân thành, trước kia tuy hắn chưa từng thấy qua An Nhất, nhưng nhũng lời đồn về đối phương ngược lại nghe qua không ít.
Hoắc Chiêm Lâm nhìn An Nhất, có chút khác biệt so với hình ảnh trong trong tưởng tượng của hắn, vốn tưởng rằng đối phương không ra thể thống gì, nhưng từ ngoại hình mà xem cũng không tính là kém.
Câu đào rau dại này phỏng chừng cũng là câu giới thiệu bản thân, hắn nghe người ta nói, đối phương bởi vì một ít nguyên nhân nên từ nhỏ đã nuôi ở trong núi, phỏng chừng cũng không được giáo dục đầy đủ, ở phương diện tri thức và kỹ năng nghèo nàn đến không thể bình thường hơn, nhưng nếu kết hợp với những trải nghiệm trong quá khứ của đối phương thì đem kỹ năng đào rau dại ra giới thiệu cũng không quá kì lạ.
Lúc này thiếu niên đứng bên cạnh Hoắc Chiêm Lâm "xuỳ" một tiếng, "Đào rau dại thì tính là ưu điểm gì. "
An Nhất:!
Tốc độ internet của Hoắc gia chậm như vậy sao?
Không, An Thiều Phong đã nói rồi người thông minh chỉ cần nói một câu đã rõ thái độ, cậu đã tỏ thái độ rồi mà đối phương lại không hiểu.
An Nhất không phản bác, mà là ánh mắt có chút thương hại nhìn thiếu niên.
Không ngờ đối phương lại là không phải là một người thông minh.
Chim trên núi và cá trong nước đi theo con đường khác nhau, đó không phải là lỗi của cậu.
Hoắc Chiêm Lâm khẽ nhíu mày, không tán thành nhìn thiếu niên: "A Tiêu! "
Hoắc Tiêu lộ vẻ bất mãn, khuôn mặt thối ngay từ đầu càng thối hơn, nhóc chính là nhìn không quen một người không có đến nửa điểm học thức cùng lễ nghi giáo dục mà bởi vì có bát tự tương ứng với lời thầy bói mù, được gả cho Hoắc Bắc Hành một bước lên mây.
Càng xem thường một người đàn ông phải dựa vào gả cho người khác để kiếm sống.
Từ đáy lòng nhóc cảm thấy An Nhất gả cho Hoắc Bắc Hành là một loại vũ nhục Hoắc Bắc Hành, nếu không có thầy bói chết tiệt kia, cả đời này hai người cũng sẽ không có điểm chung nào.
Nhưng Hoắc Chiêm Lâm lên tiếng, Hoắc Tiêu tuy bất mãn nhưng cũng không nói gì.
An Nhất xua xua tay: "Không sao, tôi không cười là được. "
Hoắc Chiêm Lâm:...
Còn rất hiểu lòng người.
Suy nghĩ trở lại việc đào rau dại, Hoắc Chiêm Lâm cười cười với An Nhất: "An tiên sinh thật sự đa tài nha. "
Ếch xanh nhỏ bắt tay Hoắc Chiêm Lâm, Hoắc đại ca là người biết nói chuyện, cũng không hổ là người thông minh, hiểu được ý của cậu không có cùng nhóc ngốc kia làm khó dễ cậu.
Tuy Hoắc Tiêu đối với cậu mặt lạnh, cũng không tán thành cậu, nhưng An Nhất cũng không có ý định so đo, dù sao cũng có nhận hay không, hai năm sau hắn và Hoắc gia cũng đều không còn quan hệ, hơn nữa chính là đối phương nói chuyện cũng không quá khiêu khích, chẳng qua là không được thông minh mà thôi, thoạt nhìn hẳn là còn đang học cấp ba, mọi người lại là thân thích với nhau, thôi thì gọi là nhóc ngốc vậy.
Chẳng qua Hoắc Chiêm Lâm sau khi nhận ra liền thể hiện sự thiện ý với cậu, khiến An Nhất phải kinh ngạc vài giây.
Buổi chiều khi cậu nói chuyện với An Thiều Phong, đối phương nói với cậuvề quan hệ của Hoắc gia, nói là Hoắc gia chia làm ba phe, một phe ủng hộ Hoắc Chiêm Lâm, một phe ủng hộ Hoắc Bắc Hành, phe còn lại chính là người Hoắc gia không có danh tiếng tự mình ủng hộ mình.
