Trên đường đi, Diệp Trăn im lặng lạ thường, khi thấy hình ảnh bất ngờ, cô đều siết chặt tay Đào Nhiên.
Vì muốn phân tán trạng thái lo sợ của Diệp Trăn, trên đường đi Đào Nhiên đều nói rằng những thứ trang trí này không có vẻ kinh dị chút nào, thậm chí còn đi lên sờ sờ, nói rằng chỉ là đồ giả thôi.
Anh quay phim ở phía sau, vừa quay vừa thương cảm cho ông chủ của công viên giải trí này.
Phạm Giai đi trước cũng rất sợ hãi những thứ này, cuối cùng đành đi theo sau Mã Nhược Hề ra ngoài.
Còn Cao Diệc nhiên, Đào Nhiên đi cùng Diệp Trăn được nửa đường thì thấy cô ấy ôm một cái cột không di chuyển nổi.
Cao Diệc Nhiên vốn theo hình tượng lạnh lùng, nhưng trong chương trình này toàn bộ đều sụp đổ.
Đặc biệt vào lúc này, vẻ mặt đối phương như muốn khóc đến nơi khiến Đào Nhiên suýt thì bật cười.
Tâm trạng của Diệp Trăn vẫn luôn căng thẳng nhưng vì vẻ mặt này của Cao Diệc Nhiên mà cô thả lỏng không ít, khóe miệng của có ý cười.
Thế là sau đó, có Cao Diệc Nhiên vô cùng sợ hãi ở đây, vẻ sợ hãi của Diệp Trăn cũng không dễ nhận ra được, hơn nữa vì Cao Diệc Nhiên hét chói tai, Diệp Trăn lại không thấy quá đáng sợ nữa.
Nửa ngày sau, ba người mới ra khỏi nhà ma.
Cuối cùng Cao Diệc Nhiên không còn sức để hét nữa, dọc đường đi Diệp Trăn bị tiếng hét chói tai của cô làm cho hơi nhức óc, lúc đi ra còn ấn ấn huyệt thái dương, Đào Nhiên vẫn không thể ngừng cười, rời khỏi nhà ma nàng cảm giác cơ bụng cũng vẫn đang cười.
Phạm Giai đi đến bên cạnh Diệp Trăn, lo lắng hỏi: "Chị Diệp, chị không sao chứ?"
Ngón tay Diệp Trăn đang ấn huyệt thái dương khựng lại giây lát, sau đó như không có gì buông xuống, cười nhạt nói: "Không sao?"
"Ồ, vậy thì tốt." Phạm Giai nói xong thì chuyển ánh mắt nhìn Đào Nhiên.
Đúng lúc ánh mắt Đào Nhiên cũng đang hướng về bên này, thế là ánh mắt hai người chạm nhau, một người cau mày nhìn, một người lãnh đạm rời mắt đi không thèm để ý.
Chuyến tham quan nhà ma kết thúc, sau đó là các chương trình khác.
Những lời giải thích của Đào Nhiên ở trong nhà ma được đạo diễn hỏi trước ý kiến của quản lý khu vui chơi, bên đó cảm thấy chuyện này vừa có thể giúp họ quảng bá, vừa khiến nhà ma được biết đến nhiều hơn nên không cần biên tập lại.
Về phần Phạm Giai vì quá sợ nên đã làm hỏng một, hai thứ đồ, bị quản lý khu vui chơi nhìn thấy, nhíu nhíu mày, cuối cùng dặn dò đạo diễn Nhạc chỉnh sửa cắt bỏ phần đó, vì nếu truyền ra, sẽ khiến người khác học theo, vậy thì nhà ma của họ sẽ bị tổn thất lớn.
Thế là mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
Thời gian hai tuần, nói nhanh cũng nhanh, chớp mắt liền qua.
<Tiếp sức> số lần này, quá trình năm người quay phim đã kết thúc.
Sau khi trở về Đào Nhiên mới biết còn một tháng là đến Tết rồi.
Em gái Diệp Trăn - Diệp Tích Uyển - cũng cần về nước.
Quan hệ giữa Đào Nhiên và Diệp Trăn vẫn chưa công khai, thế nên trước mặt người khác, cả hai cũng không có nhiều hành động thân mật.
