Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 47: Chương </span></span>47 :



Lúc ấy Phó Minh Thành vẫn mang cái tên Phó Vân Thành, hắn là một đứa trẻ mồ côi.

Cô nhi viện mà Phó Minh Thành ở được Tạ gia tài trợ nên điều kiện sinh hoạt cũng khá tốt, cũng chu cấp cho bọn họ học lên cấp ba, nếu đỗ đại học thậm chí còn sẽ được Tạ gia giúp đỡ học phí. Phải nói rằng Tạ gia đã trở thành một nơi vững chãi che chắn cho đám trẻ không nơi nương tựa như bọn hắn.

Điểm khác biệt duy nhất của Phó Minh Thành và những đứa trẻ mồ côi khác trong cô nhi viện đó là hắn có vẻ ngoài đẹp đẽ và chỉ số IQ rất cao.

Khi những đứa trẻ cùng tuổi với hắn còn đang bận mải nô đùa với nhau thì hắn lại ngồi trong phòng đối mặt với máy tính suốt ngày trời.

Phó Minh Thành đã thể hiện chỉ số thông minh cao chót vót từ lúc còn là một đứa trẻ với tài năng thiên phú về máy tính.

Ở cô nhi viện có một chiếc máy tính cũ, những đứa trẻ ngoan ngoãn khác có thể dùng nó để chơi trò quét mìn, nhưng máy tính thực sự đã quá cũ, hơn nữa đám trẻ trong cô nhi viện đa phần lại ưa thích vận động nhiều hơn, không muốn thu mình thành một đống trước máy tính nên nghiễm nhiên chiếc máy tính trở thành vật độc quyền của Phó Minh Thành.

Và đến tết năm sau, hắn đã có được cho riêng mình một chiếc máy tính cấu hình cao mới toanh.

Bà viện trưởng của cô nhi viện nói với hắn đây là của mẹ hắn đưa cho.

Phải, Phó Minh Thành, người sống trong cô nhi viện quả thật đúng là có một người mẹ, tất cả những đồ dùng sinh hoạt thường ngày của hắn đều do người mẹ kia cung cấp, và hắn cũng không cần sử dụng đến đồ ở cô nhi viện.

Bắt đầu từ lúc hắn tròn năm tuổi, mỗi khi năm mới đến, bà viện trưởng sẽ cho Phó Minh Thành một khoản tiền rồi nói với Phó Minh Thành bé nhỏ, khoản tiền này chính là của mẹ tặng cho hắn, bà sẽ giúp hắn cất số tiền này đến lúc hắn lớn lên là sẽ có tiền để dùng rồi.

Cuộc sống ở trong cô nhi viện cũng không có chút cực khổ gì, nhà họ Tạ vừa giàu có vừa quyền thế, cơm ăn áo mặc cũng chẳng bao giờ để bọn hắn phải thiếu thốn, thậm chí còn tổ chức khám sức khỏe định kỳ cho bọn hắn nữa.

Nhưng trong tình huống như thế này, cuộc sống của Phó Minh Thành so với những đứa trẻ khác còn tốt hơn.

Quần áo mới của hắn luôn vừa vặn, đẹp đẽ, kiểu dáng cũng mới lạ, dường như đã được ai đó cố tình chọn lựa ra vậy, cho nên những đứa trẻ khác kiềm lòng không được cũng sẽ ghen tị với hắn.

“Phó ca ca có mẹ à.”

Trẻ con vốn ngây thơ, cũng không nhận thức được lời nói của mình có bao nhiêu tàn nhẫn, bọn chúng chỉ biết ngây thơ trực tiếp hỏi hắn: “Tại sao mẹ của anh không tới đưa anh về nhà?”

Phó Minh Thành cũng muốn hỏi vấn đề này.

Hắn có mẹ nhưng hắn chẳng bao giờ nhìn thấy mẹ của mình cả.

Bà viện trưởng nói với hắn: “Mẹ của Thành Thành rất yêu thương Thành Thành, mẹ sẽ tới đón con sau khi xong việc.”

