Sau Khi Ngủ Dậy, Trúc Mã Liền Biến Thành Bạn Trai

Chương 5



Dương Hân Lan liên tục trực suốt hai ca đêm, áo khoác blue trắng còn chưa kịp cởi ra thì đã nhận được tin nhắn của Vi Quốc Học gửi tới, nội dung viết đầy đủ chi tiết các cột điểm trong cuộc thi vừa rồi của con trai.

Từ Lỗi không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu.

Vẫn thảm hại y như cũ, vẫn đội sổ không khác gì quá khứ.

Hàng xóm trộm liếc mắt nhìn tầng sáu ở đối diện, cười nói: “Ôi trời, bà Dương lại đang mắng con trai này.”

Con cái luôn luôn là con nhà người ta tốt nhất, mẹ Từ Lỗi trở về phòng nhìn thấy Từ Lỗi đang bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã xem phim trên ti vi, cái gì mà top mười của lớp, thành tích thật tốt trong nháy mắt đều biến thành cái gai cả.

Dương Hân Lan nhìn tờ phiếu phiểm đỏ chót cay mắt, một hơi thở tắc trong ngực, thiếu chút nữa ngất luôn.

Giống như toàn bộ thế giới này chỉ có mỗi cậu là kẻ bình thường vô vị còn sống vậy.

Bà và Triều Hải suốt bao nhiêu năm nay quá bận rộn với công việc, không phải là những ngày làm việc dài vô tận thì cũng là vô số những việc lặt vặt khác quấn thân, gần như không trở về nhà bao nhiêu.

Bà giẫm trên giày cao gót, nổi giận đùng đùng quay về nhà, gần như là đá văng cánh cửa phòng của Triều Dương, hai tay chống nạnh, đầu hơi cúi xuống, mắng thành một bài sớ.

Trước kia Triều Dương bị Dương Hân Lan giáo huấn luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ chẳng bỏ vào tai, thái độ còn kém hơn rất nhiều so với khi đối mặt với Vi Quốc Học, thậm chí còn có thể trả treo mấy câu, toàn nói ra những câu chứa dao sắc có thể làm cho người đối diện tức đến chết.

“Sao con có thể làm bài như vậy? Hả!? Môn sinh học câu ba mươi lựa chọn đáp án, đó là câu con có thể chọn đúng, hơn nữa rõ ràng nó là một câu cho không điểm mà tất cả các lớp đều chọn được!”

Bảng kế hoạch của Triều Dương cuối cùng vẫn chưa thể ra đời được, nhưng mà cậu không từ bỏ, ngược lại tự viết cho mình một câu slogan bự tổ chảng dán trên mặt bàn, lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình.

Dương Hân Lan nhìn chằm chằm vào đứa con trai còn non nớt nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc một lúc lâu, cảm thấy có lẽ bản thân có thể nghe nhầm rồi: “Con, con vừa mới nói cái gì?”

Quả thật Từ Lỗi thi cũng không kém, trong lớp thuộc top mười, theo khối thì trong top một trăm. Nếu ở trong một trường học khác thì hoàn toàn có thể là một học sinh lớp chọn, mẹ Từ Lỗi vẫn rất vừa lòng với thành tích này của con trai.

“Có mất mặt không? Con xem có mất mặt không hả?”

Dương Hân Lan chờ mãi không thấy con trai trả lời lại, bà lại lớn giọng hỏi lần nữa.

Giọng cậu ta run rẩy: “Cái, cái này là gì vậy?”

“Có phải con muốn trở thành người đầu tiên trong đại viện này thi trượt đậu đại học đúng không hả?”

Triều Dương thả bút xuống đáp: “Bảng kế hoạch đó.”

Cậu chưa từng viết qua bảng kế hoạch học tập thế này bao giờ, suy nghĩ suốt cả đêm cũng không ra được một ý tưởng nào rõ ràng.

“Thầy giáo còn nói với mẹ tối nay con cúp tiết tự học tối! Con đi đâu!??”

Chắc chắn lại đang viết thư tình cho Tô Tần rồi.

Vẫn thảm hại y như cũ, vẫn đội sổ không khác gì quá khứ.

