Đối với sự ngờ vực của Mạnh Hạc, Trương Mục không tỏ rõ ý kiến, Tiêu Tiên cũng không phản bác nên Mạnh Hạc mang theo nghi hoặc mà rời khỏi phòng làm việc. Trực giác của hắn cho thấy Trương Mục vốn đang nói dối, nhưng ngoài lí do đó ra thì còn lí do nào nữa đây? Hắn không dám nghĩ tiếp, cảm giác nếu hắn tiếp tục nghĩ thì sẽ nhận thấy được một chuyện gì đó rất đáng sợ. Thật vất vả đẩy Mạnh Hạc đi khỏi, Trương Mục liền thở phào nhẹ nhõm. Sợ rằng sẽ có người còn trùng hợp trở về nên cậu không còn tâm tình trêu chọc Tiêu Tiên nữa, cũng nhanh chóng làm việc xong rồi thu dọn đồ đạc trở về cùng anh. Cuộc sống khôi phục lại sự yên bình, mỗi ngày Trương Mục đi làm rồi lại tan tầm, chơi đùa cùng Phái Phái, rồi cùng Tiêu Tiên làm những trò vui vẻ trên giường. Tuy đơn điệu nhưng vẫn rất đặc sắc, cả ngày đều tràn ngập vui vẻ. Nửa tháng sau, Tiêu Tiên lén lút đến rước Trương Mục tan làm, Trương Mục cũng vừa nhận được quyển manga có chữ kí của Tư Nam gửi cho cậu. Ba quyển manga trên mặt bìa đề tên ‘Tội ác của tiểu khu’. Tác phẩm tiêu biểu của Tư Nam là ‘Tội ác của tiểu khu’, cũng là nguyên tác của Trương Mục bị sao chép. Trương Mục đã liên lạc với Tư Nam bằng một cái tên khác, nếu không Tư Nam mà biết cậu là chính là quạ đen thì nhất định sẽ tránh cậu thực xa. Sau khi Tư Nam thông đồng cùng Trương Mục, cậu vẫn duy trì mối liên hệ cùng hắn, vì để có thể đạt được sự tín nhiệm của Tư Nam mà cậu cũng đã bỏ ra không ít tâm tư. Cũng may chuyện cậu làm đều đã có hồi đáp, Tư Nam gửi cho cậu sách có chữ kí của hắn cũng đồng nghĩa với hắn đã việc hoàn toàn đã tín nhiệm cậu. Quyển manga được đóng gói rất kĩ càng, Trương Mục lên xe đeo dây an toàn rồi mới mở ra xem. Tiêu Tiên liếc mắt nhìn, cũng không lưu tâm lắm, thuận miệng hỏi: "Sách của ai?" "Tư Nam." Trương Mục giơ sách lên, cho Tiêu Tiên nhìn trang bìa: "Anh đã xem chưa?" Tiêu Tiên lắc đầu: "Chưa từng xem qua, nó có hay không?" "Cũng được đi, em vẫn chưa xem rõ nữa." Trương Mục nói. Tiêu Tiên chợt nhớ tới: "Đây là quyển manga mà em đã nói trước kia sao?" Khó trách anh cảm thấy quen thuộc khi đọc tên bìa, Trương Mục đã từng đề cập với Tiêu Tiên về chuyện của Tư Nam nhưng cũng không nói tỉ mỉ nên trong lúc nhất thời anh không kịp nhớ đến. "Em mua sách của hắn làm gì?" "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Trương Mục mở sách, vừa nhìn vừa nói: "Với lại cũng đâu không phải em mua, là hắn tặng cho em, không tốn tiền sao lại không nhận cơ chứ." Ánh mắt của cậu giảo hoạt, len một chút hư hỏng xấu xa. Tiêu Tiên nở nụ cười: "Em muốn làm gì sao?" Anh luôn cảm thấy Trương Mục đang có dự định gì đó, có vẻ sắp có người gặp xui xẻo rồi. "Anh rất nhanh liền biết được, không phải em gây chuyện mà do có người muốn gây chuyện với em." Tiêu Tiên không hỏi nhiều, để tùy ý Trương Mục vậy, cậu muốn chơi thì để cậu chơi, dù gây ra chuyện gì thì cũng đã có anh, anh sẽ làm chỗ dựa cho Trương Mục. Trương Mục chụp hình gửi cho Tư Nam, kích động nói đã nhận được sách hắn gửi tới, lại không ngờ còn có thêm chữ kí, cậu cực kì vui mừng, nhất định sẽ hết sức trân trọng. Câu vừa