Nhưng khi riêng tư, việc gọi video không thể không có, thậm chí có lúc Đào Nhiên lén đi tìm Diệp Trăn, cảm giác yêu đương bí mật cũng rất ngọt ngào.
Một ngày nọ, Đào Nhiên ngồi dậy trên giường Diệp Trăn, ngáp một cái, liền thấy điện thoại đầu giường Diệp Trăn kêu lên, mà Diệp Trăn đang tắm rửa trong phòng tắm, nàng liếc nhìn màn hình, trên đó hiện tên Diệp Tích Uyển, Đào Nhiên lập tức kêu lên: "A Trăn, em gái chị gọi."
"Em nghe máy đi." Diệp Trăn nói vọng ra từ phòng tắm.
"Ồ." Tuy Đào Nhiên đã đồng ý, nhưng mặt nàng vẫn có chút căng thẳng, đây là em gái của đàn chị, nàng không thể để lại ấn tượng xấu cho em ấy.
"Alo?" Đào Nhiên nghe máy, nhẹ giọng nói.
"...chị Nhiên?" Bên kia truyền đến giọng nữ trong trẻo, đối phương dường như đã nghe về Đào Nhiên từ chị gái, vì thế lúc này nghe thấy giọng của Đào Nhiên, lập tức phản ứng lại.
"Ừm, chị gái em đang tắ..." Đào Nhiên suýt nữa thốt ra, sau đó tằng hắng một cái, lúng túng nói: "Chị gái em đang không tiện nghe máy."
"Chị Nhiên, hiện tại chị đang ở chung với chị em hả?" Diệp Tích Uyển hỏi.
"Không, chị đến thăm chị em một chút thôi." Đào Nhiên đỏ bừng mặt lên, nàng vốn da mặt dày, khi nào đỏ mặt như vậy, trừ khi đối phương là Diệp Trăn, cũng chỉ còn người nhà Diệp Trăn.
"Hí, ngày mai em về rồi, em muốn gặp chị Nhiên, em luôn nghe chị em nói về chị đấy." Diệp Tích Uyển vui vẻ nói.
Đào Nhiên cũng lây tâm trạng hưng phấn của đối phương, mặt tươi cười, gật đầu một cái: "Được."
"Vậy quyết định thế nhé ạ." Nói xong, Diệp Tích Uyển cúp máy.
Nghe thấy điện thoại đã tắt, nụ cười trên mặt Đào Nhiên vẫn không dứt.
Diệp Trăn cầm khăn lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, thấy vẻ mặt Đào Nhiên, cười hỏi: "Con bé nói gì thế?". Truyện Đoản Văn
"Em ấy nói hai ngày nữa sẽ về, muốn gặp em." Đào Nhiên đặt điện thoại xuống, bò từ đầu giường đến chân giường, quỳ gối, ôm eo Diệp Trăn, ngước đầu nhìn cô nói: "Có phải chị thường nhắc đến em trước mặt em gái chị không?"
"Ừm." Diệp Trăn không chút do dự thừa nhận.
Đối phương như vậy, ngược lại khiến Đào Nhiên hơi ngại ngùng, nhưng nàng cũng lập tức nói: "Thế chị đã nói gì nha?"
Có phải đã nói hai người đã kết hôn, nàng làm chuyện đáng chết bên ngoài? Tuy rằng chuyện này phần lớn đều là do Phạm Giai giăng bẫy, nhưng giống như lúc trước Diệp Trăn có nói, nếu Đào Nhiên nàng không cho phép, mọi chuyện cũng không xảy ra.
Cho nên nàng có lỗi.
Nếu Diệp Trăn nói chuyện này cho em gái, vậy hai ngày sau, nàng không có mặt mũi gặp Diệp Tích Uyển.
Diệp Trăn như thể nhìn thấy suy nghĩ của nàng, đáy mắt tràn ý cười, ngón tay chấm chấm vào mũi nàng, cười nói: "Em cũng căng thẳng cơ à?"
"Đương nhiên rồi." Đào Nhiên nhăn mũi nói: "Dù sao em ấy là em gái của chị, nếu như em ấy không hài lòng về em, nhất định em sẽ mất chị." Nói xong, liền ôm chặt đối phương, vùi mặt trong lòng cô, rất không nỡ.
