Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 46: Chương </span></span>46 :



Bởi vì lời nói của ba Tạ Lăng mà bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái. Ánh mắt của Tạ thiếu gia trở nên trống rỗng, trong lòng anh dâng lên cảm giác may mắn bởi vì âm thanh của lò vi sóng rất ồn và nhóm vệ sĩ cũng không ở gần đây.

Hảo gia hỏa! Nói như vậy chẳng phải khẳng định anh chính là một tên tra nam thích trêu đùa tình cảm của người khác hay sao?

Tạ Lăng nhìn thấy trong ánh mắt của Phó chim hoàng yến tràn đầy vẻ khó hiểu, hình như hắn vẫn chưa hiểu rõ được tình huống hiện tại. Hắn - Phó hoàng yến lặng lẽ nhìn anh một cái, sau đó lại cắt cho anh một miếng thịt sườn, con ngươi đen nhánh hơi cong lên.

Tạ Lăng không kìm được ho khẽ một tiếng, tầm mắt anh trở nên mơ hồ.

Phó - chim hoàng yến quả thực rất ngọt ngào!

Bọn họ ở lại thảo nguyên một tuần, đến ngày cuối cùng, ông chủ Vu thần thần bí bí lại đưa Tạ Lăng đến một trường đua ngựa nhỏ ngoài trời để xem đua ngựa.

Lúc trở về, vẫn có một chiếc xe địa hình đi đầu đoàn như cũ chạy như bay trên trên đường quốc lộ để mở đường, cảnh vật xung quanh vẫn còn vương lại một chút tuyết chưa tan, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một cảm giác hiu quạnh, ảm đạm.

Dựa theo quy cách khi ra ngoài của nhà họ Tạ, có nhiều xe địa hình như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được có ít nhất hai chiếc xe ở trong vị trí trung tâm của đoàn được bảo vệ, nhưng thời điểm này lại thấy chỉ có duy nhất một chiếc xe nằm ở vị trí trung tâm.

Xe địa hình của Tạ gia thiết kế thành ba hàng, có thể chứa được tới tận mười người, tài xế với phụ lái ngồi ở hàng đầu tiên, bốn ghế dựa ở hàng thứ hai và thứ ba. Hiện tại vị trí ngồi của mọi người ở trong xe là như thế này, ghế tài xế cùng với phụ lái là của hai người đội trưởng của đội bảo tiêu, hàng thứ hai là vị trí của Tạ Lăng cùng với Tạ Vinh Quang. Hàng ghế thứ ba là chỗ ngồi của Phó Minh Thành và Ôn Tử Nhiên.

Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, Tạ Lăng mặt không chút cảm xúc nhìn ba mình. Đồng chí Tạ Vinh Quang giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của con trai mà huýt sáo quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Con trai ông keo kiệt thật đấy! Tình huống hay ho như vậy mà cũng không muốn cho ba ba thưởng thức!

Lúc chuẩn bị lên đường về nhà, đồng chí Tạ Quang Vinh vốn đang định lên chiếc xe gần mình nhất, đúng lúc ấy ông lại thấy Ôn Tử Nhiên ăn mặc lôi thôi lếch thếch leo lên xe của con trai mình, hai mắt ông lập tức sáng lên cũng chen theo lên xe.

Mấy ngày nay ra ngoài chơi, lúc nào Ôn Tử Nhiên cũng lảng vảng trước mặt Tạ Lăng và Phó Minh Thành, không những thế lại đối xử với Tạ Lăng một cách vô cùng ôn nhu như tri kỷ tắm mình trong gió xuân. Thi thoảng có thời điểm còn cố ý để lộ ra vài phần cô đơn cùng với không cam tâm. Có lúc còn tỏ ra bản thân cực kỳ cảnh giác với Phó Minh Thành, một lúc sau lại có cả thái độ ghen ghét, một chút điên cuồng. Tạ Lăng có cảm giác, nếu như trong mắt cậu ta có vỉ pha màu thì chắc chắn vỉ màu cao cấp này ít nhất cũng phải là cấp hai mươi.

Tạ thiếu gia cảm thấy thật đau đầu, có lẽ Ôn Tử Nhiên cách thời gian phát bệnh tâm thần phân liệt cũng không còn xa, sắc mặt của Tạ Lăng dần lạnh lùng, anh nghĩ: “Có khả năng bệnh của Phó hoàng yến còn chưa khỏi, chỉ sợ là Ôn Tử Nhiên còn phát điên trước ấy chứ?”

“Lăng Lăng, buổi biểu diễn cuối năm của tớ, nhất định cậu phải tới đó.”

Ôn Tử Nhiên nhổm người về phía ghế trước, ngón tay còn luồn lấy lọn tóc trên đầu anh, ánh mắt long lanh đầy mong chờ.