Chỉ có những địa phương xung quanh đại viện Tân Giang kia vẫn còn lộ ra dáng vẻ hơi thở từ thuở xa xưa của thế kỷ trước, những viên gạch đá màu xanh và tường bao xi măng, còn có những dây thường xuân bò trên tường nhà dân cùng với những tờ quảng cáo dán chi chít trên cầu thang.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Triều Dương đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua bộ dáng bị chọc giận đến thở hổn hển này của mẹ mình, giờ nghe được rồi nhưng nó lại làm cậu bị dọa sợ đến thiếu chút nữa chết luôn tại chỗ.

Triều Dương nhìn thấy động tác này của mẹ mình, ánh mắt cũng đỏ lên theo, cậu bước qua ngồi xổm người xuống, giọng nói trầm ổn kiên định: “Con đồng ý với mẹ, sau này nhất định sẽ học tập thật tốt!”

Trực tiếp làm cho Dương Hân Lan ngây ngẩn cả người.

Hòa hoãn mãi mới đưa trái tim trở lại bình thường được, trong lòng không khỏi mắng một câu tuyệt lắm, cái này có phải gọi là sợ hãi khắc sâu vào xương tủy rồi không?

Lời này nghe qua thì có vẻ là đang quan tâm đến Từ Lỗi, thực chất là đang hạ thấp người khác.

Nhưng đại viện Tân Giang là một nơi như thế nào chứ, sống ở nơi này tám phần trở lên đều là các thành phần tri thức, trong lòng lại còn thích so sánh ganh tị lẫn nhau, từ đời ông bà đến đời con cháu, lúc gặp mặt nhau không thể tránh khỏi một cuộc so sánh hơn thua.

“Mẹ đang hỏi con đấy? Tối nay đã đi đâu!?”

Giọng nói của bà Dương thật sự cao vút, là cái loại âm thanh lợi hại đến mức có xuyên thủng tường đánh bay bóng đêm ấy. Đại viện là kiểu kiến trúc được xây dựng từ những năm 60, tất cả các phòng đều có chung một khuyết điểm to bự: mức độ cách âm không tốt tẹo nào.

Tầng dưới nhà Triều Dương.

Dương Hân Lan chờ mãi không thấy con trai trả lời lại, bà lại lớn giọng hỏi lần nữa.

Triều Dương ngồi yên lặng trước cửa phòng bảo an thật lâu, cậu nhớ lại những năm tháng mình làm bảo vệ trông coi cổng vào này, mỗi ngày luôn có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của những người bận rộn khác nhau, mà ngay cả ông Lý làm bạn bên cạnh cậu lúc đó đã cũng đăng kí một lớp đại học cho người già để tăng thêm sự phong phú cho nhân sinh.

Trong lòng Triều Dương run bắn lên lần thứ hai.

Lời này cũng không phải là Triều Dương tâm huyết dâng trào mà thuận miệng nói ra.

Giọng nói của bà Dương thật sự cao vút, là cái loại âm thanh lợi hại đến mức có xuyên thủng tường đánh bay bóng đêm ấy. Đại viện là kiểu kiến trúc được xây dựng từ những năm 60, tất cả các phòng đều có chung một khuyết điểm to bự: mức độ cách âm không tốt tẹo nào.

Hàng xóm xem trò vui chẳng chê việc lớn, câu tiếp theo quả nhiên liền lôi hình mẫu ra nói ngay: “Nghe nói đứa nhỏ nhà họ Liêu kia lại đứng nhất trường.”

Ngay cả ông Lý đang ngồi ngoài phòng bảo vệ chơi cờ vua cũng có thể nghe rõ thanh âm rống giận của bà. Mẹ Từ Lỗi vừa lúc đang đứng ngoài ban công phơi quần áo tán gẫu cùng với hàng xóm nhà bên cũng đang đi ra xem trò vui.

Mẹ Từ Lỗi và Dương Hân Lan có quan hệ rất tốt, nên không quá nguyện ý xì xầm chuyện của bạn tốt, chỉ tùy tiện trả lại một câu: “Chắc là do Triều Dương lần này lại thi không được tốt.”