gửi xong thì định tắt máy, không nghĩ tới Tư Nam đã nhanh chóng trả lời. "Tác phẩm có thể được yêu thích là vinh hạnh của tôi, huống chi cậu ưu tú như vậy, nếu có đủ thời gian thì nhất định sẽ vượt qua cả tôi mà thôi." Trương Mục khiêm tốn: "Sao có thể như vậy được. Lão sư, anh đừng nói như vậy, anh mãi mãi là thần tượng của em, em thật tâm rất ngưỡng mộ anh!" Tư Nam: "Cảm tạ, tôi cũng rất thưởng thức cậu, cậu có điều khó hiểu gì cứ hỏi tôi, tôi sẽ tận lực trả lời." Trương Mục trả lời: "Thật ra em có một chuyện, dù không tiện quấy rối lão sư nhưng anh nói vậy thì em cũng muốn thỉnh giáo một ít vấn đề ạ." Tư Nam: "Ừm, cậu nói đi." Trương Mục đem vài hình ảnh đã chuẩn bị sẵn gửi cho Tư Nam, nói tiếp: "Gần đây em muốn làm một bộ hoạt hình về đề tài khoa học viễn tưởng nhưng bên trong thuyền luôn cảm thấy không ổn, giống như đã thiếu cái gì đó, phiền lão sư chỉ dạy." Cậu biết Tư Nam đang chuẩn bị làm một bộ hoạt hình về khoa học viễn tưởng, cũng biết hắn đang thiết kế bộ phận phi thuyền nên cậu cố tình đưa đến trước mặt hắn. Cậu không sợ Tư Nam dùng, chỉ sợ hắn không cần. Những thiết kế cậu gửi cho Tư Nam đều có kí hiệu đặc thù chỉ cần hắn dùng đến cậu lập tức sẽ cảm giác được. Tư Nam nguyện ý qua lại cùng Trương Mục cũng vì cậu có thể cung cấp óc sáng tạo cùng những ý tưởng mới cho mình, huống chi đối phương còn là người mới vào nghề, bị hắn dẫn dắt cũng rất dễ. Đợi một thời gian sau Tư Nam mới trả lời Trương Mục, hắn nói tạo hình của phi thuyền kia rất tốt, ngoại hình cuồng khốc bạo ngược, chỉ là do cậu thiếu kinh nghiệm, quá chú trọng bề ngoài dẫn đến nhiều chỗ không hợp logic, cần phải thay đổi. Nói chung chỉ cần Trương Mục thay đổi vài chỗ thì phi thường sẽ càng trở nên hoàn mỹ hơn. Hắn nói rất đàng hoàng lại vô cùng có lý có chứng cứ nhưng Trương Mục cũng không phải dạng thiếu kinh nghiệm. Cậu biết rõ, nếu thay đổi theo lời Tư Nam thì tấm thiết kế này liền bị phế bỏ, cũng không biết Tư Nam là đang giúp hay đang hại cậu đây. Trương Mục mặc dù hiểu rõ ràng như vậy nhưng lại không thể nói, liền cảm ơn Tư Nam, giả thành một bộ dáng tiếp thu ý kiến của hắn, chỉnh sửa thiết kế. Tư Nam được khen thì rất vui sướng, liên tục khích lệ Trương Mục. Hai người “vui vẻ” kết thúc đề tài, xe cũng đã về đến biệt thự. Trương Mục cất điện thoại, mang theo một tâm tình khá tốt đi đến phòng khách, Phái Phái nghe thấy tiếng ô tô cũng chạy ra đón. Mặt Phái Phái đỏ hồng, nhìn thấy baba với ba trở về liền vui vẻ. Phòng khách rất ấm áp, không lạnh như bên ngoài, sau khi đi vào một chút liền thấy hơi nóng, Tiêu Tiên cởi âu phục ra đưa cho dì bảo mẫu rồi giúp Trương Mục cởi áo khoác. Trương Mục ôm Phái Phái không buông tay, đối với việc làm của Tiêu Tiên dường như đã xem là chuyện đương nhiên. Tiêu Tiên cũng quá quen với điều đó, giúp cậu cởi áo rồi cũng đưa cho bảo mẫu. Phái Phái mang bức tranh bé vừa vẽ đến, cõi lòng tràn đầy mong đợi nhìn baba. Trương Mục hiếu kỳ nhận lấy xem cùng Tiêu Tiên, không khỏi bất ngờ cùng kinh hỉ. Phái Phái vẽ một chú Husky thoạt trông rất hưng phấn đang chạy trốn, động tác trôi chảy tự