Phó Minh Thành năm tuổi đã tin vào lời của bà viện trưởng, vào một ngày đầu năm mới, hắn đã mặc một chiếc áo khoác nhỏ mới tinh, chớp chớp đôi mắt đen láy ngồi ở cửa đợi mẹ mình.

Hắn muốn nói với mẹ của mình rằng, con đã năm tuổi rồi, con có thể tự lo cho bản thân, mẹ có bận gì cũng không sao, có thể tới đón con là được rồi.

Nhưng từ lúc năm tuổi đến tận khi hắn mười lăm tuổi, từ một cái bánh bao tròn mềm trở thành một thiếu niên tuấn tú lãnh đạm, hắn vẫn chưa đợi được mẹ.

Có lúc hắn đã tự hỏi, liệu “mẹ” có phải là do bà viện trưởng bịa ra để an ủi hắn hay không? Những món quà đắt tiền hắn được tặng vào những ngày tết hàng năm liệu có chứng minh được hắn có mẹ hay không?

— Chỉ có một điều chắc chắn là bà ấy đã vứt bỏ hắn.

Phó Minh Thành vừa mới vào cấp ba, hắn mặc áo đồng phục trung học, bình tĩnh nhìn những bảo tiêu mặc đồ đen đi ra đi vào trong sân cô nhi viện, hắn tùy ý nhìn cũng có thể thấy được những món quà ở trong sân, trong đôi mắt ngoài lạnh lùng cùng với hững hờ thì chẳng còn gì khác.

Hắn đã trưởng thành, đủ để nhận ra bản thân mình đã bị ruồng bỏ.

Những món quà này chỉ càng làm cho vết thương của hắn rỉ máu hết lần này đến lần khác, nếu mẹ thật sự yêu thương hắn thì sao mẹ lại vứt bỏ hắn lại ở nơi này.

Những món quà hào nhoáng này không phải là thứ mà hắn cần.

Thiên phú của Phó Minh Thành về máy tính quả thực quá siêu phàm, những mật mã cho dù có khó hiểu như thế nào chỉ cần rơi vào tay hắn, hắn đều sẽ xử lý được. Thậm chí hắn còn tạo ra được cho riêng mình một trò chơi từ khi còn rất trẻ, trò chơi có dung lượng rất nhỏ, cực kỳ dễ chơi, cũng có thể chạy trên máy tính đời thấp nhất. Hắn còn cài vào trò chơi nhiều dòng mã code chống trộm để cho người chơi phải chơi ở phiên bản gốc của mình.

Hắn đã kiếm được rất nhiều tiền, và cũng không còn trông chờ vào người mẹ mà mình chưa bao giờ gặp mặt.

Hắn đã không cần có mẹ nữa.

Phó Minh Thành là một thiên tài, bất kể là về lĩnh vực máy tính hay là trò chơi, học tập hay thể thao, chỉ cần hắn làm được thì hắn phải là người giỏi nhất.

Phó Minh Thành đã lên cấp ba, hắn chỉ mở sách bài tập để làm số dạng bài có trong đề thi, thời gian chủ yếu hắn luôn ở trong thư viện, cầm những quyển sách tiếng Anh mà giáo viên đọc cũng không thể hiểu để đọc.

Học sinh trung học cũng đã có thể phân biệt giữa đẹp và xấu, và họ sẽ bàn tán về người họ thích, Phó Minh Thành không những đẹp trai mà còn học giỏi trên mọi phương diện nên rất nhanh hắn đã trở thành giáo thảo trong mắt các bạn trong trường.

Thế nhưng, giáo thảo nổi tiếng đẹp trai học giỏi ở trong trường lại không ngừng điên cuồng học tập, tiếp thu kiến thức, biến nó thành của mình rồi dùng nó để kiếm ra tiền, hắn lại càng trở nên đơn độc, lạc lõng trong trường, so với các bạn bè cùng trang lứa cũng có một khoảng cách chênh lệch cực kỳ lớn. Hắn cũng sẽ phớt lờ những cái nhìn đầy tình ý của các bạn nữ và sự thù địch của các nam sinh trong trường.