Triều Dương đã vạch ra cho mình một con đường thật tốt để đi, cậu an ủi Dương Hân Lan vài câu, vừa cam đoan, vừa hứa hẹn nhất định sẽ quay đầu nỗ lực, tranh thủ dùng thời gian hai năm còn lại cố gắng kéo thành tích quay về đúng đường ray ban đầu.

Hàng xóm trộm liếc mắt nhìn tầng sáu ở đối diện, cười nói: “Ôi trời, bà Dương lại đang mắng con trai này.”

“Có phải con muốn trở thành người đầu tiên trong đại viện này thi trượt đậu đại học đúng không hả?”

Mẹ Từ Lỗi và Dương Hân Lan có quan hệ rất tốt, nên không quá nguyện ý xì xầm chuyện của bạn tốt, chỉ tùy tiện trả lại một câu: “Chắc là do Triều Dương lần này lại thi không được tốt.”

Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Triều Dương đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua bộ dáng bị chọc giận đến thở hổn hển này của mẹ mình, giờ nghe được rồi nhưng nó lại làm cậu bị dọa sợ đến thiếu chút nữa chết luôn tại chỗ.

Hàng xóm lại hỏi: “Đúng rồi, Thạch Đầu học cùng lớp với Triều Dương phải không, lần này cháu nó thi cử thế nào rồi?”

Từ từ rồi sẽ đến.

Mẹ Từ Lỗi khiêm tốn: “Vẫn được, vẫn được.”

Trên lầu.

Quả thật Từ Lỗi thi cũng không kém, trong lớp thuộc top mười, theo khối thì trong top một trăm. Nếu ở trong một trường học khác thì hoàn toàn có thể là một học sinh lớp chọn, mẹ Từ Lỗi vẫn rất vừa lòng với thành tích này của con trai.

Dương Hân Lan vừa buồn vừa vui, nhiều hơn chính là khiếp sợ. Bà là bác sĩ chuyên khoa não bộ, thiếu chút nữa bởi vì thói quen bệnh nghề nghiệp mà mở đầu con trai ra xem có phải đầu óc cậu bị người ta lắp sai chỗ nào rồi không.

Đối với loại người không có tí lòng cầu tiến nào đó, người mà ngay cả lúc tỏ tình cũng là vừa lên sàn đã bỏ chạy ấy, trong lòng Liêu Tinh Thần thật sự rất ghét bỏ. Anh lắc lắc đầu, theo thói quen kéo mở ngăn bàn, từ bên trong rút ra sợi dây tai nghe điện thoại, đang muốn đeo lên thì chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc của thiếu niên nọ nhẹ giọng nói một câu.

Nhưng đại viện Tân Giang là một nơi như thế nào chứ, sống ở nơi này tám phần trở lên đều là các thành phần tri thức, trong lòng lại còn thích so sánh ganh tị lẫn nhau, từ đời ông bà đến đời con cháu, lúc gặp mặt nhau không thể tránh khỏi một cuộc so sánh hơn thua.

“Mẹ có thể đừng quản con nữa có được không.”

Đã có so sánh, vậy sẽ phải có hình mẫu để so.

Trong lòng Từ Lỗi nhảy ra một suy đoán như lẽ đương nhiên, cậu ta bước qua muốn nghía thử xem bên trên viết cái loại nội dung buồn nôn như thế nào, nhưng không ngờ ngoài ý muốn thấy được bốn chữ to đùng đỏ chót viết cực ngay ngắn phía trên ——

Chẳng hạn như ba mẹ Triều Dương, chẳng hạn như Liêu Tinh Thần.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi mường tượng một chút hình dáng của Triều Dương khi nói ra những lời này.

Hàng xóm xem trò vui chẳng chê việc lớn, câu tiếp theo quả nhiên liền lôi hình mẫu ra nói ngay: “Nghe nói đứa nhỏ nhà họ Liêu kia lại đứng nhất trường.”

“Thạch Đầu nhà chị còn cần phải cố gắng nha.”

Lời này nghe qua thì có vẻ là đang quan tâm đến Từ Lỗi, thực chất là đang hạ thấp người khác.

Vẻ tươi cười trên mặt mẹ Từ Lỗi cứng lại, quần áo còn chưa phơi xong đã quay về phòng.

Sở dĩ bà tức giận là do thái độ lười nhác của Triều Dương từ trước đến giờ.