Hình thành cục diện như vậy, là bởi vì lúc trước Hoắc Chiêm Lâm tiếp nhận Hoắc gia có ý kiến, Hoắc Chiêm Lâm và Hoắc Bắc Hành là anh em cùng cha cùng mẹ sinh ra, vốn nên là hòa thuận ở chung nhưng đồng thời được coi là người thừa kế nên cùng bồi dưỡng, khó tránh khỏi sẽ bị người khác lấy ra so sánh với nhau, cũng có một phần do quan hệ cạnh tranh đối địch dần dần thành không hợp nhau nữa.
Lúc trước Hoắc Chiêm Lâm tiếp nhận Hoắc gia, có người nhảy ra phản đối, cảm thấy năng lực của Hoắc Chiêm Lâm không bằng Hoắc Bắc Hành, không xứng đảm nhiệm, nói đối phương chẳng qua là thừa dịp Hoắc Bắc Hành ở nước ngoài công tác đã lôi kéo hội đồng quản trị, lúc này mới Hoắc Chiêm Lâm tiếp nhận công ty, lời nói như vậy ở Hoắc gia lúc ấy dấy lên sóng gió không nhỏ, nghĩ lại đúng là một chuyện như thế.
Người phản đối Hoắc Chiêm Lâm cực nhiều.
Nhưng Hoắc Chiêm Lâm đương nhiên cũng có người đi theo, cho rằng Hoắc Chiêm Lâm có năng lực và có sở trường riêng của hắn, người có năng lực lên ngôi, vị trí này là hắn dựa vào năng lực của mình lấy được nên phải là của hắn.
Hai bên mỗi người một ý, bề ngoài hòa nhã, lễ phép chào hỏi cha mẹ, đằng sau thì ganh đua chèn ép cãi nhau đôi khi còn lễ phép hỏi thăm cha mẹ nữa.
Thậm chí lần này khi Hoắc Bắc Hành xảy ra chuyện, cũng có không ít người cho rằng Hoắc Chiêm Lâm âm thầm ra chỉ thị.
Bởi vì chuyện Hoắc Bắc Hành bị ngốc người duy nhất được lợi chỉ có Hoắc Chiêm Lâm.
Hơn nữa lúc đó Hoắc Bắc Hành xảy ra chuyện, cũng không có người ở đấy, không ai có thể làm đối tượng nghi ngờ vậy thì chỉ có thể hoài nghi Hoắc Chiêm Lâm.
Dù sao lúc trước khi đảm nhiệm chức vụ, lời nói của Hoắc Bắc Hành cao hơn Hoắc Chiêm Lâm rất nhiều, sau khi Hoắc Chiêm Lâm ngồi vào hội đồng quản trị cũng vẫn còn tồn tại lời dị nghị, người ủng hộ Hoắc Bắc Hành vẫn còn nhiều, dưới áp lực như vậy mà còn sống, khó tránh khỏi sinh ra chút tâm tư, cho nên lúc này mới làm ra chút thủ đoạn chính là làm cho Hoắc Bắc Hành ngốc.
Nhưng đó chỉ là tin đồn và không được xác nhận.
An Nhất thấp cổ bé họng, hôm nay tới đây chỉ cần không có ai chọc cậu, cậu đều sẽ tận lực giảm đi sự tồn tại của mình nhưng nếu có người khi dễ Hoắc Bắc Hành ư, càng không được dù sao cũng là chồng của cậu là phiếu cơm dài hạn của cậu trong hai năm tới đó.
An Nhất: Ngoan ngoãn.jpg
Lúc Hoắc Bắc Hành định xuống xe, phát hiện dây của Mùa hè ngọt ngào và dây của công chúa Ly Ly quấn lấy nhau, là một người cha tốt của hai đứa nhỏ đáng yêu, Hoắc Bắc Hành dừng lại hành động muốn xuống, ở trên xe tháo dây cho các con, nhưng bởi vì năng lực có giới hạn, nửa ngày trôi qua cũng không gỡ rối được, theo bản năng tìm người: " Bà xã?"
Thấy phía sau không có ai, Hoắc Bắc Hành từ trong xe thò đầu ra, ngẩng đầu liền thấy An Nhất đang tay trong tay bắt tay với người khác.
Hoắc Bắc Hành:!
Một một cảm giác không vui xông lên trong lòng!! Trong phim truyền hình chỉ có nam nữ chính mới có thể nắm tay nhau, mà hiển nhiên anh mới là nam chính.
