Nội bộ công ty vì chuyện Trương Mục sử dụng tháng máy riêng mà bàn tán sôi nổi, Trần Thanh Duệ đắc ý, mừng rỡ chuẩn bị đón tiếp kịch hay, mặt khác cầu nguyện cho Trương Mục sẽ gặp chuyện xui xẻo, càng xui xẻo càng tốt.
Hắn nghe được vài tin đồn hay ho nên vui vẻ cả buổi sáng, đáng tiếc là vui vẻ chưa được bao lâu, thì biết được chuyện thư kí của chủ tịch Tiêu đứng ra nói rõ làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nói rõ là, thẻ thang máy của Trương Mục là được Tiêu chủ tịch tặng cho. Hôm đó Tiêu chủ tịch có việc gấp nên nhờ Trương Mục khuân giúp một ít đồ, sau đó tặng cậu thẻ thang máy coi như quà cảm ơn.
Đồng thời, cũng nhấn mạnh một điều, hi vọng người vu hại Trương Mục hãy chủ động đứng ra nói xin lỗi với cậu ấy.
Do đó câu hỏi được đặt ra, là ai đã lấy cắp bức ảnh trên WeChat? Là ai luôn tìm cách hãm hại Trương Mục?
Mọi người có rất nhiều nghi ngờ, chỉ là không làm được gì ngoài chờ đơi. Nhưng bọn họ đều không đợi được đến lúc có người chủ động đứng ra xin lỗi
Trần Thanh Duệ chột dạ, nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân, không chừng công ty chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chứ cũng không điều tra làm gì, lại nói nếu hắn không thừa nhận, coi như nếu có điều tra cũng không tìm ra được
Nhưng khi hắn trở lại văn phòng sau khi cuộc họp kết thúc, lại bị Trương Mục cản đường
Trần Thanh Duệ sợ bị nhìn thấy sơ hở, không dám ở lâu với Trương Mục, cau mày muốn né sang một bên
Trương Mục lại tiếp tục di chuyển, chặn đường Trương Thanh Duệ
"Hình như cậu sợ nhìn thấy tôi? " Trương Mục thích thú hỏi "Chẳng lẽ cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?"
Trần Thanh Duệ nhíu mày, to giọng nói: "Cậu đoán mò cái gì? Tự tiện vu oan người khác là phạm pháp!"
"Hoá ra cậu cũng biết vu oan cho người khác là phạm pháp? Vậy tôi đã hiểu lầm cậu sao?" Cậu không lấy trộm bức ảnh trên WeChat, cũng không dùng mấy tấm hình đó của tôi phát tán ra ngoài?"
Trương Mục cố tình không hạ thấp giọng, mấy đồng nghiệp hiếu kỳ lập tức quay sang nhìn bọn họ
Trần Thanh Duệ cực kì căng thẳng, nghiến răng gằn giọng nói "Đương nhiên là không, anh đừng nói oan cho tôi"
"Cậu dám thề không?"
"Tôi không làm, sao lại phải thề? Nếu anh nói như vậy, không lẽ mọi người cũng đều phải thề?"
Trương Mục mỉm cười, bước dần đến áp sát Trần Thanh Duệ nói: "Nếu không làm, sao cậu sợ phải thề? Nếu cậu có thể đứng trước mặt mọi người thề rằng cậu không làm chuyện này nếu không cậu sẽ không bằng heo bằng chó, tôi sẽ tin cậu."
Trần Thanh Duệ không lên tiếng, bị ép đến đổ mồ hôi lạnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, giống như hắn không dám thề, cũng là thừa nhận lời của Trương Mục
Hắn áp lực rơi vào tình cảnh ép buộc, chỉ có thể tức giận nói: "Tôi thề là tôi không làm, cậu đừng có khinh người quá đáng! Được rồi, tôi cũng đã thề rồi đó"
Hắn thẹn quá hoá giận thề xong định tức giận bỏ đi
Lại nghe Trương Mục cười nói: "Rất xin lỗi, tôi vẫn không tin."
"Tôi quá phận rồi sao? Hay là tôi khinh người quá đáng? Câu này tôi nên trả cho cậu mới đúng." Trương Mục lạnh lùng nói: "Tôi nói tôi không tin, bởi vì tôi có chứng cứ xác thực, tôi chỉ không nghĩ tới cậu dám làm mà không dám nhận. Thậm chí còn dám tuyên thề, cậu không sợ kiếp sau đầu thai thành súc sinh sao?"