Tiếng nói dạy dỗ chợt im bặt, đại viện lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh. Dương Hân Lan đỡ lấy lưng ghế dựa ngồi xuống, bà bị một tiếng xin lỗi này của con trai làm cho trở tay không kịp, lửa giận bốc cao ngùn ngụt cũng lập tức tắt ngúm.

Con cái luôn luôn là con nhà người ta tốt nhất, mẹ Từ Lỗi trở về phòng nhìn thấy Từ Lỗi đang bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã xem phim trên ti vi, cái gì mà top mười của lớp, thành tích thật tốt trong nháy mắt đều biến thành cái gai cả.

Chẳng hạn như ba mẹ Triều Dương, chẳng hạn như Liêu Tinh Thần.

Tuy thành phố ấy vẫn là bộ dáng hệt như trong trí nhớ nhưng năm đó ở khắp nơi trong khu Thạch Giang đều đang xây dựng đổi mới, mỗi năm luôn thay đổi thành một kiểu dáng khác. Hiện tại quay trở về nơi xưa đã cách biệt mười năm trời, đối với Triều Dương mà nói con đường đi về hằng ngày giống như mới, đại viện cũng là một nơi mới mẻ.

Bà bước qua mắng: “Suốt ngày chỉ biết xem ti vi, bài tập đã làm xong chưa?”

Liêu Tinh Thần cũng đang ngồi trong phòng làm bài tập, vì để ngăn tình trạng tóc che mất tầm nhìn, một ít sợi tóc lòa xòa trước trán được anh tùy tiện buộc lại thành một chùm nho nhỏ, gương mặt lạnh lùng lộ ra ngoài, đường nét góc nghiêng khuôn mặt sắc nét mạnh mẽ.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta nghe thấy hai chữ ‘học tập’ từ trong miệng của Triều Dương đó, quả thực lực sát thương khiến người ta khiếp sợ còn lớn hơn gấp ngàn lần so với câu nói “Tớ không thích Tô Tần” ngày hôm qua nữa á.

“Với thái độ học hành này của con, làm sao có thể thi đậu đại học Y hả?”

“Với thái độ học hành này của con, làm sao có thể thi đậu đại học Y hả?”

Lại nói Triều Dương biến thành thế này cũng là một phần trách nhiệm từ hai người làm cha làm mẹ bọn họ.

Bà hỏi ý kiến Triều Dương xem có muốn đăng kí lớp học bổ túc nào đó hay lớp gì khác không, dù sao cũng đã ném đi biết bao kiến thức suốt nhiều năm vậy rồi, với tình huống hiện tại của con trai bà, nếu muốn trong vòng hai năm có thể quay về đúng lộ trình dẫn đến cánh cửa đại học thì rất khó đạt được.

Từ Lỗi vô duyên vô cớ bị mắng một trận, đành phải xám xịt chuồn về phòng lôi đống bài tập học thêm ra bắt đầu giải đề.

Dương Hân Lan nhìn tờ phiếu phiểm đỏ chót cay mắt, một hơi thở tắc trong ngực, thiếu chút nữa ngất luôn.

“Con không muốn làm bác sĩ, cả đời cứ ăn ăn uống uống cũng tốt mà.”

Mẹ Từ Lỗi khiêm tốn: “Vẫn được, vẫn được.”

Tầng dưới nhà Triều Dương.

“Thật sự không thích cậu ta nữa?”

Liêu Tinh Thần cũng đang ngồi trong phòng làm bài tập, vì để ngăn tình trạng tóc che mất tầm nhìn, một ít sợi tóc lòa xòa trước trán được anh tùy tiện buộc lại thành một chùm nho nhỏ, gương mặt lạnh lùng lộ ra ngoài, đường nét góc nghiêng khuôn mặt sắc nét mạnh mẽ.

So với bộ dạng lúc đi học thì y như hai người khác nhau.

So với bộ dạng lúc đi học thì y như hai người khác nhau.

Bàn học sạch sẽ dựa gần cửa sổ, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy một cây nhãn to lớn xanh tốt. Những cơn gió trong đêm mùa hạ len lỏi qua từng kẽ hở của phiến lá nhẹ thổi qua, những tiếng ve kêu ếch gọi như xa như gần, cách một lớp trần nhà mỏng manh có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng tranh cãi từ phía trên lầu truyền xuống.