Trải qua mấy ngày cùng ăn cùng ngủ, trong tiềm thức Hoắc Bắc Hành đã phân An Nhất vào thuộc sở hữu của mình, Hoắc Bắc Hành dù là con tính tình con nít nhưng trong một số trường hợp nhất định cũng biết chia sẻ, bởi vì chia sẻ cho người khác, người khác vui thì anh cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng hiện tại nhìn An Nhất cùng anh trai mình tay trong tay, trong lòng Hoắc Bắc Hành tức khắc cảm thấy khó chịu chứ đừng nói là vui vẻ.
Đối phương muốn chiếm lấy vị trí nam chính của anh!
"A!" Hoắc Bắc Hành bất mãn hét to một tiếng.
An Nhất vừa nghe thấy tiếng này tim đập thình thịch, Hoắc Bắc Hành sẽ không phải xuống xe xong bị kẹp tay đâu.
Ai ngờ còn chưa quay đầu, An Nhất vốn thấp hơn Hoắc Chiêm Lâm nửa cái đầu, phút chốc lại cao hơn đối phương nửa thước.
An Nhất:???
Ếch xanh nhỏ phát triển nhanh như vậy đó.
Hoắc Bắc Hành chân dài bước xuống xe, ba bước thàn hai bước đi tới, thấy hai người tay còn nắm, dùng lực một phát ôm An Nhất lên.
Lúc này tựa như phát hiện đồ chơi yêu thích của mình bị người khác đụng vào, cực kì không vui một chút cũng không được đụng.
Mắt Hoắc Bắc Hành tràn đầy địch ý nhìn anh trai nhà mình.
Của em của em của em của em của em của em của em của em
Hoắc Chiêm Lâm:?
Mày đang nổi cái tính chó gì đó?
Không hiểu sao Hoắc Bắc Hành đột nhiên tức giận nhưng nghĩ đến đối phương hiện tại suy nghĩ chỉ ở mức năm đến tám tuổi nên cũng không thèm so đo nữa.
Dù sao đứa em trai này của hắn từ nhỏ đều đã rất bá đạo, thứ có thể chia sẻ là thứ nó không thèm, nó chia cho ai thứ gì thì họ phải dùng hết từ hay tiếng đẹp để khen nó, còn không thì dù có cầu cũng cầu không được.
Hoắc Chiêm Lâm nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu ôn hòa: "Bắc Hành, em mau buông An tiên sinh xuống trước đi, không nên dọa đối phương như vậy!"
An Nhất nói: "Không sao đâu. "
Hoắc Chiêm Lâm:?
An Nhất: "Tôi không sợ độ cao." "
Không khí ở trên cao khá trong lành.
Hoắc Chiêm Lâm:...
Đột nhiên có chút hiểu vì sao An Nhất lại được Hoắc gia chọn làm đối tượng liên hôn, có một số chỗ, quả thật chỉ có phản ứng theo bản năng của đối phương mới có thể hợp với Hoắc Bắc Hành.
Mùa hè bên ngoài có nhiều muỗi, mọi người tán gẫu vài câu, liền đi về phía nhà chính.
An Nhất cũng được Hoắc Bắc Hành thả xuống, chẳng qua lúc Hoắc Bắc Hành buông cậu xuống có chút ủy khuất nhìn cậu một cái, diện mạo Hoắc Bắc Hành cực kì đẹp, nếu có thể bỏ qua sự ngờ ngệch trong mắt thì sự tồn tại của anh chính là câu dẫn người khác, mỗi hành động giơ tay hay bước đi đều động lòng người.
An Nhất muốn hỏi đối phương làm sao vậy, ai ngờ vừa định nói chuyện, Hoắc Bắc Hành quay đầu không để ý tới cậu.
Lúc bước đi vẫn chắn giữa cậu và Hoắc Chiêm Lâm, Hoắc Tiêu thấy Hoắc Bắc Hành xuất hiện muốn nói chuyện, nhưng lại cách một người mãi vẫn không có cơ hội.
An Nhất quan sát xung quanh, là một đại gia tộc uy danh, nhà họ Hoắc vô cùng hoành tráng, người tham gia tiệc không ít, người hầu và giúp việc đều đang bận rộn bên ngoài, An Nhất nhìn đã thay bọn họ thở rồi.
Còn chưa đi tới cửa, An Nhất đã bị nhấn chìm trong ánh mắt của người khác dọc theo đường đi người không có tám mươi cũng có năm mươi.
Không biết còn tưởng rằng bản thân là ếch nhỏ trong sở thú hay là phòng 360 độ cho mọi người vây xem.
Mà Hoắc Bắc Hành cảm nhận được được không ít người nhìn về phía An Nhất, biểu tình trên mặt càng kém, trên mặt lộ rõ chữ khó chịu.