Cậu nghiêng đầu nói, vờ như thật sự không hiểu
Trần Thanh Duệ mặt đỏ tới mang tai, bị Trương Mục dồn đến đường cùng không nói được câu nào, tức muốn chết
Trương Mục cũng lười biện luận với hắn, đạt được mục đích là tốt rồi
Cậu quơ quơ điện thoại, nói: "Tôi cũng chỉ lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Cậu đừng tự cho là mình thông minh, nhưng thật ra có rất nhiều sơ hở. Cũng may, tôi quen biết được một vị lão đại, nên nhờ người ta giúp đỡ."
Về phần vị lão đại kia là ai, Trương Mục không tiết lộ
Trần Thanh Duệ nghe cậu nói xong, trong lòng liền có dự cảm không tốt, hắn cảm giác, Trương Mục nói vậy chắc chắn có thể tìm được
Hắn mở điện thoại di động ra, thì thấy Trương Mục thật sự gửi mấy đoạn ảnh chụp vào trong nhóm chat của công ty, tất cả đều là bằng chứng chuyện hắn hack và đăng tải hình ảnh lên mạng, bằng chứng đã xác thực không thể chối cãi
Hai mắt của Thanh Duệ đỏ lừ nhìn chằm chằm bức ảnh, tay không kìm chế được mà run lên, hắn không ngờ được Trương Mục có thể tìm ra được bằng chứng
Là ai đang giúp Trương Mục? Rốt cuộc là ai?
Sau đó không lâu, công ty đưa ra thông báo trừng phạt Trần Thanh Duệ, ghi tội một lần, nếu như còn tái phạm sẽ bị cắt chức
Cũng ngay sau đó, ánh nhìn của tất cả mọi người với Thanh Duệ đều thay đổi, lo sợ không kịp tránh mặt hắn, hình tượng của hắn cũng rơi xuống đáy vực, đừng nói đến chuyện đối mặt với hắn, ngay cả nói chuyện với hắn cũng cảm thấy xui xẻo
Trước đây hắn luôn tự cao và kiêu ngạo, ỷ có tường chống lưng, nghĩ ra nhiều cách hãm hại đồng nghiệp khiến mọi người phải miễn cưỡng nhường nhịn làm giúp hắn chuyện này chuyện kia, ăn nói, tuyên thề bừa bãi, ai dám tiếp xúc với loại người tiểu nhân như thế? Bọn họ còn sợ Trần Thanh Duệ lén lút tích trữ một số bằng chứng, vào những lúc quan trọng thì bị hắn cắn ngược lại
Dù sao tiểu nhân khó đề phòng
Trần Thanh Duệ không còn gì để chống đỡ, cũng không ai muốn lại gần hắn. Mặc dù hắn rất ghét Trương Mục, nhưng cuối cùng hắn cũng chịu thành thật không dám giở trò gì nữa
Trương Mục bận rất nhiều việc, không có tâm trạng lãng phí cho hắn, trước sau gì cũng chỉ coi hắn như không khí
Dự án (Luân hồi) đã kết thúc sản xuất, nội dung cũng đã được thông qua và lập hồ sơ, có thể phát sóng đúng giờ theo trailer, bên phía đài truyền hình và website video cũng đã thảo luận xong
Trương Mục chủ yếu phụ trách mảng đồ hoạ, những mục khác sẽ giao cho bên còn lại phụ trách
Bộ hoạt hình này đã phải trải qua những ngày tháng thăng trầm, trong lúc làm phải đổi rất nhiều người, còn bị hoãn lại một thời gian, cũng không dễ dàng gì, bởi vậy khi biết tin bộ này sắp phát hành, có rất nhiều khán giả hứng thú và mong chờ
Trương Mục đã không còn bận rộn nữa, cảm thấy rất thoải mái
Ăn xong bữa, cậu nhanh chóng trở về văn phòng, bất ngờ có một cuộc điện thoại gọi đến
Người gọi điện tới là Ngụy Nhân Trần
Trương Mục rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Nhân Trần, dù sao hai người đã lâu không liên lạc, cậu cũng không biết Ngụy Nhân Trần gọi mình vì chuyện gì.
