Chương trình tổng cộng có ba phần, thời gian quay là hai tuần, nhiệm vụ lần này rất khó khăn.
Đào Nhiên ngồi bên cạnh Diệp Trăn, nhìn Mã Nhạc Hề và Cao Diệc Nhiên quay vòng phối hợp ăn ý, vẻ mặt nàng liền ảo não.
Mà trên màn ảnh đang không hướng về riêng ai, anh quay phim nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Đào Nhiên thì xoay máy qua qua tập trung vào nàng.
Đào Nhiên không hề hay biết, ghé vào bên Diệp Trăn.
"Sao vậy?" Diệp Trăn hạ giọng khẽ hỏi.
"Xoay như thế kia thì em sẽ bị chóng mặt." Đào Nhiên giật giật khóe miệng nói với Diệp Trăn.
Diệp Trăn nhớ đến lúc còn đi học, hai người đi chơi ở công viên, nhớ lại phản ứng của Đào Nhiên khi chơi đu quay ngựa thì dịu giọng an ủi: "Đừng sợ, có chị ở đây."
"Vâng" Đào Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người cùng nhau trò chuyện, đương nhiên đã bị anh quay phim thu lại hết.
Sau đó đến lượt Diệp Trăn và Phạm Giai thi đấu.
Nghe nói thi đấu với Diệp Trăn, Phạm Giai liền treo nụ cười tươi trên mặt.
Cao Diệc Nhiên ngồi bên cạnh Đào Nhiên, nhìn thấy nụ cười của Phạm Giai, mặt không thay đổi bĩu môi, hạ giọng nói bên tai Đào Nhiên: "Cái cô Phạm Giai này thật sự đáng ghét ha!"
"Ừm." Đào Nhiên gật đầu rất tán thành.
"Tôi mong là cô ta thua thảm hại." Cao Diệc Nhiên nhếch miệng, vẻ mặt xem kịch vui.
"Tôi cũng thế." Đào Nhiên chống cằm nhìn Phạm Giai, lông mày nhăn lại, thực sự không muốn nhìn thấy cô ta và học tỷ đứng chung khung hình.
Cuối cùng Phạm Giai thua.
Mã Nhược Hề đấu với Cao Diệc Nhiên, Cao Diệc Nhiên thua. Phạm Giai đấu với Diệp Trăn, Phạm Giai thua. Hiện tại còn lại Diệp Trăn, Đào Nhiên và Mã Nhược Hề đấu tiếp.
"Tôi có thể chịu thua không?" Đào Nhiên đứng lên nói.
"Tại sao lại chịu thua?" MC nghi hoặc nhìn nàng.
"Tôi mà chơi cái này, quay không đến hai vòng liền không thể phân biệt đông tây - nam bắc." Đào Nhiên thật thà nói.
Mấy người MC, Cao Diệc Nhiên đều phì cười, Phạm Giai cũng mang ý cười trên mặt, nếu không thấy trong đáy mắt là sự cười nhạo thì có lẽ ai cũng cho rằng cô ả chỉ là bị Đào Nhiên chọc cười.
Tuy Đào Nhiên nói thế nhưng MC vẫn để cho nàng quay một vòng, Đào Nhiên cũng không nói nhiều, quả thật quay một vòng.
Sau đó là Diệp Trăn và Mã Nhược Hề thi đấu, hai người khá cân sức, nhưng cuối cùng Diệp Trăn vẫn xuất sắc hơn.
Nhìn Diệp Trăn xoay tròn như đang khiêu vũ, Đào Nhiên sáng hết cả mắt nhìn cô, mà người cũng sáng mắt lên như nàng chính là Phạm Giai.
Thử thách lần này đơn giản, vì thế quay một ngày là xong.
Tiếp theo sẽ bắt đầu thử thách thứ hai.
Là thám hiểm.
Địa điểm là công viên giải trí.
Công viên này chia thành mấy khu, có hang động, cũng có nhà ma, có thể nói là rất đa dạng.
