Lâm Thần đề nghị mang Phái Phái đến viện trưng bày tác phẩm mỹ thuật để chơi.
Tiêu Gia Hữu vừa nghe liền lập tức cự tuyệt, không biết sự hứng thú gần đây của Lâm Thần là từ đâu mà tới, chẳng những thường xuyên khen Phái Phái đáng yêu, khi không có chuyện gì làm liền muốn dẫn bé ra ngoài chơi, không biết mệt cũng không ngại phiền.
Hắn rất bội phục điểm này của Lâm Thần, không giống như hắn, cứ mỗi lần bị Phái Phái quấn lấy một hồi liền cảm thấy phiền. Chuyện hàng ngày của đứa nhỏ rất nhiều cũng rất phiền phức, hắn cũng không thấy có chỗ nào đáng yêu cả.
Nhưng Lâm Thần luôn khẩn cầu nói rằng Phái Phái là em trai của hắn, tạo mối quan hệ thân mật với bé con là rất cần thiết, như vậy mới có thể khiến cho cha hắn cùng ông bà nội hắn dễ đón nhận y hơn.
Tiêu Gia Hữu nghĩ Lâm Thần làm như vậy cũng vì tương lai của bọn họ nên không có ý từ chối, có thể phối hợp thì liền nỗ lực phối hợp.
Hành trình đến viện trưng bày mỹ thuật lần này cũng là do Lâm Thần đã khuyên nhủ hắn rất nhiều, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Thấy cuối cùng hắn cũng đồng ý, Lâm Thần liền rất cao hứng.
Sáng thứ sáu, Tiêu Gia Hữu còn muốn ngủ thêm một chút thì đã bị Lâm Thần gọi cho tỉnh, nói hắn đi đón Phái Phái sớm một chút.
Tiêu Gia Hữu phiền không chịu được, cố nén buồn ngủ mà rời giường, nếu đã đáp ứng với Phái Phái thì hắn chắc chắn sẽ làm được.
Hắn rời giường rửa mặt còn Lâm Thần thì đang chuẩn bị thay quần áo.
Rửa mặt xong, Tiêu Gia Hữu ngáp dài một cái rồi đi đến phòng khách, thấy Lâm Thần đứng nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, vừa định hỏi y đang làm gì thì thấy y đứng ở cửa thấp giọng nói cái gì đó với người ở bên ngoài.
Lâm Thần đang đứng nghiêng người, hắn chỉ có thể nhìn thấy gò má của y.
Người ngoài cửa là mộ người có vóc dáng khá to lớn, cao hơn Lâm Thần một cái đầu nên Tiêu Gia Hữu rất dễ dàng thấy được mặt đối phương, thế nhưng người kia lại mang một chiếc nón lưỡi trai, đè thấp vành mũ, Tiêu Gia Hữu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy làn da đối phương ngăm đen, dưới cằm có một nốt ruồi, còn lại thì không nhìn rõ nữa.
Hắn tùy ý liếc mắt nhìn cũng không để tâm lắm, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Lâm Thần bối rối.
Y nhanh chóng nói thêm hai câu với người kia rồi đóng cửa đi vào, say khi đã điều chỉnh tốt tâm tình, cười nói tiếp: "Là bưu kiện chuyển phát nhanh."
Tiêu Gia Hữu "Ồ" lên một tiếng: "Giao hàng sớm như vậy sao?"
"Ừm, em mua sản phẩm dưỡng da này hiệu quả cũng rất tốt, anh muốn dùng không?" Lâm Thần cười nói.
Y thường xuyên mua mỹ phẩm dưỡng da, Tiêu Gia Hữu cũng biết chuyện đó.
Hắn không có hứng thú với với những loại sản phẩm này, ngay cả nhìn chúng cũng lười: "Không cần. Em thu dọn xong chưa? Khi nãy sao lại hối thúc anh gấp vậy."
Lâm Thần cẩn thận nhận gói chuyển phát nhanh kia, trả lời: "Em mặc thêm một chiếc áo khoác là được rồi."