Diệp Trăn khẽ sửng sốt, sau đó cười cười sờ vành tai nàng, cũng không nói nhiều, chỉ ôm chặt đối phương như thế.
Hai ngày sau, Diệp Trăn và Đào Nhiên cải trang hoàn hảo thì đến sân bay đón người.
Ngay khi Đào Nhiên đang nhìn xung quanh, có một 'cậu nhóc' tóc ngắn, đang nhai kẹo cao su đi ra, lúc thấy Diệp Trăn, con ngươi 'cậu ta' lập tức sáng lên.
Đào Nhiên nháy mắt có chút bối rối, thầm nghĩ người này là ai, chẳng lẽ là fan của Diệp Trăn, nhận ra Diệp Trăn rồi?
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nhìn đối phương.
Không ngờ lúc này, Diệp Trăn lại đi đến, cầm lấy hành lý của người kia, xoa xoa tóc 'cậu ta', bất đắc dĩ nói: "Về thay đồ khác đi."
"Hả?" Đào Nhiên càng thêm kinh ngạc, nhìn hai người, Diệp Trăn biết người kia?
"Chị, như vậy rất tuấn tú mà!" 'Cậu nhóc' tóc ngắn chu môi kéo tay áo Diệp Trăn làm nũng, sau đó ánh mắt lạc đến chỗ Đào Nhiên đang sững sờ đứng đó.
"Chị là chị Nhiên ạ?"
"Diệp Tích Uyển?!" Đào Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn đối phương.
Quả thực Đào Nhiên không thể tin được, em gái Diệp Trăn lại là một tomboy.
"Chị Nhiên cũng thấy em như vậy rất kỳ quái à?" Diệp Tích Uyển bĩu môi nói.
"Không không, rất tuấn tú!" Diệp Tích Uyển giống như Diệp Trăn, thừa kế gen gia đình, lớn lên cao ráo, không nói gì thì thật giống nam sinh.
"Chị, sao nào, chị Nhiên cũng nói em đẹp trai kìa." Diệp Tích Uyển đắc ý nhìn chị gái.
Diệp Trăn cốc đầu em một cái, sau đó bất đắc dĩ nhìn Đào Nhiên, người sau le lưỡi làm mặt quỷ.
Trên đường về, Đào Nhiên và Diệp Tích Uyển ngồi ghế sau trò chuyện, Diệp Trăn ngồi trên lái xe.
Ánh mắt Diệp Tích Uyển rơi vào đồ trang trí treo ở kính chiếu hậu, nụ cười vụt tắt, cau mày nói: "Chị, sao chị vẫn giữ con gấu nhỏ này? Người năm đó đã không cần chị rồi mà."
Diệp Tích Uyển hiển nhiên không biết, Đào Nhiên trước mặt em lúc này chính là đàn em mười năm trước mỗi ngày đều đưa bữa sáng yêu thương cho chị gái em, nhìn dáng vẻ chán chường tột cùng của chị gái năm ấy, em tức giận không thôi.
"Không được nói bậy." Diệp Trăn lạnh mặt nhìn em qua gương chiếu hậu một cái, sau đó liếc sang nhìn Đào Nhiên.
Đào Nhiên nhìn con gấu màu nâu, môi khẽ run, viền mắt có chút ướt át.
Hôm nay nếu không có Diệp Tích Uyển nói, nàng cũng không để ý đến con gấu này.
Đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên xe của Diệp Trăn, vì thế cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con gấu kia.
Nhìn thấy con gấu, nàng nhớ đến thời đi học, trong đại hội thể thao, nàng phá nhiều kỷ lục của trường, nhà trường khen thưởng vài thứ, trong đó một đôi gấu bông.
Một con màu nâu, một con màu trắng.
Đàn chị cầm con màu nâu, nàng giữ con màu trắng.
Vốn nàng cho rằng, chắc đàn chị đã sớm vứt thứ này đi nơi nào, nhưng bây giờ nhìn thấy con gấu treo trên xe, nàng liền nhớ đến chuyện năm đó, cùng với những chuyện đời trước sau khi cả hai ly hôn.
"Chị...vẫn giữ ư?" Đào Nhiên khàn khàn nói.
"Ừ." Diệp Trăn nhìn thấy viền mắt đỏ chót của Đào Nhiên qua gương chiếu hậu, mím môi, tay lái siết chặt.