Nhìn trên giới thiệu là sẽ chơi ở công viên này một tuần, Đào Nhiên nuốt nước bọt: "Quá rộng lớn rồi."
"Không rộng lớn thì sao có thể tự xưng là công viên giải trí số một đây." MC cười nói: "Được rồi, một tuần tiếp theo, chúng ta sẽ quay ở đây, để thuận tiện, đoàn phim sẽ cung cấp phòng ở cho mọi người, mà đương nhiên cũng cần mọi người cố gắng hợp tác."
Đây là hiệu ứng của chương trình, mọi người cũng không nhiều lời, đều lên tinh thần nhìn MC.
"Nhiệm vụ đầu tiên, tìm huy hiệu" MC cầm huy chương trên tay cho mọi người xem, tiếp tục giới thiệu: "Ai tìm được nhiều huy hiệu nhất sẽ được ưu tiên chọn phòng." Nói xong thì đưa hình ảnh năm căn phòng cho bọn họ nhìn trước.
Đào Nhiên liếc mắt liền thấy căn phòng màu hồng phấn, rất ấm áp.
Mà Phạm Giai cũng nhìn trúng căn phòng đó.
Phạm Giai không phải thích, nhưng ả thấy Đào Nhiên thích nên không muốn cho nàng được toại nguyện.
"Nhìn hai vị đều có tâm tư thiếu nữ kìa." MC cười nói: "Vậy chúng ta bắt đầu nhiệm vụ. Now!"
Sau đó mấy người liền xuất phát.
Các huy hiệu đặt trong các hòn non bộ, tổng cộng có mười lăm cái, chỉ cần năm người tìm hết là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đào Nhiên vô cùng phấn khởi đi tìm, không ngờ đi được nửa đường thì gặp Phạm Giai, liếc nhìn huy hiệu trong tay ả, cả hai đều đang có hai cái.
Vì phía sau có anh quay phim, Phạm Giai cũng không thể hiện quá mức nhưng Đào Nhiên vẫn nhìn ra sự giễu cợt trong đáy mắt ả, nàng nhướn mày nhìn ả tay, không hiểu có gì để giễu cợt ở đây.
Sau đó hai người nhìn nhau, ra vẻ 'thân thiện' đi lướt qua nhau.
Sau khi tìm hết mười lăm huy hiệu, mọi người bắt đầu tập hợp lại, nhân lúc mọi người không để ý, Diệp Trăn nhét ba huy hiệu vào tay Đào Nhiên. Đào Nhiên sửng sốt một chút, sau đó mở tay ra nhìn thấy trong tay thình lình có năm huy hiệu, lúc nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần, MC đã công bố kết quả.
"Đào Nhiên tìm được năm chiếc huy hiệu, thật lợi hại!"
Mấy người Cao Diệc Nhiên đều nhìn nàng với sự chúc mừng, Phạm Giai thì nhíu mày, nhìn năm huyhiệu trong tay Đào Nhiên sao mà chói mắt thế.
Diệp Trăn cho Đào Nhiên ba cái, thế là cô chỉ còn một cái, chọn phòng cuối cùng, Đào Nhiên chọn căn phòng hồng nhạt yêu thích, còn Diệp Trăn ở trong căn phòng đen trắng đơn giản còn sót lại cuối cùng.
May thay đây cũng là phong cách yêu thích của Diệp Trăn, cho nên cô cũng không bị thiệt thòi.
Nhưng Đào Nhiên vẫn thấy hổ thẹn, thế là đêm đó, nàng lén lén lút lút đi đến phòng Diệp Trăn.
Diệp Trăn đang gội đầu thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tạm dừng ra mở cửa phòng tắm, là giọng Đào Nhiên, nàng đang khe khẽ gọi tên cô, Diệp Trăn liền biết nàng lén lút đến, phì cười quấn khăn tắm ra mở cửa phòng.
Đào Nhiên vừa muốn đi vào, không ngờ nhìn thấy dáng vẻ như hoa sen mới nở của Diệp Trăn, nàng lập tức đẩy cô vào trong, dùng chân đóng cửa lại.
