Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 637



CHƯƠNG 637

Sau đó, anh ta bỗng sực tỉnh, tại sao Tề Uyên người mà anh ta chưa bao giờ đề phòng lại có thể dễ dàng mở được điện thoại của mình.

Lúc trước do nhất thời kích động, choáng váng đầu óc, chỉ nghĩ mật mã là do cô ta trong lúc vô tình ghi nhớ lại. Xem ra bên cạnh mình, ngoài khả năng này ra, người có thể biết được mật mã di động thì cũng chỉ có mấy trợ lý có cơ hội thay anh xử lý nghiệp vụ của công ty.

Cùng lúc đó, sau khi Thượng Điền rời khỏi đây cả phòng họp lại trở nên yên tĩnh.

Mấy vị giám đốc vốn đã biểu quyết vươn cành ô-liu với Thượng Điền lúc này đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm không yên, bầu không khí vô cùng lúng túng.

“Còn ai muốn nói gì không?” Triệu Mịch Thanh hơi xòe tay ra, ra hiệu với đám đông, rồi lại nhìn chằm chằm vào một người, mỉm cười mỉa mai nói: “Giám đốc Mạc?”

Giám đốc Mạc lúng túng ho khan, không dám đáp lại ánh mắt của Triệu Mịch Thanh.

Trong cuộc họp hôm nay, Triệu Mịch Thanh về cơ bản đã nắm được tình hình cũng như hiểu rõ thái độ của mọi người đối với Long Đằng, về sau tự nhiên sẽ không ít việc phải làm.

Nhưng mà hôm nay… Anh cân nhắc một hồi, sau đó giơ đồng hồ lên xem giờ rồi tuyên bố: “Cuộc họp kết thúc.”

Anh phải trở về ăn cơm với vợ.

Tất cả mọi người đang cụp mắt nín thở, nghe được “lệnh ân xá” của Triệu Mịch Thanh, ai nấy đều có cảm giác được thương mà sợ, mọi người ngẩng đầu nhìn sang chỉ thấy người đàn ông kia đã đẩy ghế, dáng vẻ chuẩn bị rời đi.

Tất cả mọi người đều giả vờ bận rộn thu dọn vài thứ trên bàn, cũng chỉ vì muốn kéo dài khoảng cách với tổng giám đốc Triệu và cô Tống đang đi theo sau lưng anh, tránh cho khỏi bối rối lúc ra ngoài đi lại đi cùng thang máy xuống lầu.

Vì vậy, trong lúc chờ thang máy, ngoài Triệu Mịch Thanh và Tống Nhiễm ra cũng chỉ có hai người trợ lý phía sau đang giương mắt nhìn nhau.

“Trong thời gian này dù thế nào cũng cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”

Trước khi thang máy lên đến tầng tương ứng, Triệu Mịch Thanh lịch sự gật đầu với người phụ nữ bên cạnh, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn rất chân thành.

Trước đó, nếu không có sự nhắc nhở của Tống Nhiễm anh sẽ không nghĩ đến việc mua lại số cổ phần trong tay Cố Thời từ trước, thậm chí vì cần dòng vốn để chứng minh tất cả các quyền và lợi ích của số cổ phần, Tống Nhiễm còn chủ động đề cập đến việc sẽ hỗ trợ tài chính cho anh.

Đối mặt với với lời cảm ơn của anh, Tống Nhiễm chỉ cong môi khẽ cười, đồng thời hơi ngửa cổ, ngước mắt lên nhìn anh. “Thay vì nói lời cảm ơn, những hành động thiết thực sẽ dễ khiến người ta chấp nhận hơn, đúng không?”

Lời nói đột ngột này khiến Triệu Mịch Thanh do dự chốc lát. Anh nghĩ từ trước tới nay Tống Nhiễm luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo, cô ta nói hay làm bất cứ việc gì đều theo ý mình. Lời cảm ơn này của anh sợ là dư thừa rồi.

Thế là sau khi phản ứng lại anh nghiêm túc hỏi cô ta: “Cô Tống muốn gì, đừng ngần ngại nói.”

Triệu Mịch Thanh nói xong, thang máy vừa xuống tầng trệt, thấy cửa thang máy trước mặt từ từ mở ra, Tống Nhiễm liền chủ động bước ra, sau đó bước chậm lại chờ đến khi Triệu Mịch Thanh đi song song với cô ta, mới thờ ơ nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp Lương Hạnh, không biết tôi có được vinh hạnh này không?”