Đây cũng chính là thành quả mới nhất trong công cuộc học tập chăm chỉ của cậu ta! Ôn thiếu gia tự hào đặt tên cho thành quả này là “mắt chim đáng yêu”!

Tạ Lăng khẽ nhướng đuôi mắt, anh lạnh lùng nói: “Còn phải xem tình hình như thế nào đã.”

— Chưa nói đồng ý cũng chẳng nói không đi, đây chính là để cho người hỏi chuyện chừa ra cho mình một đường sống mơ hồ.

Khóe mắt Tạ thiếu gia khẽ giật giật, nếu như muốn câu trả lời thật lòng của anh, chắc chắn anh sẽ nói là “không đi”, nhưng mấy ngày gần đây Ôn Tử Nhiên lại giống như nhân viên tích cực tăng ca vậy, liên tục không ngừng nghỉ mà phát cho anh tận ba đến bốn cái bản thảo, vừa khéo lại chẳng giống với kịch bản ban đầu, sau đó anh đã tỉ mỉ xem lại “kịch bản” cùng với những lời mà cậu ta nói, kể cả những câu hàm ý bóng gió, cuối cùng là icon cảm xúc mà cậu ta thêm vào nữa.

Cũng may, 90% cốt truyện chỉ cần anh giữ cho mình một bộ mặt lạnh lùng là được.

Phó Minh Thành khẽ nhướng mi, ánh mắt hắn nhìn vào đuôi tóc Tạ Lăng, trong mắt lóe lên một tia sáng.

“Đây cũng có thể là buổi biểu diễn cuối cùng của tớ, nhóm “Mười Hai” cũng sẽ đến để hâm nóng bầu không khí hôm ấy, cậu tới xem một chút thôi có được không?”

Ôn Tử Nhiên cong môi cười khẽ, giọng nói ôn hòa, thậm chí ánh mắt còn để lộ ra tia hèn mọn mà cầu khẩn.

Tạ thiếu gia quay đầu lại liếc cậu một cái, “Sau này lại nói.”

Thấy anh không nóng không lạnh, Ôn Tử Nhiên miễn cưỡng cười cười một chút rồi giả vờ lơ đãng liếc nhìn về phía Phó Minh Thành, trên gương mặt xuất hiện một tia ghen tị!

Phó - chim hoàng yến đã gặp phải tình huống như thế này rất nhiều lần trong tuần rồi! Ôn Tử Nhiên sẽ lượn lờ bên cạnh Tạ Lăng để bắt chuyện, sau đó lại dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn về phía hắn. Mà trước mặt hắn, Tạ Lăng lại đối xử với bạch nguyệt quang này vô cùng lãnh đạm, giống như là chẳng muốn quan tâm đến cậu ta dù chỉ là một chút.

Việc này đã khiến cho người luôn kiên định coi mình là thế thân - Phó chim hoàng yến đã lung lay, rốt cuộc Lăng Lăng có thích Ôn Tử Nhiên hay không đây?

Nhưng nếu không thích tại sao lúc nào Ôn Tử Nhiên cũng dính lấy bên người Lăng Lăng?

Mấy ngày nay Phó Minh Thành nghĩ, có lẽ hắn đã thấu hiểu được hai điều, thứ nhất, không cần biết Lăng Lăng có thích Ôn Tử Nhiên hay không, nhưng chắc chắn có một điều là Ôn Tử Nhiên cực kỳ thích Lăng Lăng và ba vợ Tạ cũng biết chuyện Ôn Tử Nhiên thích Lăng Lăng, ông cảm thấy đây là một điều mất mặt nên luôn tìm cách để ngăn cách hai người họ.

Dù sao thì so về địa vị ở trong lòng cha mẹ, địa vị của hắn cũng không hề thấp. Nghĩ đến đây, Phó chim hoàng yến không khỏi ngồi thẳng lưng thêm một chút.

Ôn Tử Nhiên nhìn chằm chằm Phó Minh Thành, con ngươi đen nhánh cuồn cuộn sóng ngầm, giống như cậu ta không thể kìm nén được đau lòng mà nghẹn ngào nói: “Có phải vì cậu đã có đồ chơi mới cho nên ngay cả dỗ dành tớ cậu cũng không muốn?”

Tạ Lăng:.........

Này! Như thế này thì tôi phải trả lời như thế nào đây hả? Trong kịch bản không có mấy câu này!