Diệp Tích Uyển thấy Đào Nhiên khác lạ, nghi ngờ hỏi: "Chị Nhiên, chị sao thế?"
"Không...không sao đâu." Khóe miệng Đào Nhiên cười lên, nhưng nụ cười này, trên gương mặt bi thường, có vẻ buồn buồn.
Diệp Trăn nhìn, càng thêm đau lòng.
Diệp Tích Uyển lại tưởng nàng đau lòng vì những lời em nói ban nãy, vội vàng giải thích: "Chị Nhiên, chị đừng đau lòng, đừng để ý những gì em vừa nói, người kia quá tồi tệ, không hợp với chị em chút nào, phải như chị với là một đôi trời sinh với chị em."
"Im miệng." Diệp Trăn thấy em gái càng nói càng thái quá, đau đầu trừng mắt giận dữ nhìn em.
Diệp Tích Uyển bĩu môi, oan ức nói: "Em nói thật mà."
Sau khi trở về, Diệp Tích Uyển đi vào phòng xếp đồ, Diệp Trăn kéo Đào Nhiên về phòng, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Tích Uyển không biết chuyện đã qua, vì thế mới hiểu lầm em."
"Chị vẫn còn yêu em thật sao?" Đây là vấn đề Đào Nhiên suy nghĩ suốt đường đi, nàng cảm giác bản thân sai rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai.
"...Ừ." Diệp Trăn im lặng một lúc, sau đó gật đầu một cái.
Lại không ngờ rằng, nước mắt Đào Nhiên càng lúc càng rơi, càng ngày càng khóc to hơn: "A...đàn chị....em thật khó chịu..." Bất kể đời trước hay đời này, Đào Nhiên đều cảm giác bản thân vẫn đi sai đường.
"Khó chịu ở đâu?" Diệp Trăn lo lắng hỏi.
Bên kia, Diệp Tích Uyển nghe thấy tiếng khóc của Đào Nhiên, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội chạy sang đây.
Lúc này em đã mặc quần áo của con gái với mái tóc dài ngang eo phía sau.
Nhìn thấy Đào Nhiên khóc nức nở như vậy, em căng thẳng nhìn chị gái, lặng lẽ hỏi làm sao.
"Còn không phải tại em, ai bảo em nói lung tung." Diệp Trăng trừng em gái một chút.
Diệp Tích Uyển rất vô tội bĩu mỗi, em có nói gì đâu.
Sau đó Diệp Trăn bí mật nói rằng Đào Nhiên chính là đàn em năm đó, thế là gương mặt Diệp Tích Uyển có thể nói là vô cùng đặc sắc.
"Chị, năm đó chị ấy bỏ rơi chị, sao chị còn quay lại, chị không sợ chị ấy sẽ lại bỏ chị mà đi sao?" Diệp Tích Uyển sốt sắng hỏi.
Thế là Diệp Trăn kể hết chuyện năm đó cho em.
Diệp Tích Uyển không còn sốt sắng nữa, chỉ còn lại thở dài, sau đó trừng mắt nói: "Không ngờ chị họ Lâm Trân Trân lại xấu xa như vậy. Năm đó em đã nói chị ta rất tệ, không chỉ cướp đồ chơi của em, còn bắt nạt em nữa, không ngờ chị ta còn làm những chuyện kia, cũng thật buồn nôn!" Nói xong mặt em rất chán ghét.
Sau đó em trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng nghe nói, tám năm trước, chị ta bị tai nạn qua đời rồi."
"Qua đời?" Chuyện này Diệp Trăn còn không biết, dù sao năm đó cô tập trung học tập và đóng phim, đương nhiên không có sức cho những thứ này, thậm chí sau đó nghe nói Đào Nhiên chia tay với mình cũng vì Lâm Trân Trân gây ra, cô lại càng không muốn gặp đối phương.
Lại không ngờ, tám năm trước, người kia đã qua đời.
Khi Đào Nhiên biết tin này, cũng im lặng suy tư thật lâu.
Đối với người em họ này, nàng thực sự từng hận, nhưng hận nhất vẫn là Phạm Giai, nên lúc này nghe thấy người đó còn trẻ vậy đã qua đời, nàng chợt cảm thấy thổn thức vô cùng.
- ---
Một bên khác, công ty giải trí Hoàng Triều, văn phòng Lưu Lệ.