nhiên, bộ lông của nó cũng rất chân thực, tuy với Trương Mục thì còn vài chỗ cần thay đổi nhưng với Phái Phái thì đã quá tốt rồi, có thể nói đây là thiên phú của bé. "Phái Phái, đây là con vẽ sao?" Trương Mục kinh ngạc hỏi. Phái Phái ngượng ngùng gật đầu, trên mặt tràn đầy ý tứ cầu được biểu dương. Tiêu Tiên tán dương: "Phái Phái rất tuyệt đó nha, con vẽ cực kỳ tốt." Đúng là có thiên phú, Phái Phái còn nhỏ lại chưa còn từng học qua lớp vẽ chuyên nghiệp nào. Trương Mục sờ đầu bé, kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, Phái Phái được dưỡng thai bằng những bức vẽ mà, mưa dầm thấm đất, có thiên phú cũng là chuyện bình thường." Phái Phái được tán thưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoạt nhìn phi thường kích động. Dì bảo mẫu đi tới, cười nói: "Hôm nay Tiêu lão phu nhân nhớ Phái Phái, đến đón bé đi chơi, thời điểm Phái Phái trở lại đã cầm trên tay bức vẽ này rồi." Trương Mục gật gật đầu, hỏi Phái Phái: "Con vẽ Husky sao?" Bé hưng phấn gật đầu: "Vâng ạ." "Phái Phái rất thích những động vật nhỏ sao?" "Rất thích ạ." Trương Mục cười nói: "Vậy baba mua cho con một con cún con thì thế nào?" Phái Phái sáng mắt, nhảy nhót hỏi: "Thật không ạ?" "Đương nhiên là thật rồi." Trương Mục nói: "Nhưng nếu nuôi cún con thì Phái Phái sẽ là chủ nhân của nó, phải biết chiếu cố và bảo vệ cún con, có được không nè?" Phái Phái vội vàng gật đầu, giống như một tiểu đại nhân, nghiêm trang nói: "Dạ, con sẽ bảo vệ cún con!" Bộ dáng nghiêm túc của bé làm Tiêu Tiên cùng Trương Mục vô cùng buồn cười. … Trời đã tối đen, Tư Nam ngồi trước bàn làm việc, đang rất nghiêm túc vẽ tranh. Nếu Trương Mục ở đây thì cậu chỉ cần liếc mắt liền nhận ra bản thiết kế mà Tư Nam đang sửa đổi kia chính là phiên bản cậu đã gửi, đến một số chi tiết nhỏ cũng giống như đúc. Hắn mang gọng kính đen, mái tóc rất thưa thớt, cơ thể phát tướng, khuôn mặt lại đầy dầu. Phòng làm việc của hắn chất đầy đồ vật, khắp nơi đều là những bản thiết kế lỗi, bên cạnh vi tính là một cái gạt tàn màu đen đầy tàn thuốc. QQ lóe lên, là tin nhắn từ biên tập Cao Vĩ của hắn nhắn tới. "Tác phẩm mới thế nào rồi? Có thể nộp đúng hạn không?" Tư Nam gõ bàn phím: "Đã tìm được linh cảm rồi, có thể nộp đúng thời hạn." Cao Vĩ: "Vậy thì tốt, chúng ta cần dùng tác phẩm mới để kéo lưu lượng cho ‘Tội ác của tiểu khu’, chuyện này rất quan trọng với việc ký kết cùng đài truyền hình Thanh Chanh." Tư Nam trả lời: "Ừm, tôi biết, cậu cứ yên tâm." Nói chuyện xong, hắn đóng cửa khung chat, không nghĩ tới bỗng có người thêm bạn tốt. Tư Nam không chấp nhận, tuy tài khoản của hắn chỉ là một tài khoản nhỏ nhưng thỉnh thoảng vẫn bị fan phát hiện nên cũng không thể tùy tiện kết bạn. Không nghĩ tới người kia rất cố chấp, thấy Tư Nam không trả lời liền gửi thêm mấy lời mời kết bạn nữa. Tư Nam bị nghị lực của y đánh động, có chút ngạc nhiên nên đã chấp nhận kết bạn. "Cậu là ai?" Tư Nam hỏi. Hắn cảm thấy người kia là fan của hắn, cũng đã nghĩ xong cách trả lời, không nghĩ tới người kia nhắn lại rằng: "Cậu không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi đến đây giúp