"Chị...chị đang tắm." Đào Nhiên lắp bắp không ra câu trước hình ảnh kinh diễm kia, da thịt dưới tay non mềm cực kỳ, khiến nàng giật mình rụt tay lại.
Vừa rồi quá vội vàng, trực tiếp nắm lấy vai Diệp Trăn, sau đó mới nhận ra trên da thịt cô còn vương hạt nước, Đào Nhiên tự nhiên nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn thẳng.
Đáy mắt Diệp Trăn xẹt qua ý cười, ngón trỏ ấn ấn trán nàng, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn nói với nàng: "Em muốn tắm cùng không?"
"Muốn, muốn." Đào Nhiên gật đầu lia lịa, sau đó mặt hơi hồng lên, vừa ngượng ngùng vừa chờ mong.
Diệp Trăn thấy thế bật cười, lắc lắc đầu.
Vào phòng tắm, Đào Nhiên nhìn học tỷ cởi bỏ khăn tắm, nàng hoảng hốt nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn lén liếc nhìn, chân dài eo thon, dáng dấp nữ thần.
Diệp Trăn xoay người nhìn thấy Đào Nhiên đứng trước cửa, ngơ ngác không nhúc nhích, cô bèn đi đến.
Hình ảnh trước mắt có tác động quá lớn, Đào Nhiên lùi về sau theo bản năng, lưng trực tiếp dán lên cửa phòng tắm.
Diệp Trăn cao cao tại thượng nhìn xuống, cũng không hiểu ra sao, cô nổi lên tâm tư muốn trêu đùa nàng, cánh tay chống ở mang tai nàng, hơi khom lưng, hạ thấp giọng nói: "Em đang nghĩ gì?"
Đào Nhiên nuốt nước bọt ực ực, ánh mắt càng loạn không biết nên để đâu cho phải, cuối cùng cắn răng, tay vòng qua vai cô, dũng cảm đón nhận ánh mắt Diệp Trăn, nghiêm túc nói: "Nghĩ về chị."
Diệp Trăn sửng sốt, sau đó mỉm cười, ngón tay đặt lên cúc áo trên cùng của Đào Nhiên.
Trái tim Đào Nhiên điên cuồng đập, tiếng tim đập quá lớn, như sấm bên tai, nàng cảm giác đối phương cũng nghe thấy nên cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng bàn tay Diệp Trăn cứ từ từ mở từng cúc áo một, thật sự khiến cho nàng không thể bình tĩnh nổi.
Cuối cùng, thời gian tắm rửa kéo dài khá lâu, đến khi Đào Nhiên ra ngoài thì cả người ửng đỏ, chân mềm nhũn được Diệp Trăn bế ra.
Diệp Trăn cũng không định tiếp tục đòi hỏi nàng nữa, dù sao hôm sau còn có công việc, nên chỉ ôm nàng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Đào Nhiên tỉnh lại, nghĩ đến chuyện mà nàng và học tỷ đã làm tối qua nhất thời xấu hổ không thôi, nàng xoay người, cảm thấy không có mặt mũi gặp ai.
Lại không ngờ, xoay qua thì trực tiếp chui vào lòng Diệp Trăn.
Diệp Trăn trầm giọng cười: "Tỉnh rồi?" đồng thời vươn ngón tay vén tóc mai của nàng ra sau tai.
Đào Nhiên đỏ bừng mặt, càng chôn mặt vào lòng người kia, nửa ngày không dám dậy.
Mãi đến khi tập trung mặt nàng mới khá hơn.
Nàng lén lút liếc nhìn Diệp Trăn, trong đầu là hình ảnh không thể đen tối hơn, sau cùng tự vỗ mặt cho tỉnh táo lại.
"Tối qua bà ngủ không ngon à?" Cao Diệc Nhiên đứng bên cạnh Đào Nhiên, thấy hành động của nàng thì nghi hoặc nhìn.