Vào một buổi chiều, hắn bước vào phòng tập piano như thường lệ, và đã gặp được cậu thiếu niên chơi đàn, trái tim lạnh băng chưa từng dao động của chàng trai trẻ bắt đầu đập loạn nhịp.

Lúc đầu còn có thể chậm rãi nhịp nhàng, hắn đã cố gắng rất nhiều để kìm chế bản thân, không dám lớn tiếng, sợ là sẽ đánh thức cảnh tiên sứ giáng trần.

Thế nhưng cậu thiếu niên tên Lăng Lăng rời đi rất nhanh, Phó Minh Thành nhìn bóng lưng của thiên thần bé nhỏ, hắn biết rằng thiên thần bé nhỏ sẽ không quay lại nhìn mình nên không cam tâm quay mặt đi nơi khác, sau đó hai tai hắn đỏ lên, lúc đó thiếu niên trong trẻo xinh đẹp kia mới thu hồi ánh mắt bước đi. Thanh niên lạnh nhạt bị bộ dáng tràn đầy sức sống lại dễ thương của thiếu niên làm cho rung động, hắn thậm chí còn không biết rằng quyển sách ở trên tay mình sớm đã rơi mất từ bao giờ rồi.

“Hóa ra trên đời này thực sự có thiên thần, em ấy còn cười với mình.”

Tin tức chuyển trường của học sinh mới đã gây ra tiếng vang rất lớn ở trong trường trung học của Phó Minh Thành, bởi vì ngoại hình của học sinh mới cực kỳ nổi bật, cậu đứng ở đâu thì nơi đó giống như đang phát sáng vậy.

Không những thế vào ngay ngày nhập học đầu tiên, học sinh mới còn cướp đi mất vị trí giáo thảo mà bạn học tiểu Phó ngồi vững hai năm nay.

Theo như lời các bạn nữ trong lớp, nụ cười cùa bạn học mới chuyển đến siêu ngọt ngào đáng yêu, khác hẳn với những nam sinh khác, khiến các nàng chỉ muốn yêu thương cậu.

Nhưng sự thật đã chứng minh, đúng thật là cậu ấy rất cần được yêu thương, học sinh chuyển trường không chỉ là học sinh chuyển trường mà còn là một học sinh nhảy lớp.

Lần này, tất cả những nữ sinh trong trường đều đồng loạt hô to: “Em trai!!! Bọn chị có thể!!!!!!”

Không chỉ các nữ sinh mà các nam sinh cũng vậy, trước đây bạn học giáo thảo Tiểu Phó học tập cực kỳ nghiêm túc chẳng bao giờ cúp học hai tiết thể dục chính khóa, nhưng tiết học ngày hôm ấy sớm đã đoán được là sẽ không yên bình.

Bởi vì khối một cùng với khối ba đều học cùng tiết hôm nay, ngay cả học sinh mới chuyển trường được mệnh danh là bông hoa ngọt ngào nhất trường trung học cũng có mặt.

Giáo viên thể dục nói: “Các em năm ba trung học sẽ giao đấu cùng với năm nhất.”

Một nam sinh có dáng người cường tráng, to lớn đứng bên cạnh giáo thảo tiểu Phó bỗng dưng để lộ gương mặt sợ hãi, nói: “Thầy đừng nói là tiểu tử kia cũng muốn chơi cùng với chúng em đấy nhá? Nếu vậy không phải là chúng em bắt nạt trẻ vị thành niên sao?”

“Không thể được! Mẹ Tiểu Lăng Lăng không cho phép em ấy chơi bóng cùng với mấy tên con trai kia, chân tay tiếp xúc chẳng phải là em ấy đã bị chiếm tiện nghi sao?”

Giọng một nữ sinh vang lên.

Nghe những lời này, trong mắt Phó Minh Thành lóe lên một tia sáng khó hiểu, tiếp xúc tay chân mà cũng tính là bị chiếm tiện nghi sao?