Cậu đến khu vực nghỉ ngơi dừng một lát nghe điện thoại
"Xin chào" Trương Mục cười nói: "Biên tập Ngụy, lâu rồi không gặp."
Ngụy Nhân Trần là biên tập viên hợp đồng của bộ truyện tranh đầu tiên của Trương Mục, thể loại hành động điển hình, hai người có sở thích giống nhau, nên quan hệ rất tốt.
Vào lúc Trương Mục bị sao chép ý tưởng, Ngụy Nhân Trần cũng rất lo lắng và tức giận, hắn âm thầm giúp đỡ cậu rất nhiều, chỉ là Trương Mục không có chứng cứ nên vẫn bị Tư Nam hãm hại ngược lại
Lúc đó đạo văn đã phát triển ngày càng vững nên Trương Mục buộc phải ngừng cập nhật ( Thị trấn Phượng Hoàng), tạm tránh sóng gió một thời gian.
Sau khi cậu ngừng cập nhật chương mới, cũng không đăng nhập vào lại tài khoản tác giả của bộ truyện nữa, cũng không liên lạc với Ngụy Nhân Trần một thời gian
Ngụy Nhân Trần vẫn như cũ, không có chút hài hước nào mà vào thẳng vấn đề, nói: "Ừm, đã lâu không gặp. Khi nào cậu cập nhật chương mới?
Trương Mục nghẹn ngào, gợi nhớ lại nhiều chuyện, đúng là phong cách của Ngụy Nhân Trần
"Không phải anh đặc biệt gọi tôi để nhắc nhở chuyện này đó chứ?"
"Còn chuyện khác, nhưng thật sự tôi cũng muốn nhắc nhở cậu" Ngụy Nhân Trần nghiêm túc nói: "( Thị trấn Phượng Hoàng) không cập nhật chương mới làm tan nát cõi lòng của hàng chục ngàn người hâm mộ, ai ai cũng đều mong chờ cậu sẽ cập nhật chương mới, khu vực bình luận của cậu sắp nhấn chìm cả thành Tây Hồ rồi."
( Thị trấn Phượng Hoàng) là truyện tranh được viết dưới bút danh của Trương Mục, được viết hơn ba năm và có số lượng người hâm mộ cực kì hùng hậu
Chuyện kể về cảnh sát Tần Thần vì công việc nên công ty điều động tới thị trấn Phượng Hoàng, không ngờ tại nơi có vẻ đẹp thanh bình, thuần khiết thế này lại là nơi ẩn náu của rất nhiều tội phạm hung ác, do đó đã xảy ra liên tiếp các vụ án li kì, hấp dẫn xen lẫn đáng sợ.
Truyện ẩn chưa nhiều tầng lớp nghi hoặc khác nhau, có những sự thật khác đằng sau sự thật, nội dung truyện mặc dù rắc rối nhưng lại cực kì liên kết với nhau một cách logic, văn phong cũng rất chân thật, tinh tế và mềm mại. Cách miêu tả nhân vật lại càng đặc biệt hơn.
Cũng nhờ tác phẩm này mà Trương Mục được rất nhiều độc giả yêu thích, nồng nhiệt ủng hộ, tung hô ca ngợi cậu như một vị thần
Mà cậu lên nhanh xuống cũng nhanh, chưa kịp ngồi vững đã bị đạo văn kéo xuống
"Nhưng có rất nhiều người trách mắng tôi" Trương Mục rất hiểu chuyện này
Ngụy Nhân Trần suy nghĩ một chút, thành thât nói: "Đúng vậy, cũng không ít người. Nhưng lâu vậy rồi, tôi vẫn muốn cậu trở lại cập nhật thêm chương mới."
Trương Mục không biết nên khóc hay cười, nói: "Tôi còn nợ bản thân một sự thật, trước khi mọi chuyện được giải quyết, tôi sẽ không cạp nhật gì cả, nói gì đến chuyện muốn tôi quay trở lại viết thêm chương mới."
Cậu cực kỳ trân trọng tác phẩm này của mình, mặc dù không công bố ra nhưng cậu cũng không ngừng viết thêm chương mới.
"Vậy được rồi." Ngụy Nhân Trần hỏi: "Cậu có nghĩ ra cách nào không?"
Chuyện qua lâu vậy rồi, cậu còn tưởng Ngụy Nhân Trần cũng không còn nhớ
"Ừm, thật tình thì đã sớm có kế hoạch, chỉ là do dạo này bận bịu nhiều việc nên tôi chưa có thời gian giải quyết chuyện đó. Nếu không còn gì xảy ra, tôi phải nhanh chóng giải quyết chuyện này."