"Ừ...một chút." Đào Nhiên lúng túng cười cười.
Dáng vẻ đó càng khiến Cao Diệc Nhiên khó hiểu, cô nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng khi Đào Nhiên cười sắp cứng cả miệng thì Cao Diệc Nhiên mới quay mặt đi.
Sau đó bắt đầu quay phim.
Hôm nay, thử thách đầu tiên, bọn họ đi hang động.
Bọn họ cần ngồi trên thuyền, xuyên qua hang động, ai đến đích trước là thắng.
Đào Nhiên sợ ngồi thuyền, chương trình lần trước nhờ có ảnh hậu Dương Ưu nên nàng tránh thoát một kiếp, nhưng lần này, bọn họ là nhân vật chính.
Thử thách đầu tiên, vì nàng bị chóng mặt không xoay tròn được đã trao đổi xin xỏ với MC một hồi, lần này mà nói tiếp nàng bị say sóng, chắc chắn sẽ bị nói là mắc bệnh ngôi sao.
Thế là nàng hơi khó xử đứng tại chỗ.
Diệp Trăn biết nàng không thể ngồi thuyền cũng quay qua nhìn nàng một cái, sau đó cô đi đến gần MC, nhỏ giọng thảo luận, đương nhiên cô hành động rất kín đáo, mấy người Phạm Giai đã lên thuyền thì không biết, nhưng Mã Nhược Hề vẫn ở trên bờ đã nhìn thấy.
Ban đầu Mã Nhược Hề không hiểu Diệp ảnh hậu tìm MC làm gì, sau đó thấy Diệp Trăn và Đào Nhiên cùng lên một thuyền, ánh mắt Mã Nhược Hề phức tạp nhìn hai người.
"Bởi vì một số nguyên nhân riêng tư, Đào Nhiên sẽ đi thuyền cùng Diệp Trăn, mọi người không có ý kiến gì chứ?" MC mỉm cười nói với những người còn lại.
Mấy người Cao Diệc Nhiên, Mã Nhược Hề đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng Phạm Giai mím môi nhìn Đào Nhiên và Diệp Trăn ngồi trên thuyền, thấy Đào Nhiên nhìn lại thì vẻ mặt ả trở nên không thoải mái.
Đương nhiên, cô ả đã tránh đi camera, lúc quay lại thì vẻ mặt rất bình thường.
Đào Nhiên không dám đứng gần thuyền, càng không dám ngồi, nàng đành nhìn chăm chăm vào Diệp Trăn, chỉ khi nhìn cô thì nàng mới có thể quên đi hoàn cảnh xung quanh.
"Em ổn chứ?" Diệp Trăn ngồi ở đuôi thuyền, điều chỉnh tay chèo, nhìn thấy Đào Nhiên vẫn luôn nhìn mình, Diệp Trăn liền đau lòng, động viên nàng.
"Dạ." Đào Nhiên gật gù, mỉm cười nhìn Diệp Trăn.
Phạm Giai ở phía sau đương nhiên nhìn thấy hành động của hai người, đáy mắt nổi lên sóng ngầm.
Ả đang suy tư, Diệp Trăn và Đào Nhiên đi cùng với nhau khi nào vậy, rõ ràng hai người đã ly hôn, còn tuyên bố cả đời cũng không dính dáng đến người còn lại nữa, tại sao bây giờ nhìn cả hai lại bình thản như vậy, trò chuyện thân thiện?
Lẽ nào là vì hiệu ứng chương trình?
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Phạm Giai rơi xuống người Đào Nhiên.
Dù sao ả biết lúc trước trong giới Đào Nhiên có tiếng xấu mắc bệnh ngôi sao, hiện tại nàng đang dần dần xóa bỏ những nhãn mác xấu đó, ả liền hiểu rõ Đào Nhiên đang ra sức tẩy trắng.
Vì thế, đây cũng là hành động để tẩy trắng ư?
Nếu đúng là thế, kia Diệp Trăn là vì sao?