Hạ Thuần mở cửa đi vào, mỉm cười nhìn Lưu Lệ: "Chị Lưu, vừa rồi chị nói trong điện thoại đều là thật ạ?"
"Phải, <Gió xuân năm ấy>, chị đã nói chuyện với đạo diễn, đây là kịch bản, em cẩn thận suy nghĩ, mong rằng em không khiến chị thất vọng." Lưu Lệ đưa kịch bản trên bàn cho đối phương.
"Không có chuyện gì thì em về trước đi, nhớ xem kỹ kịch bản, tuần sau bắt đầu thử vai, em hãy sẵn sàng." Lưu Lệ nói.
"Vâng." Hạ Thuần ôm kịch bản ra khỏi phòng.
Nhìn kịch bản trong tay, khóe miệng Hạ Thuần cong lên, cả người toát lên vẻ vui sướng.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, khi thấy người bên trong, khóe miệng Hạ Thuần cứng lại một lúc, sau đó như không thấy đối phương, lướt qua người đi vào thang máy.
Phạm Giai xoay người nhìn cô, Hạ Thuần cũng nhìn thẳng ả, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, tình cảnh tóe lửa lặng lẽ kia mới chấm dứt.
Nghĩ đến trước khi cửa thang máy đóng lại, đáy mắt Phạm Giai lóe lên vẻ hung tợn, Hạ Thuần lại thấy kinh hãi, nhưng sau đó cô cười cười, tự nhủ: "Ra vẻ hung dữ cái gì, còn không phải vẫn bị Đào Nhiên đè bẹp."
Hạ Thuần biết giữa Phạm Giai và Đào Nhiên có xích mích, cho nên cô không hề lo lắng cầm kịch bản rời khỏi công ty, lái xe chạy về một hướng.
Hướng đó đi đến một biệt thự ở ngoại ô thành phố, biệt thự kia xây trên sườn núi, len lỏi giữa rừng cây, nhìn từ xa có vẻ âm u.
Nhưng Hạ Thuần nhớ đến người phụ nữ ở đó, cô bỏ qua sự âm u kia, mỉm cười dừng xe trước cửa biệt thự, xuống xe đi vào trong.
Chú nhân biệt thự chắc cũng biết cô đến rồi, cửa tự động mở ra từ bên trong.
Hạ Thuần đi đổi giày, sau đó đi thẳng lên tầng hai.
Cuối hành lang tầng hai có một cánh cửa, cô gõ gõ, bên trong truyền ra giọng nữ có chút lười biếng, cô cần chặt kịch bản trong tay, đẩy cửa đi vào.
Khi thấy người phụ nữ mặt váy ngủ ren dựa trên ghế quý phi, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, đang lắc lư chậm rãi, sau đó đưa ly lên miệng, nhấp một ngụm, Hạ Thuần liền bị dáng vẻ khiêu gợi lười biếng của đối phương hớp hồn.
"Lấy được kịch bản rồi?" Người phụ nữ kia là Lý Tuệ đã bị đóng băng hoạt động.
Tuy Lý Tuệ đã bị đóng băng hoạt động một năm nay, nhưng trên mặt cô ả không hề có vẻ tiều tụy, thậm chí lúc này còn đang sống rất thoải mái.
Một năm nay, cô ả bí mật làm vài chuyện, đặc biệt là sắp xếp Hạ Thuần bên cạnh Phạm Giai.
Cô vẫn còn nhớ, lúc trước là Phạm Giai xúi giục mình.
Nghĩ đến cuối cùng cô ta không chỉ không giúp mình, thậm chí còn để chuyện biến thành chó cắn áo rách, Lý Tuệ hận không thôi, khóe miệng cười lạnh càng nặng thêm.
"Lý Tuệ, đây là kịch bản chị nói." Mặc kệ cô ta có như thế nào, đối với Hạ Thuần vẫn là một sự mê hoặc lớn.
Lúc trước, sau khi Lý Tuệ cứu Hạ Thuần, cô đã nghĩ sẽ báo đáp đối phương, càng tiếp xúc thì càng hãm sâu, cho đến hiện tại đã không thể tự kiềm chế nữa.