"Tôi rất mong chờ đến ngày đó, nếu muốn tôi giúp đỡ chuyện gì thì cứ việc nói."
Trương Mục cười nói: "Yên tâm đi, anh đã thúc giục tôi như vậy, tôi cũng không cần khách khí nữa."
Hai người trò chuyện thêm vài câu thì Ngụy Nhân Trần đề cập đến mục đích chính: "Tôi tìm cậu là vì có chuyện muốn nói, chắc cậu cũng biết truyền hình Thanh Chanh?"
"Tôi biết, có chuyện gì hả?"
Truyền hình Thanh Chanh đã sản xuất rất tác phẩm ở mức độ quy mô lớn, mấy bộ phim truyền hình lẫn phim điện ảnh đều được đánh giá cao, đoạt được nhiều giải thưởng, nói trắng ra nếu là phim của bên truyền hình Thanh Chanh xuất bản thì không có bộ nào thiếu chất lượng cả.
"Bên truyền hình Thanh Chanh tìm tôi, nói với tôi có ý định mua bản quyền ( Thị trấn Phượng Hoàng) chuyển thể thành phim.
Trương Mục rất bất ngờ, còn chưa kịp phấn khích đã nghe Ngụy Nhân Trần nói tiếp: "Nhưng cũng vì chuyện sao chép ý tưởng nên bọn họ còn đang do dự. Tôi nghe đồng nghiệp nói rằng bên họ cũng vừa mới liên lạc với Tư Nam
Cao Vĩ chính là biên tập hợp đồng của Tư Nam.
Trương Mục bình tĩnh trở lại, nói: "Bên đó muốn chọn một trong hai?"
"Ừm." Ngụy Nhân Trần nói: "Hai tác phẩm đều giống nhau nên bọn họ cũng không thể lấy cả hai bộ. Bây giờ phải tùy thuộc vào họ muốn ký bên nào hơn."
Hắn dừng lại một lúc, nhớ ra chuyện gì đó rồi vội nhắc nhở Trương Mục: "Vì cạnh tranh bản quyền, Cao Vĩ và Tư Nam có thể sẽ nhân cơ hội này nhắc lại chuyện cũ, bày ra mấy chiêu tổn thất, chuyện này không tốt cho cậu, cho nên hãy chú ý an toàn, chuẩn bị trước đừng đày bản thân vào thế bị động."
"Ừm, tôi biết rồi." Trương Mục nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."
Cúp điện thoại, cậu trầm ngâm suy nghĩ, vốn muốn tìm cơ hộ khiêu khích bên đạo văn, không ngờ cơ hội cũng vừa đến đúng lúc
Vào lúc Trương Mục nhận điện thoại, cũng không để ý có người lén lén lút lút trốn ở một góc bị rèm cửa che khuất, vểnh tai lên nghe lén cuộc trò chuyện giữa cậu và Ngụy Nhân Trần.
Hai người vừa nói chuyện xong, bóng người kia cũng nhanh chóng rời đi trong thầm lặng
Sau khi tan làm, Trương Mục vẫn còn chút việc, phải tăng ca thêm một lúc nữa
Tình cờ Mạnh Hạc cũng có việc phải tăng ca, lúc đến văn phòng mọi người đều đã về hết, chỉ còn hai người bọn họ.
"Cậu vẫn còn chưa xong hả." Mạnh Hạc làm xong, đứng dậy duỗi người hỏi Trương Mục
Trương Mục chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính, nói: "Sắp xong rồi, cậu về trước đi."
Mạnh Hạc gật đầu, hắn không còn bận bịu giống Trương Mục nữa, thoải mái gom lại đồ rồi đi trước
Mạnh Hạc vừa mới đi, Tiêu Tiên lại tới, thấy trong phòng làm việc không ai, cũng không kiêng dè gì nữa
"Sao anh lại tới đây?" Trương Mục thấy Tiêu Tiên muốn nhảy dựng lên, giật mình nhìn xung quanh văn phòng
Tiêu Tiên không biết Trương Mục đang nghĩ gì, đi tới cúi đầu nhìn Trương Mục, không vui nói: "Em nhìn gì thế? Thấy anh xấu hổ lắm sao?