Ôn Tử Nhiên cũng sắp không nhịn được nữa rồi, mấy ngày nay hai người bọn họ không ngừng diễn trò ở trước mặt Phó Minh Thành, đáng lẽ hắn đã sớm phải nghi ngờ tình cảm cấm kỵ giữa hai anh em họ, đáng lẽ hắn cũng phải ít nhiều có chút tò mò chứ! Nhưng mà sự chú ý của Phó Minh Thành lúc nào cũng dồn hết lên người Tạ Lăng, cho dù lúc đó có nảy sinh nghi ngờ nhưng chỉ cần Tạ Lăng khẽ cau mày một cái, hắn đã ngay lập tức đem nghi ngờ đó vứt ra sau đầu mà chạy đến phục vụ tận tình cho anh.

Quả thật hắn đúng là một gã trai ngây thơ yêu không chút do dự, bị tình yêu che mờ lý trí, một chút cũng không có suy nghĩ người yêu mình có gì không tốt!

Chỉ có đúng một lần hắn mất khống chế mới nói ra từ “chim hoàng yến” kia.

“Tâm trí cũng chỉ biết có mỗi cậu, cũng cực kỳ ngoan ngoãn, không biết phản kháng. Đúng là chẳng còn gì lạ, quả thật là một món đồ chơi hay ho đấy!”

Ôn Tử Nhiên ngả người gục đầu ra đằng sau ghế dựa, giọng nói không cao cũng không thấp, thậm chí còn cố tình duỗi tay sờ lên cổ Tạ Lăng, ám chỉ mà cọ cọ hai cái.

Tạ Lăng cúi đầu, anh chỉ thấy trên tay Ôn Tử Nhiên đã viết đầy lời thoại.

Tạ Lăng: “.........” Viết khi nào mà nhanh thế?

Anh nhìn thấy rất rõ ràng những gì được viết trên tay Ôn Tử Nhiên, khẽ trầm mặc một chút, sau đó dựa theo chỉ dẫn mà quay lại nhìn Phó Minh Thành, khóe miệng khẽ giật giật mấy cái, vô thức nói: “Quả thật là có mới lạ.”

Phó Minh Thành bỗng ngẩn người.

Ôn Tử Nhiên đột nhiên có cảm giác lo lắng không nhịn được mà cười méo mó: “Chẳng lẽ bây giờ cậu vẫn còn muốn chơi với một đứa ngốc như vậy hả?... đáng lẽ sớm đã chơi đến nỗi phát chán rồi chứ.”

“Em chơi mệt mỏi rồi… nhưng nhất định vẫn phải nói với anh trai.”

Cậu giống như nỉ non mà thì thầm, ánh mắt lại cực lực khống chế tia mê muội.

Tạ Lăng……

Thật là buồn nôn!

Tạ Lăng dời tầm mắt đi chỗ khác, có lẽ người phát bệnh điên trước không phải Ôn Tử Nhiên mà là anh mới phải.

Phó Minh Thành nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, trong đầu giống như muốn nổ tung, lại còn có cả cảm giác bén nhọn đau đớn đang tàn sát bừa bãi ở bên trong, tầm mắt hắn mờ đi, bên tai chỉ còn những âm thanh vù vù của gió.

Hắn là một món đồ chơi của Lăng Lăng?

Lại còn là một, một món đồ chơi mới lạ sao?

Những biểu cảm quái dị của mọi người trong khoảng thời gian gần đây giống như là thủy tinh đang trôi dần vào trong đại não của hắn, ký ức hỗn loạn tạo thành một thước phim ngắn, ánh mắt thống khổ khó nói của Ôn Tử Nhiên dành cho Lăng Lăng cùng với ánh nhìn quỷ quyệt của cậu ta lúc hướng về phía hắn. Còn có, thái độ lạnh nhạt của Lăng Lăng với Ôn Tử Nhiên, kể cả thái độ của ba Tạ đối với Ôn Tử Nhiên nữa…

Lăng Lăng không thích Ôn Tử Nhiên, ít nhất bây giờ cũng không hề thích cậu ta, và Ôn Tử Nhiên cũng không phải là bạch nguyệt quang của Lăng Lăng, hắn cũng không phải là thế thân.

Phó Minh Thành cố hết sức chịu đựng đau đớn để phân tích, gương mặt của hắn trở nên mờ mịt.

Không phải thế thân thì hắn là cái gì? Lại là một món đồ chơi gì?

Đau đớn khiến cho hắn trở nên tỉnh táo hơn, khiến cho hắn có thể nhớ lại các sự việc khác. Ánh mắt của Phó Minh Thành lóe lên một tia sáng, hắn nhận ra chỉ cần đảo ngược mọi thứ lại.

– Ôn Tử Nhiên thích Lăng Lăng và Lăng Lăng cũng là người đã lừa dối Ôn Tử Nhiên.

Vị tiểu thiếu gia xinh đẹp cao ngạo, thích đùa giỡn với tình cảm của người khác, tận mắt nhìn thấy họ rơi vào vực sâu và phát điên.