Y thay áo khoác, đeo mắt kính cùng khẩu trang lên sợ bị fan nhận ra.
Bởi vì bộ phim điện ảnh ‘Ai là hung thủ?’ gây ra nhiều ý kiến trái chiều nên gần đây tình thế của Lâm Thần liền có chút gay go, có thể nói là mặt trái của tin tức bay đầy trời, bị netizen khắp nơi chế giễu. Vào thời điểm thế này y không hi vọng sẽ phát sinh thêm sự cố.
Bước vào thàng 11, nhiều cơn mưa rào liên tục rơi xuống khiến nhiệt độ bên ngoài vốn đã không cao nay lại càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Thần sau khi đã bao bọc bản thân chặt chẽ mới cùng Tiêu Gia Hữu lái xe đến biệt thự thì nhìn thấy Phái Phái cũng đã được bọc rất kín, bao tay bé đang mang là đôi tai thỏ màu trắng trông rất đáng yêu.
Bé con nhìn thấy Tiêu Gia Hữu liền nhanh chóng chạy lại, ôm lấy chân của hắn ngửa đầu khéo léo gọi một tiếng: "Anh hai."
Tiêu Gia Hữu ừm nhẹ, không có hừ lạnh như trước đây cũng như không có đẩy Phái Phái ra.
Lâm Thần cũng giống như trước, mỉm cười chào hỏi với Phái Phái.
Phái Phái lễ phép gọi y là chú Lâm, dù ai nói thế nào cũng đều sửa không được, hơn nữa dù bé có gọi lễ phép như thế nhưng Lâm Thần vẫn luôn có cảm giác rất xa cách.
Giống như giữa hai người luôn cách nhau một tầng vải, cho dù y có cố gắng thế nào, lấy lòng Phái Phái ra sao thì bé con cũng sẽ không bao giờ thân cận với y.
Ánh mắt Lâm Thần vừa phức tạp vừa kỳ quái mà đánh giá Phái Phái, dường như đang nhìn xuyên qua bé để thấy được ai đó, trong mắt cũng tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.
Thời điểm Phái Phái có một cảm giác kì lạ, liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thần thì y đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười tốt đẹp ban nãy.
Phái Phái mím mím môi, bé con có trực giác là không thể cười với Lâm Thần, sốt sắng nắm chặt tay Tiêu Gia Hữu.
Tiêu Gia Hữu cùng Lâm Thần muốn mang Phái Phái đi đến viện trưng bày mỹ thuật Vạn Châu.
Hôm nay viện trưng bày mỹ thuật Vạn Châu có event triển lãm tranh, tên là "Triển lãm tranh nhi đồng sáng tạo", cái tên cũng giống như ý nghĩa, đều là những bức tranh không quá cầu kì cho trẻ em vẽ ra, quả thật rất có sức hấp dẫn với Phái Phái.
Bởi vì là ngày thứ sáu, có rất đông người đến viện trưng bày mỹ thuật, chủ đề của triển lãm tranh cũng khiến rất nhiều người lớn mang tiểu bằng hữu đến nơi này.
Đi vào nơi event triển lãm liền thấy được rất nhiều bức vẽ, cũng như trí tưởng tượng thiên mã hành không kỳ lạ của trẻ con.
Nhiệt độ bên trong viện trưng bày này cũng khá cao, sau khi Phái Phái tiến vào bên trong một lúc liền cảm thấy hơi nóng.
Lâm Thần thấy bé con cả người toát mồ hôi, liền thử hỏi: "Phái Phái, trong đây cũng khá nóng, con mau cởi áo khoác ra đi, chú cầm giúp con."
Phái Phái nhanh chóng nghe lời, cởi áo khoác ra đưa cho y.
Lâm Thần thấy bé vẫn còn đang mang bao tay liền bảo bé cởi ra đưa luôn cho mình.
Phái Phái lại không đồng ý, dường như không muốn cởi bao tay ra.
Tiêu Gia Hữu thấy thế liền nói: "Nhanh cởi đi, em không thấy nóng sao?"