Thế Ninh ít có ngày nghỉ, tiến độ kế hoạch đi học lại nhanh, gần như mỗi tuần đều có cuộc thi, cho nên đối với những âm thanh tranh cãi kiểu này, cứ cách một tuần là Liêu Tinh Thần lại có thể nghe được một lần.

Hàng xóm lại hỏi: “Đúng rồi, Thạch Đầu học cùng lớp với Triều Dương phải không, lần này cháu nó thi cử thế nào rồi?”

Mỗi lần luôn là một bên rống to lửa giận ngút trời, bên kia thì luôn là thái độ ung dung chả sao cả. Nội dung quay đi quay lại chỉ có bấy nhiêu, không có gì thay đổi.

Nghe thấy cái tên Tô Tần, biểu cảm của Triều Dương liền biến đổi ngay tức khắc, cậu ghét bỏ khoát khoát tay áo, nói: “Thật sự không thích nữa.”

“Năng lực của con chỉ có vậy thôi, cũng không phải là thiên tài gì đó.”

Nhưng bà sợ lời nói nóng vội của mình sẽ làm con trai đổi ý, do dự đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ gói gọn thành một câu ngắn gọn: “Mẹ tin con.”

“Con không muốn làm bác sĩ, cả đời cứ ăn ăn uống uống cũng tốt mà.”

“Mẹ có thể đừng quản con nữa có được không.”

Thiếu niên nói năng chẳng chút quan hệ gì với hai từ đau khổ, nghe thấy giọng điệu ấy còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của người nọ kiêu ngạo đến mức chẳng ai bì kịp.

Đối với loại người không có tí lòng cầu tiến nào đó, người mà ngay cả lúc tỏ tình cũng là vừa lên sàn đã bỏ chạy ấy, trong lòng Liêu Tinh Thần thật sự rất ghét bỏ. Anh lắc lắc đầu, theo thói quen kéo mở ngăn bàn, từ bên trong rút ra sợi dây tai nghe điện thoại, đang muốn đeo lên thì chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc của thiếu niên nọ nhẹ giọng nói một câu.

“Con xin lỗi.”

Từ Lỗi dụi dụi hai mắt, không thể tin nổi nhìn thêm lần nữa rồi lại liên tục nhìn đi nhìn lại mấy lần, luôn luôn xác nhận rõ ràng những chữ đó viết là … [Kế hoạch học tập] mà không phải là [Kế hoạch yêu đương].

Trước kia Triều Dương bị Dương Hân Lan giáo huấn luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ chẳng bỏ vào tai, thái độ còn kém hơn rất nhiều so với khi đối mặt với Vi Quốc Học, thậm chí còn có thể trả treo mấy câu, toàn nói ra những câu chứa dao sắc có thể làm cho người đối diện tức đến chết.

Đây là lần đầu tiên cậu thừa nhận lỗi lầm.

Từ Lỗi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thật sự hử?”

Tiếng nói dạy dỗ chợt im bặt, đại viện lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh. Dương Hân Lan đỡ lấy lưng ghế dựa ngồi xuống, bà bị một tiếng xin lỗi này của con trai làm cho trở tay không kịp, lửa giận bốc cao ngùn ngụt cũng lập tức tắt ngúm.

Con trai khó có khi chịu nhận lỗi lại chạm trúng vào nỗi áy náy tự trách nằm sâu trong lòng của Dương Hân Lan, bà không nhịn được đưa tay gạt đi giọt lệ vương bên khóe mắt.

Vốn dĩ bà cũng không phải bởi vì thành tích của Triều Dương mà tức giận, dù sao thì việc học của cậu kém khủng khiếp như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, bà đã sớm miễn dịch từ tám trăm năm trước rồi.

Sở dĩ bà tức giận là do thái độ lười nhác của Triều Dương từ trước đến giờ.

Lại nói Triều Dương biến thành thế này cũng là một phần trách nhiệm từ hai người làm cha làm mẹ bọn họ.