Lý Tuệ đưa ly cho Hạ Thuần, sau đó cầm kịch bản lên xem, lật từng tờ một, dáng vẻ nghiêm túc kia, khiến Hạ Thuần sững sờ ngắm nhìn.
"Hôm nay em ở lại đi, tôi dạy em một số kỹ năng." Lý Tuệ nói.
"Vâng." Trên mặt Hạ Thuần né qua vẻ vui mừng.
Buổi tối, Hạ Thuần tự nhiên lại có thể ngủ chung với Lý Tuệ, nhìn đối phương trong khoảng cách gần như vậy, trái tim cô không khỏi đập thình thịch kinh hoàng.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng đó của Hạ Thuần, Lý Tuệ nở nụ cười quyến rũ, đặt cô ở dưới thân.
Thế là một đêm kiều diễm.
- --
Mấy ngày nay Đào Nhiên vẫn luôn đi chơi các nơi cùng với Diệp Tích Uyển.
Đối phương đã nhiều năm không về nước, đối với sự thay đổi lớn trong nước đương nhiên không hiểu rõ, thế là Đào Nhiên dẫn em đi khắp nơi thăm thú.
"Chị Nhiên, nhiều năm như vậy, chị vẫn còn yêu chị gái em sao?" Ngồi trong quán cà phê, Diệp Tích Uyển vừa uống cà phê vừa hỏi Đào Nhiên.
Nét mặt Đào Nhiên lộ ra ý cười, tay chống cằm, nhìn đài phun nước quảng trường gần đó qua cửa sổ, cười nói: "Chị gái em là nữ thần của chị, những bộ phim điện ảnh truyền hình mà chị ấy từng đóng, chị đều thuộc lời thoại từng phim."
Diệp Tích Tuyển hít một hơi, không thể tưởng tượng đối phương lại yêu chị gái mình đến thế.
"Mà không được nói với chị gái em đâu nha, chị chưa từng nói cho chị ấy biết chuyện này." Đào Nhiên trừng mắt với em.
"Vâng." Diệp Tích Uyển gật đầu, sau đó cười cười trêu chọc: "Nếu chị của em biết chuyện này, chị nói xem vẻ mặt chị ấy sẽ như thế nào?"
Thế là Đào Nhiên bắt chước vẻ mặt Diệp Trăn, trầm giọng nói: "Nhiều năm như vậy, em khổ cực rồi."
"Phụt....ha ha ha ha." Diệp Tích Uyển đột nhiên phì cười, Đào Nhiên cũng cười theo.
Buổi tối trở về, Diệp Tích Uyển nhìn thấy chị gái, liền nhớ đến lúc trưa Đào Nhiên bắt chước vẻ mặt của chị, thế nào cũng thấy thật giống nhau.
"Em cảm thấy, hai người càng lúc càng có tướng thê thê." Diệp Tích Uyển chống tay ôm cằm, nhìn chị gái cùng chị Nhiên đối diện.
Nhìn hai người không nói lời nào, quanh người được bao bọc bởi không khí nồng nàn yêu thương một cách tự nhiên, khiến cho em cảm thấy rất ấm áp.
Nếu như ba mẹ biết, chị có một cô vợ nhỏ yêu chị như vậy, có phải cũng vui mừng thay cho chị không?
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Tích Uyển dần tan đi.
"Sao vậy?" Đào Nhiên thấy vẻ mặt Diệp Tích Uyển buồn thiu, lo lắng hỏi.
"Không sao ạ." Diệp Tích Uyển ngẩng đầu cười cười với nàng, sau đó đứng lên nói với hai người: "Chị, chị Nhiên, em no rồi, em đi ngủ trước nhé."
"Ồ." Đào Nhiên không biết vì sao vừa rồi Diệp Tích Uyển vẫn vui vẻ, sao bây giờ lại trở nên mất hứng, trong lòng dâng lên chút bối rối.
"Không sao đâu, em ấy nhớ ba mẹ thôi." Diệp Trăn hiểu rõ em gái, an ủi Đào Nhiên.
"Em ấy không sao thật chứ?" Đào Nhiên hỏi.
"Không sao, ngủ một giấc là được." Diệp Trăn gắp thịt cá đã bỏ xương vào bát nàng, nói: "Em ăn đi."
"Vâng." Đào Nhiên thu lại ánh mắt lo lắng, mỉm cười ngọt ngào với Diệp Trăn.