Tiêu Tổng hiếm khi hờn dỗi nên tất nhiên Trương Mục phải vội dỗ dành, dắt tay anh cười cười dùng giọng điệu làm nũng nói: "Sao có thể được, Tiêu ca đẹp trai như vậy sao em không nhận ra được, em là chỉ là kẻ thấp hèn, Tiêu ca đừng giận."
"Không khí." Tiêu Tiên bị giọng điệu làm nũng của Trương Mục tức cuời, bất đắc dĩ nói: "Anh sợ em bị bắt nạt."
Trương Mục lắc lắc tay Tiêu Tiên, cười nói: "Em không sao, ai dám bắt nạt em chứ. Trần Thanh Duệ cũng đã bị em trả đủ, hơn nữa không phải còn có anh sao?"
Phải nói là câu cuối cậu nói rất được lòng Tiêu Tiên, khiến Tiêu Tiên cực kì hài lòng với nhận thức của Trương Mục
"Khi nào mới xong?" Tiêu Tiên cầm lấy tay Trương mục, hôn lên nói: "Anh chờ em."
"Sắp rồi." Trương Mục được hôn rất thoải mái, ngẩng đầu lên chỉ chỉ vào môi, nói: "Ở đây nữa"
Môi của Trương Mục đỏ sẫm, rất mềm mại, hôn lên rất thích
Tiêu Tiên sao có thể từ chối, vui vẻ chấp nhận lời mời, hôn lên
Hai người hôn rất tập trung, cũng ngay lúc này bỗng có tiếng bước chân ngoài hành lang
Mạnh Hạc vội vội vàng vàng đẩy cửa ra nói với Trương Mục: "Tôi quên tai nghe, nên quay lại..."
Hắn đang nói thì đột ngột dừng lại
Mạnh Hạc đi tiếp vào trong, nghi ngờ đến xem Trương Mục. Bị chậu hoa che mất tầm nhìn nên cũng không nhìn rõ cản vừa rồi, có chút giật mình
Trương Mục không ngờ được Mạnh Hạc lại quay lại, nhanh chóng đẩy Tiêu Tiên ra, lau miêngj, nhưng mặt cậu vẫn hồng, đầu lại càng nóng hơn. Cố gắng bình tĩnh trở lại
Cuối cùng cũng nhìn thấy rõ Trương Mục, Mạnh Hạc thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ vừa nãy chắc là hoa mắt nên hắn mới nhìn lầm thành Trương Mục đang hôn người khác.
Nhưng giọng điệu của hắn còn chưa thả lỏng, sau đó đã thấy Tiêu Tiên mặt lạnh đứng bên cạnh Trương Mục
Mạnh Hạc đột nhiên bị doạ nhảy dựng lên, hồn suýt nữa thì bay mất, vội vã cung kính nói: "Tiêu Tổng."
Hắn không tài nào nghĩ ra được, tại sao Tiêu Tổng lại ở đây? Thật vô lý quá đi!
Tiêu Tiên "Ừ" một tiếng trầm đục, nét mặt nghiêm túc, toát ra vẻ oai nghiêm, đáng sợ tạo cảm giác cực kì ngột ngạt, canh cánh trong lòng chuyện Mạnh Hạc phá tan bầu không khí giữa anh và Trương Mục.
Mạnh Hạc than thở trong lòng Tiêu Tổng quả thật đáng sợ. Hắn vừa cầm tay nghe vừa nơm nớp lo sợ, cười cười hỏi thăm: "Tiêu Tổng đến đây có chuyện gì sao?"
Tiêu Tiên vừa định trả lời, đã bị Trương Mục cướp lời nói trước
"Máy tính của tôi bị vài vấn đề, nên nhờ Tiêu Tổng đến xem giúp một chút" Trương Mục cực kì hoảng loạn, không suy nghĩ mà nói đại một lý do
Mạnh Hạc là trai thẳng đúng chuẩn hàng thật, hắn chưa bao giờ nghi ngờ tính hướng của cậu, cho nên Trương Mục sợ nói ra sẽ làm hắn kích động
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục, có hơi buồn cười, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn
Mạnh Hạc lại càng khiếp sợ hơn: "Cậu nhờ chủ tịch Tiêu đến sửa hộ máy tính!?"
Là đầu của hắn hỏng hay là đầu của Trương Mục hỏng?