Bà và Triều Hải suốt bao nhiêu năm nay quá bận rộn với công việc, không phải là những ngày làm việc dài vô tận thì cũng là vô số những việc lặt vặt khác quấn thân, gần như không trở về nhà bao nhiêu.

Thế Ninh ít có ngày nghỉ, tiến độ kế hoạch đi học lại nhanh, gần như mỗi tuần đều có cuộc thi, cho nên đối với những âm thanh tranh cãi kiểu này, cứ cách một tuần là Liêu Tinh Thần lại có thể nghe được một lần.

Người già trong nhà qua đời sớm, tính tình Triều Dương vốn dĩ buông thả, vừa vặn vào ngay khoảng thời gian mấu chốt mấy năm đó thiếu người dạy dỗ và ràng buộc nên mới tạo nên tình huống hiện tại.

Trong lòng Triều Dương run bắn lên lần thứ hai.

Con trai khó có khi chịu nhận lỗi lại chạm trúng vào nỗi áy náy tự trách nằm sâu trong lòng của Dương Hân Lan, bà không nhịn được đưa tay gạt đi giọt lệ vương bên khóe mắt.

Thật sự không thích mà!

Từ Lỗi có ý định uốn nắn thế giới quay về quỹ đạo cũ: “Phải rồi, ngày hôm qua Tô Tần có đến phòng học tìm cậu ba lần đấy, nhìn cơn giận có vẻ lớn lắm nha, cậu tính giải quyết chuyện này thế nào?”

“Mẹ, người đừng giận.”

Nói “làm bảo an” cho dễ nghe vậy thôi, trên thực tế chính là một kẻ chẳng có tí tiền đồ nào, chỉ là một công việc dưỡng lão dành cho những người về hưu muốn tìm việc giết thời gian.

Triều Dương nhìn thấy động tác này của mẹ mình, ánh mắt cũng đỏ lên theo, cậu bước qua ngồi xổm người xuống, giọng nói trầm ổn kiên định: “Con đồng ý với mẹ, sau này nhất định sẽ học tập thật tốt!”

Năm đó khi cậu thi đại học thi ra một cái thành tích nát bét, là thành tích thấp nhất từ trước đến giờ trong đại viện, khiến cho bao nhiêu hàng xóm láng giềng kinh ngạc đến ngây người luôn. Cậu lại sống chết cũng không chịu học lại rồi thi lần nữa, vô cùng phản nghịch. Triều Hải trong lúc tức giận đã ném cậu ra cổng khu nhà đi làm một bảo an.

Cậu nói năng hùng hổ đầy khí khách, âm vang mạnh mẽ.

Trực tiếp làm cho Dương Hân Lan ngây ngẩn cả người.

Dương Hân Lan liên tục trực suốt hai ca đêm, áo khoác blue trắng còn chưa kịp cởi ra thì đã nhận được tin nhắn của Vi Quốc Học gửi tới, nội dung viết đầy đủ chi tiết các cột điểm trong cuộc thi vừa rồi của con trai.

Liêu Tinh Thần ở lầu dưới cũng thất thần trong chốc lát, cây bút cầm trong tay không cẩn thận vạch lên giấy trắng một đường dài ngoằng. Ống tai nghe màu trắng vẫn được ngón trỏ giữ lấy, không nhét vào bên tai.

Cậu nói năng hùng hổ đầy khí khách, âm vang mạnh mẽ.

Cứ như thời gian đã dừng lại ở khoảnh khắc ấy mãi chẳng đổi dời.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi mường tượng một chút hình dáng của Triều Dương khi nói ra những lời này.

Vốn dĩ bà cũng không phải bởi vì thành tích của Triều Dương mà tức giận, dù sao thì việc học của cậu kém khủng khiếp như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, bà đã sớm miễn dịch từ tám trăm năm trước rồi.

“Sao con có thể làm bài như vậy? Hả!? Môn sinh học câu ba mươi lựa chọn đáp án, đó là câu con có thể chọn đúng, hơn nữa rõ ràng nó là một câu cho không điểm mà tất cả các lớp đều chọn được!”

Trên lầu.

Triều Dương cúp tiết tự học tối, ngồi hai giờ trên xe buýt đi dạo một vòng hết cả khu Thạch Giang.