Chờ lúc vào trong nhà, An Nhất và Hoắc Bắc Hành đứng ở sảnh trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người.
Một là đây là lần đầu tiên Hoắc Bắc Hành trở về nhà lớn sau khi sảy ra chuyện, hai là đối phương không chỉ trở về, còn mang về người nam thê liên hôn.
Đối với việc cưới nam thê, Hoắc gia không có tiền lệ, trình độ tiếp nhận của mọi người ở đây cũng không giống nhau, với lại thanh danh của An Nhất cũng không tốt, cho nên đại bộ phận sự mong chờ của mọi người đối với An Nhất không quá cao.
Nhưng chờ đến lúc nhìn thấy người thật thì cũng khó tránh khỏi hoảng hốt một chút.
Dù sao trước kia số lần An Nhất được An Thiều Phong mang ra ngoài không nhiều lắm, một năm trước là một lần, nửa tháng trước tại tiệc đính hôn thêm một lần nữa.
Lúc ấy những thành viên chủ chốt trong Hoắc gia không có tham gia, chỉ có một Hoắc Chiêm Phong bốc thăm thua phải đi một chuyến, lời phát biểu cũng không có chuẩn bị chắc hẳn là cũng không nghĩ tới bản thân sẽ phải thua nhưng dù sao là một gia trưởng cũng không thể vứt mặt mũi của gia tộc mà không làm.
Mà cách duy nhất để hiểu An Nhất chính là bức ảnh một năm trước An Thiều Phong đưa An Nhất đi dự tiệc từ thiện.
Hoắc Bắc Hành là cháu trai Hoắc lão gia thương nhất, đồng thời cũng là đứa ngang ngược nhất, sự chú ý của các thành viên trong nhà Hoắc đối với Hoắc Bắc Hành không ít, khi anh cưới một người đàn ông đương nhiên mọi người sau lưng đều đi tra liệu nhìn thử, chờ đến khi thấy được ảnh chụp đều phải hít sâu một hơi.
Mẹ nó ơi, đây có phải là than đen không?
Phơi nắng dưới ánh mặt trời một năm cũng không đen như vậy!
Hay là ngọn núi cậu ta sống là mỏ than nên phải đi đào than???
Chuyện tình cảm Hoắc Bắc Hành có không ít tin tức, bên cạnh mỗi ngày đều là tấp nập tấp nập, gương mặt cùng ngoại hình đều là hàng đỉnh, tùy tiện vơ đại một người cũng đều là cảnh đẹp ý vui, không ngờ tới lúc kết hôn lại cưới một người không được đẹp.
Như mấy ông bà thầy bói hay nói gọi là báo ứng đi.
Nhưng lúc này thanh niên đứng bên cạnh Hoắc Bắc Hành lại hoàn toàn không giống với cục than đen trong ảnh, mặt mày trắng phát sáng, không biết còn tưởng là thuốc tẩy làm trắng.
Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán.
"An gia là đổi người sao, sao lại nhìn không giống như trong ảnh?"
"Không thể đâu, An gia không có lá gan đó"
"An gia không phải còn có An Nguyên sao? Có phải Là An Nguyên thay An Nhất kia gả tới đây hay không? "
"Nhưng đứa nhỏ đó không phải đang đi du học sao?"
"An gia không có đổi người, là An Nhất, không tin bà nhìn răng của cậu ta kìa."
Ánh mắt mọi người tập trung lên trên mặt An Nhất.
An Nhất bỗng cảm thấy răng hàm hơi lạnh lẽo, gương mặt đang tươi cười lộ cả răng ngay lập tức ngậm lại.
An Nhất: Ếch xanh nhỏ nghi hoặc.jpg
Lúc này xung quanh đều là người, Hoắc Bắc Hành tuy rằng ngốc, nhưng cũng biết những người này là họ hàng của mình, sau đó cúi đầu hỏi người bên cạnh.
"Bà xã, người này gọi là?"
Giống như những đứa trẻ không biết họ hàng của mình trong những ngày tết.
An Nhất: 🙂
Anh không biết, thì tui có thể biết được à?
Nhưng có một cách.
An Nhất muốn trả lời, Hoắc Bắc Hành liền cúi người cho đối phương nói bên tai mình, An Nhất: "Đều gọi là trưởng bối. "
Hoắc Bắc Hành: Ồ ra la như vậy, đúng nha!
Một màn này vừa vặn rơi vào mắt người Hoắc gia đang đánh giá hai người, Hoắc Chiêm Lâm ở một bên nhìn, không ngờ Hoắc Bắc Hành rất thích đối phương.