Hắn vừa nói vừa cởi bao tay cho bé, Phái Phái vậy mà lại ngoan ngoãn không phản kháng.
Sau khi cởi bao tay xong, Tiêu Gia Hữu muốn đưa bao tay cho Lâm Thần cầm giúp thì Phái Phái đột nhiên không muốn, một mực kiên trì muốn Tiêu Gia Hữu giữ bao tay giúp bé.
Tiêu Gia Hữu mặc dù chê bé phiền phức nhưng vẫn cất bao tay vào trong túi, một bên túi lập tức phồng lên làm cho kiện áo khoác không khỏi có chút quê mùa.
Phái Phái lại cố ý nhắc nhở: "Anh hai, anh giúp em giữ kĩ một chút, đừng làm mất nha."
"Được." Tiêu Gia Hữu thầm nói: "Không phải chỉ là một cái bao tay thôi sao."
Phái Phái nghe vậy có hơi thất vọng nhưng lực chú ý của đứa nhỏ cũng bị dời đi rất nhanh, bé không thể không chú ý đến những bức tranh hấp dẫn kia.
Bé con nghiêm túc nhìn từng bức một, hai mắt đều sáng cả lên, rõ ràng là rất yêu thích các tác phẩm này.
Tiêu Gia Hữu cùng Lâm Thần thì đều không có hứng thú với vẽ vời, hơn nữa những bức tranh này còn không ngừng nhắc nhở Tiêu Gia Hữu một điều, Phái Phái rất giống với Trương Mục.
Thật ra hắn cũng rất buồn bực, rõ ràng là Phái Phái cùng Trương Mục không có quan hệ gì nhưng tại sao bé con lại yêu thích vẽ giống như Trương Mục? Sở thích này giống như bẩm sinh đã có, lẽ nào sự hứng thú này còn có thể lan truyền từ nhỏ sao?
Tiêu Gia Hữu nghĩ mãi cũng không thông suốt được nên cũng không thèm nghĩ nữa.
Hắn xem tiếp vài bức tranh, chỉ cảm thấy viện trưng bày này không có chút gì thú vị, ngáp vài cái rồi nói với Lâm Thần để y ở lại cùng Phái Phái, còn hắn thì đi hóng mát một chút.
Lâm Thần gật đầu, nói: "Anh đừng đi xa, nhớ là về sớm một chút, em sợ Phái Phái không thấy anh sẽ ầm ĩ."
"Nó muốn ầm ĩ thì cứ để cho nó ầm ĩ, anh cũng không phải ba nó." Tiêu Gia Hữu ra vẻ ghét bỏ.
Dù hắn nói như vậy nhưng vẫn cố tình nhỏ giọng không muốn để Phái Phái nghe thấy.
Lâm Thần vừa nhìn đã biết dù hắn mạnh miệng nhưng lại rất mềm lòng, chỉ cười cười không nói gì.
Tiêu Gia Hữu đi vào WC trước, hắn cảm thấy viện trưng bày vừa tẻ nhạt vừa ngột ngạt nên sau đó liền muốn đi đến cửa để hít thở không khí.
Bên cạnh khu triển lãm tranh có một cái tủ khá lớn, bên trong là từng ô vuông nhỏ để khách để lại những đồ vật không tiện mang theo, còn có một tờ giấy viết: "Xin mang theo những món đồ quý giá bên người, nếu làm mất, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm".
Tiêu Gia Hữu đã đi qua tủ kia đột nhiên nhớ đến điều gì đó, liền quay trở lại nhìn cái tủ.
Trong tủ đã để được rất nhiều thứ, có sách vở, có quần áo, hầu hết đều là vật dụng không quý trọng và cũng không ai thèm lấy.
Tiêu Gia Hữu nhìn vào bên túi căng phồng của mình, do dự hai giây rồi lấy bao tay ra để vào ô vuông trên tầng cao nhất.
Bao tay đã sử dụng qua, người lớn cũng không dùng lại được, để ở nơi này cũng không sợ mất.