Ôn Tử Nhiên là món đồ chơi đầu tiên, sau đó đến hắn? Bởi vì hắn mất trí nhớ cho nên Lăng Lăng mới cảm thấy thật mới lạ?

Mày Phó Minh Thành hơi nhăn lại, tầm mắt của hắn dừng ở trên người Tạ Lăng, sức nóng của ánh mắt giống như đang xuyên qua người của thanh niên ngồi ghế trước. Tạ Lăng bị ánh mắt này nhìn đến khó chịu, anh không thể chịu được đành phải quay đầu lại.

Đôi mắt màu hổ phách của người thanh niên trẻ tuổi trong veo sáng ngời, giống như bên trong đó đang ẩn chứa hàng ngàn vì sao lộng lẫy bắt mắt. Chỉ cần một cái liếc mắt này đã triệt để đột rửa sạch sẽ nội tâm đang hỗn loạn suy nghĩ của Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành thích nhất là được Lăng Lăng nhìn chăm chú, ít nhất trong giờ khắc này, trong mắt của Lăng Lăng chỉ có duy nhất một người là hắn.

Không biết hắn đang nghĩ gì, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, vành tai đỏ bừng, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống.

Có thể được làm một món đồ chơi của Tạ Lăng, hắn, hắn quả thực vô cùng vinh hạnh.

Tạ Lăng để ý tới sắc mặt của chim hoàng yến, dựa theo kinh nghiệm phân tích của anh, chim hoàng yến hẳn là đang thẹn thùng. Tạ thiếu gia chớp mắt một cái, vẻ thẹn thùng này của chim hoàng yến rất bất ngờ, không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nữa?

Tạ thiếu gia nhìn về phía chim hoàng yến, ánh mắt lộ rõ vẻ dung túng không hề che dấu.

Trong lòng Phó Minh Thành lại truyền đến từng trận rung động, ngay sau đó đáy lòng hắn lại gào thét, chắc chắn không bao giờ có chuyện đó! Lăng Lăng sẽ không bao giờ đùa giỡn tình cảm của người khác!

Một trận đau đớn bén nhọn đột nhiên ập đến, hắn không khống chế được mà khẽ rên lên một tiếng, trên thái dương cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

“Phó Minh Thành!”

Tạ Lăng ngay lập tức phát hiện ra có chuyện không đúng, anh lập tức dẫm lên thảm sàn rồi bước về phía ghế sau.

“Chết mọe!”

Ôn Tử Nhiên phản xạ có điều kiện co rúm lại, sau đó cậu ta lập tức nhìn thấy tình trạng của Phó Minh Thành.

“Éc, hắn, hắn đây là bị kích thích, bởi vì quá tin tưởng cậu nên mới không chấp nhận sự thật cậu là một tên tra nam!”

Ôn Tử Nhiên đã đoán đúng.

Phó Minh Thành đương nhiên sẽ không tin Lăng Lăng của hắn là một tên tra nam cặn bã như thế, chắc chắn hắn sẽ lọc ra các nghi vấn và không nghĩ đến khả năng đó.

Đột nhiên, bộ đàm trong buồng lái truyền đến giọng nói: “Đội trưởng, có ba chiếc xe đang bám theo chúng ta, nhìn biển số có thể đoán là của Vinh gia.”

“Đội trưởng, bên phải cũng có.”

“Đội trưởng, tôi phát hiện trong xe có gương mặt rất quen, khẳng định là bảo tiêu của Vinh Thâm Niên!”

Vinh gia, Vinh Thâm Niên.

Hai cái tên đột ngột xâm chiếm đại não Phó Minh Thành, vốn dĩ hắn đã đau đớn không chịu nổi lại run lên.

Sắc mặt Tạ Lăng trở nên hoảng hốt, anh bị Phó Minh Thành ôm chặt lấy, đành phải vỗ vỗ nhẹ lưng của đối phương, ý bảo hắn thả lỏng một chút.

“Chết tiệt! Báo cáo đội trưởng, bên phải bị trúng đạn.”

Tình hình đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, nhưng Tạ Lăng cũng không có quá nhiều thời gian để để ý vì chim hoàng yến của anh thế mà lại đang khóc!

Vô số ký ức cuồn cuộn ùa tới, những quá khứ thống khổ khiến hắn cảm thấy máu của chính bản thân cũng thật nhơ nhuốc, nó đến không hề báo trước, giống như muốn ngay lập tức dày vò khiến cho người ta phải phát điên, thế mà trong ký ức tối tăm này lại có một tia sáng tên là Tạ Lăng hung hăng mà chen vào, nhuộm màu đen u tối trong hồi ức của hắn thành nhiều màu sắc rực rỡ.

Những ký ức này quá lộng lẫy, quá tốt đẹp, khiến hắn muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.