Hoắc Bắc Hành nhỏ đến lớn đều là loại thiên về cảm giác, lần đầu tiên đã nhìn không ưa thì dù sau này có cố gắng đến như thế nào thì cũng chướng mắt, bình thường tính tình thì tùy hứng ai cũng không thể bó buộc được.
Nhưng nhìn tình cảnh này, hình như hai người ở chung cũng không tệ lắm.
Không ngờ mỗi ngày hai người đều đánh nhau một trận.
Một màn này cũng vừa vặn bị Chu Thục tới tìm hai đứa con trai nhìn thấy, vòng sang một bên mới nhìn thấy một thanh niên trắng nõn đang đứng bên cạnh Hoắc Bắc Hành.
"Con là An Nhất nhỉ?."
An Nhất vừa quay đầu đã nhìn thấy một người phụ nữ đeo đồ trang sức đều là ngọc trai, nét mặt tươi cười như hoa, ăn mặc sang trọng quý phái, xem ra đã chăm sóc rất kĩ hoàn toàn không nhìn ra số tuổi thật.
An Nhất gật đầu, "Xin chào, xin hỏi dì là?"
Chung Thục: " Dì là mẹ của Chiêm Lâm và Bắc Hành. "
An Nhất giật mình, hơi khẩn trương, đối mặt với người lớn trong nhà cậu vẫn có chút luống cuống.
Hoắc Bắc Hành nhìn thấy mẹ, trên mặt liền tươi cười muốn nói chuyện với mẹ, ai ngờ bị một đám con nít cản trở.
Lúc Hoắc Bắc Hành chưa ngốc, trở về nhà không có gì vui, mỗi lần về phần lớn thời gian đều dùng trêu chọc mấy đứa con nít, thế nên một số đứa nhỏ của họ hàng mỗi lần nhìn thấy anh hai mắt đều phát sáng.
An Nhất đi theo Chu Thục đến bên sô pha ngồi xuống, Hoắc Chiêm Lâm cũng đi theo, cách một khoảng ngồi bên cạnh An Nhất.
Ánh mắt Chu Thục không tránh khỏi đánh giá An Nhất, cười nói: "Thế nào rồi con gần đây sống với Bắc Hành đã quen chưa?
An Nhất: "Dạ rất quen rồi ạ. "
An Nhất khả năng thích ứng mạnh mẽ, chỗ nào cũng có thể ở.
Chu Thục: "Vậy là tốt rồi. "
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của An Nhất, Chu Thục: "Con rất khác với lời đồn. "
An Nhất chớp chớp mắt: " Khác ạ? "
Chu Thục: "Đúng vậy. "
An Nhất tò mò: " Trong lời đồn con là người như thế nào ạ?"
Chu Thục: "Là một người rừng. "
An Nhất:...
Ai là ai quăng tin đồn vậy?
"Bình thường con có thích làm gì không?"
An Nhất: " Con thích đào rau dại ạ!"
"Ayda, rau đó là rất có dinh dưỡng nha." Chu Thục cảm thấy An Nhất rất hợp mắt, muốn kéo gần mối quan hệ: " Con là một nông gia?"
An Nhất: "Dạ, con là một nhà thiết kế ạ."
Chu Thục:...
Khoảng cách ngành nghề có phải hơi lớn không?
Một đầu khác Hoắc Bắc Hành vừa mới từ trong đống con nít thoát ra, liền nhìn thấy Hoắc Chiêm Lâm ngồi bên cạnh An Nhất.
Vốn dĩ đang hóng nghe mẹ cùng An Nhất nói chuyện vui vẻ, Hoắc Chiêm Lâm đột nhiên cảm thấy bên cạnh chật chội hẳn lên, chỉ thấy Hoắc Bắc Hành thân cao một mét chín cứng rắn chen vào giữa hắn và An Nhất, vừa ngồi xuống còn củng củng hắn nữa.
Hoắc Chiêm Lâm: không được đánh người ngốc.
Chu Thục nhìn Hoắc Bắc Hành chen tới ngồi, liền cười nói với An Nhất: " Con đừng thấy bên ngoài đồn hai đứa nó bất hòa, thật ra mối quan hệ giữa Chiêm Lâm và Bắc Hành rất tốt"
An Nhất nghe xong quay đầu nhìn về phía hai anh em.
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành
đem mông củng củng Hoắc Chiêm Lâm rớt xuống sopha
An Nhất:...
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Bắc Hành: Tui là nam chính duy nhất.
Hoắc Bắc Hành: Nam chính duy nhất
editor: Tui nghĩ chó ngốc lớn của chúng ta hni sẽ đẹp như thế này