cậu." Tư Nam buồn cười: "Cậu có thể giúp gì cho tôi?" "Quạ." Người kia trả lời: "Cậu không có hứng thú với tôi nhưng có hứng thú với thân phận của quạ đúng không?" Tư Nam cả kinh, nhanh chóng hỏi: "Cậu là ai? Cậu biết quạ? Cậu tìm tôi làm gì?" "Không có gì, tôi không biết, cũng không có hứng thú với cậu, nhưng địch nhân của địch nhân là bạn, tôi nhìn hắn liền ngứa mắt nên mới muốn giúp cậu." "Giúp tôi?" "Ừ, tôi biết quạ là ai, tôi sẽ gửi tư liệu cho cậu để tỏ rõ thành ý, cậu chú ý kiểm tra và nhận tin nhắn đi." "Cậu có mục đích gì?" Tư Nam không tin người kia sẽ không đòi hỏi điều gì mà giúp hắn. "Khiến quạ xui xẻo, thất bại thảm hại và không có cơ hội trở mình. Đó chính là mục đích của tôi." Y nói xong liền offline, mặc kệ Tư Nam nhắn như thế nào đều không trả lời. Tư Nam nhìn chằm chằm khung chat, đốt một điếu thuốc, giữa khói thuốc lượn lờ, hắn suy tư về những điều đối phương vừa nói. Truyền hình Thanh Chanh chưa có quyết định ký kết chuyện đổi bản quyền, trên weibo đều là tin Thanh Chanh với quạ cùng chuyện kí kết ‘Trấn Phượng hoàng’. Dưới sự thao túng của những người có tâm mà sự việc đã chiếm luôn hot search trên weibo. Netizen 1: Tác phẩm gốc thụt lùi! Tác phẩm sao chép đại bạo rồi ký kết bản quyền với đài truyền hình Thanh Chanh, con đường sống của tác phẩm gốc ở đâu? Netizen 2: ‘Trấn Phương hoàng’ sao chép ‘Tội ác của tiểu khu’ quả thực ngu xuẩn! Đến xem quạ không muốn mặt mũi một chút. Netizen 3: Bi ai của đất nước! ‘Trấn Phượng hoàng’ cũng có thể ký kết bản quyền, hoạt hình quốc nội triệt để kết thúc! Netizen 4: Kiên quyết tẩy chay ‘Trấn Phượng hoàng’! Thanh Chanh nếu còn khư khư cố chấp chỉ có thể bị đại chúng vứt bỏ! Netizen 5: Ngồi trên thần đàn ký bản quyền cùng Thanh Chanh, hậu trường hùng hậu phía sau quạ là ai? Có thể làm cho hắn không một chút sợ hãi? Lúc Trương Mục thức dậy, từ trên weibo đến công chúng đều tức giận mắng cậu và truyền hình Thanh Chanh. Trước đây cậu cũng từng bị mắng qua, lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu đó, không có ý gì mới nên cũng không thiết quan tâm nữa. Tiêu Tiên thì lại khác, anh làm sao có thể để cho Trương Mục bị mắng đến như vậy. Quả thật là đã chạm vào vảy ngược của Tiêu Tiên mất rồi.Mặt anh âm trầm, không ngừng cau mày, nhanh chóng gọi điện thoại. Trương Mục tay mắt lanh lẹ mà ngăn cản lại: "Anh muốn làm gì?" Tiêu Tiên trầm giọng nói: "Hạ hot search, xóa bình luận, không cho bọn họ đưa tin tiếp." Trương Mục biết Tiêu Tiên có thể làm được nhưng bây giờ là thời đại của internet, anh có thể hạ hot search, có thể chặn weibo đưa tin nhưng đâu thể ngăn cản nhiều người mắng như vậy? "Nếu như anh làm không phải là đang chứng minh em có hậu trường sao?" Tiêu Tiên nghiêm nghị: "Em có tôi." Đùi anh chỉ để cho một mình Trương Mục ôm. "Em biết, em biết, anh là chỗ dựa lớn nhất của em." Trương Mục ôm eo Tiêu Tiên, mềm giọng: "Nhưng việc này em có thể xử lý tốt, tin em nha anh." Cậu cũng là nam nhân, nếu gặp chuyện gì thì có thể tự mình giải quyết chứ không phải là hạng nhu nhược nấp dưới cánh chim của một nam nhân khác. - -----oOo------