Giáo viên thể dục không thèm quan tâm đến những lời nói nhảm nhí của học sinh, anh vui vẻ vẫy tay ra hiệu. Các cầu thủ mặc áo thể dục và đi giày thể thao vào.

Trong đội ngũ của đám học sinh trung học năm nhất cũng có sự xuất hiện của cậu học sinh có gương mặt thanh tú. Cho dù mọi người cùng mặc áo đồng phục giống nhau nhưng cố tình gương mặt của cậu lại nổi bật nhất trong số đó, chẳng khác gì một con hạc cao quý xinh đẹp giữa một bầy gà.

Tầm mắt Phó Minh Thành không chịu khống chế dừng lại ở trên người thiếu niên.

Áo đồng phục của học sinh trung học là áo ngắn tay và quần đùi, nhưng các lãnh đạo của nhà trường yêu cầu không được thường xuyên mặc đồng phục đùi nên chỉ có tiết thể dục mới được mặc. Học sinh mới chuyển trường sớm cũng đã thay quần đùi, cẳng chân bóng loáng tinh tế lộ ra dưới ánh nắng mặt trời cực kỳ chói mắt.

Kỹ năng chơi bóng của Phó Minh Thanh khá tốt, mấy lần giáo viên thể dục cũng ngỏ ý mời hắn vào đội bóng rổ của trường nhưng hắn lại từ chối với lý do bận học.

Hắn luôn tập trung vào sân đấu nhưng cố tình hôm nay lại thường xuyên mắc lỗi, có lẽ bởi vì Tạ Lăng là người luôn đến dành bóng của hắn.

Phó Minh Thành chụp lấy quả bóng, hắn muốn vượt qua những người khác để ném bóng, những mỗi lần như thế, bóng dáng mảnh khảnh kia sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn, hắn ôm bóng nhảy lên, người kia cũng sẽ nhảy lên cản bóng, vạt áo bởi vì quán tính theo đó mà cũng bị xốc lên để lộ ra một đoạn eo thon mềm dẻo dai. Trong một khắc hoảng hốt ấy, Phó Minh Thành để cho Tạ Lăng đoạt mất bóng, cậu hướng về phía hắn nở một nụ cười thật tươi, nét mặt thanh tú rực rỡ,

Tai Phó Minh Thành bất giác lại đỏ lên.

Tạ Lăng dẫn bóng, Phó Minh Thành dùng cơ thể nhanh hơn não của mình đuổi theo, sau vài lần chuyền bóng, khối một trung học đã dẫn bóng được về gần rổ của đối thủ, Tạ Lăng linh hoạt luồn về phía dưới và đón được quả bóng, rồi vụt lên đẩy quả bóng vào lưới!

Tiếng còi vang lên cũng là lúc bóng vào lưới.

Tạ Lăng buông bàn tay đang nắm lấy khung rổ đỡ bóng ra, nhảy xuống, nhưng cậu không đáp xuống đất mà lại rơi vào vòng tay của một người.

Tạ Lăng “?”

Phó Minh Thành ấp úng: “....Tôi muốn bắt bóng.”

Tạ Lăng theo bản năng quay đầu nhìn quả bóng rổ ở cách đó không xa: “Ồ.”

Phó Minh Thành đặt nam sinh xuống, hắn lúng túng xoa xoa ngón tay, vành tai vô thức đỏ lên, nữ sinh trong lớp nói đúng thật, tiếp xúc tay chân quả thật… là chiếm tiện nghi.

Đêm hôm đó, Phó Minh Thành đã trải qua một giấc mơ kiều diễm ướt át, sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn cũng chỉ có thể lén lút giặt quần lót ở trong nhà tắm, càng giặt mặt hắn càng đỏ, đỏ tới nỗi có cảm giác như sắp bốc khói tới nơi. Tới tận khi đồng chí tiểu Phó dùng nước lạnh để rửa mặt thì cảm giác nóng bừng ấy mới thuyên giảm một chút.

Phó Minh Thành nhìn chính mình ở trong gương, không khỏi thở dài.