Nghĩ đến đây, Phạm Giai càng không hiểu được, cuối cùng chỉ cất giấu nghi hoặc vào đáy lòng, chờ lúc thích hợp sẽ hỏi Diệp Trăn.
Ánh mắt Đào Nhiên vẫn luôn nhìn Diệp Trăn, vì thế cả đường đi nàng cũng quên luôn bản thân đang ngồi thuyền, lúc cập bến, nàng ngơ ngác lên bờ, sau đó mới hồi phục tinh thần.
Cao Diệc Nhiên đứng một bên tặc lưỡi: "Có người nha, ánh mắt như có ý đen tối, dính chặt vào người nào đó, người ngoài như tôi nhìn còn ngại ngùng thay."
Đào Nhiên bị cô trêu chọc đỏ mặt lên, sau đó lườm một cái: "Rõ ràng là bà tự hiểu sai, còn trách người khác đen tối?"
"Rõ ràng là mấy người tự đen tối, sao có thể trách tôi hiểu sai?" Cao Diệc Nhiên giả vờ trách móc lại.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó cùng bật cười khanh khách.
Dọc theo đường đi, thực ra không phải lúc nào Đào Nhiên cũng nhìn Diệp Trăn, nếu không sẽ bị quay hết lại, thế thì weibo của cả hai sẽ loạn cả lên, tuy rằng ekip chương trình cũng muốn xào couple nhưng bọn họ sẽ không làm quá, nếu không đến lúc fan hai người tức giận xé nhau, ekip cũng không được lợi.
Nhiệm vụ thứ hai là đi nhà ma.
Đây là nhà ma lớn nhất Trung Quốc, có thể đi trong đó nửa ngày mới hết.
Đào Nhiên hiển nhiên không sợ cái này.
Từ nhỏ đến lớn, nàng không bao giờ sợ mấy thứ quỷ quái, khi còn bé xem phim ma cùng Đồng Hòa, lần nào cũng là nàng mạnh dạn ngồi phía trước, ánh mắt bình tĩnh xem phim, còn Đồng Hòa thì mặt tái mét trốn sau lưng nàng, thỉnh thoảng lại kêu ré lên.
Vì thế nên bao nhiêu năm nay, dù bằng tuổi nhưng Đồng Hòa luôn gọi nàng là chị.
Ở đây còn có Mã Nhược Hề không sợ ma.
Khi nghe Mã Nhược Hề nói không sợ, mấy người Đào Nhiên đều kinh ngạc nhìn cô.
Mã Nhược Hề bị nhìn thì khẽ sửng sốt, không hiểu vì sao bọn họ nhìn mình làm gì.
Mã Nhược Hề có vẻ ngoài đáng yêu hoạt bát, thường mọi người sẽ nghĩ cô sợ những thứ kinh dị, là người sẽ được bảo vệ nâng niu, nhưng mà người này lại nói cô không hề sợ, chính là trái ngược với suy nghĩ của mọi người.
MC nói luật lệ trò chơi xong, thời gian còn lại để bọn họ trải nghiệm.
Mấy người Cao Diệc Nhiên đều đi vào hết rồi, cuối cùng còn lại Đào Nhiên và Diệp Trăn.
Đào Nhiên đi vào, vừa quay sang định nói chuyện với Diệp Trăn thì thấy cô vẫn đứng ở cửa, đang mím môi.
"Sao vậy?" Đào Nhiên nhìn cô một lúc, sau đó không dám tin nói: "Chẳng lẽ chị...sợ ma?"
"....Không" Tuy ngoài miệng Diệp Trăn nói thế nhưng vẻ miễn cưỡng vẫn hiện trên mặt.
Đáy mắt Đào Nhiên xẹt qua ý cười, sau đó đi đến bên cạnh cô, ôm tay cô nói: "Đừng sợ, có em rồi."
Diệp Tran mím môi liếc nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng như đã nhận ra điều gì, sắc mặt cô càng trầm xuống.