“Đồng tính luyến ái.”

Thanh niên tuổi trẻ động tình với người cùng giới, nhưng cũng cảm thấy thật chua xót, hắn lau mặt qua loa rồi lại tiếp tục giặt quần lót.

“Anh ơi, mặt anh đỏ như vậy, có chỗ nào không khỏe hay sao?”

Phó Minh Thành nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, lập tức sững người lại, hắn quay đầu lại, phát hiện ra bộ dạng ngái ngủ của thiếu niên, cậu mặc một bộ đồ ngủ, nhưng vẫn rất đẹp.

Là Tạ Lăng…

Phó Minh Thành nuốt nước bọt một cách mất kiểm soát, yết hầu cũng không ngừng chuyển động, hắn cố nhịn lại cảm giác khô khốc trong cổ họng.

#春.Tôi nên làm gì nếu đối tượng trong mơ xuất hiện trước mặt tôi? Rất khẩn cấp! #

“Ơ mặt anh lại đỏ hơn rồi này!” Cậu thiếu niên kêu lên, tiến lại gần thêm một bước.

Bộ đồ ngủ của cậu thiếu niên rất rộng, có lẽ vì mới ngủ dậy nên đường viền cổ áo rộng ra, từ góc nhìn của Phó Minh Thành thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy…

“Anh ơi, anh chảy máu mũi kìa, anh không sao chứ?”

Đầu Phó Minh Thành nóng tới mức bốc khói, hắn ước gì mình có thể ngất ngay tại chỗ.

Xấu hổ quá QAQ

“Trời nóng quả thực rất dễ khiến người khác bốc hỏa, anh cần phải dùng thêm nước nóng đấy.”

Cậu thiếu niên nói, sau khi xử lý xong cái mũi đang không ngừng chảy máu của hắn.

Lông mi dài của Phó Minh Thành run lên, hắn xấu hổ cúi đầu.

“A, Tạ Lăng, thì ra cậu ở chỗ này, cậu chờ tôi đi WC rồi tôi lấy thư tình cho cậu, nhưng cậu nhất định phải nhận đấy, nếu không tôi mà bị mấy bà chị khóa trên bắt được là tôi chết chắc.”

Người nói chuyện là một cậu học sinh năm hai trung học ở tầng dưới.

Thư tình?

Phó Minh Thành sửng sốt.

Cậu bạn kia rất nhanh đã chạy về ký túc xá, sau đó lấy ra một cái túi nilon đưa cho Tạ Lăng. “Đây, cái này. “

“Nhiều quá... “ Cậu thiếu niên đau khổ nhận lấy.

Xong cậu lại vỗ vai cậu bạn kia: “Ai bảo cậu là tôi sẽ không từ chối? “

“Nhưng mà,“ Cậu ta chớp chớp đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, “Đương nhiên phải giữ gìn tình yêu của người khác!”

Ánh nắng ban mai chiếu lên người chàng thanh niên trẻ tuổi, lại càng làm cho hắn cảm thấy thật thiêng liêng.

Rồi tình yêu của hắn có được giữ gìn? Một hạt giống sớm đã được gieo vào trái tim của chàng trai trẻ Phó Minh Thành.

Hắn viết bức thư tình đầu tiền rồi lặng lẽ đặt nó trước cửa phòng cậu thiếu niên.

Hắn nghĩ rằng trao bức thư tình này cũng là cách để tưởng nhớ mối tình đầu của mình.

Hắn sẽ không quấy rầy Lăng Lăng, cũng không muốn Lăng Lăng, người luôn có nụ cười trong trẻo bị hắn làm buồn rầu.

Hắn đã định rằng mình yêu thầm là sẽ phải chịu cô độc, khốc ca họ Phó nghĩ như vậy.

Nhưng vừa vặn vào lúc này, cô nhi viện lại đón tiếp một vị khách bất ngờ.

Một người phụ nữ xuất hiện và nhận bà chính là mẹ của hắn.

Bà nói, bà tên là Phó Tuyết Khuynh.