Dương Hân Lan nhìn chằm chằm vào đứa con trai còn non nớt nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc một lúc lâu, cảm thấy có lẽ bản thân có thể nghe nhầm rồi: “Con, con vừa mới nói cái gì?”

Hòa hoãn mãi mới đưa trái tim trở lại bình thường được, trong lòng không khỏi mắng một câu tuyệt lắm, cái này có phải gọi là sợ hãi khắc sâu vào xương tủy rồi không?

Bàn học sạch sẽ dựa gần cửa sổ, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy một cây nhãn to lớn xanh tốt. Những cơn gió trong đêm mùa hạ len lỏi qua từng kẽ hở của phiến lá nhẹ thổi qua, những tiếng ve kêu ếch gọi như xa như gần, cách một lớp trần nhà mỏng manh có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng tranh cãi từ phía trên lầu truyền xuống.

Triều Dương lặp lại: “Sau này con sẽ học tập thật tốt.”

Lời này cũng không phải là Triều Dương tâm huyết dâng trào mà thuận miệng nói ra.

Năm đó khi cậu thi đại học thi ra một cái thành tích nát bét, là thành tích thấp nhất từ trước đến giờ trong đại viện, khiến cho bao nhiêu hàng xóm láng giềng kinh ngạc đến ngây người luôn. Cậu lại sống chết cũng không chịu học lại rồi thi lần nữa, vô cùng phản nghịch. Triều Hải trong lúc tức giận đã ném cậu ra cổng khu nhà đi làm một bảo an.

Nói “làm bảo an” cho dễ nghe vậy thôi, trên thực tế chính là một kẻ chẳng có tí tiền đồ nào, chỉ là một công việc dưỡng lão dành cho những người về hưu muốn tìm việc giết thời gian.

Đây là lần đầu tiên cậu thừa nhận lỗi lầm.

Triều Dương cúp tiết tự học tối, ngồi hai giờ trên xe buýt đi dạo một vòng hết cả khu Thạch Giang.

Tuy thành phố ấy vẫn là bộ dáng hệt như trong trí nhớ nhưng năm đó ở khắp nơi trong khu Thạch Giang đều đang xây dựng đổi mới, mỗi năm luôn thay đổi thành một kiểu dáng khác. Hiện tại quay trở về nơi xưa đã cách biệt mười năm trời, đối với Triều Dương mà nói con đường đi về hằng ngày giống như mới, đại viện cũng là một nơi mới mẻ.

Thế giới quan của Từ Lỗi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt rõ rệt: “Học tập á? Cậu nói thật đấy hả?”

Từ Lỗi bỗng cảm thấy hôm nay cậu đến phòng học hình như không đúng cách rồi! Cái cảnh tượng này đúng là quá kì dị rồi đó!

Chỉ có những địa phương xung quanh đại viện Tân Giang kia vẫn còn lộ ra dáng vẻ hơi thở từ thuở xa xưa của thế kỷ trước, những viên gạch đá màu xanh và tường bao xi măng, còn có những dây thường xuân bò trên tường nhà dân cùng với những tờ quảng cáo dán chi chít trên cầu thang.

Cứ như thời gian đã dừng lại ở khoảnh khắc ấy mãi chẳng đổi dời.

Thiếu niên nói năng chẳng chút quan hệ gì với hai từ đau khổ, nghe thấy giọng điệu ấy còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của người nọ kiêu ngạo đến mức chẳng ai bì kịp.

Triều Dương ngồi yên lặng trước cửa phòng bảo an thật lâu, cậu nhớ lại những năm tháng mình làm bảo vệ trông coi cổng vào này, mỗi ngày luôn có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của những người bận rộn khác nhau, mà ngay cả ông Lý làm bạn bên cạnh cậu lúc đó đã cũng đăng kí một lớp đại học cho người già để tăng thêm sự phong phú cho nhân sinh.

Giống như toàn bộ thế giới này chỉ có mỗi cậu là kẻ bình thường vô vị còn sống vậy.

Cho dù trong lòng tự do lại có cái nhìn thoáng đi nữa thì qua một khoảng thời gian dài cũng không thể chịu đựng nổi.

“Thầy giáo còn nói với mẹ tối nay con cúp tiết tự học tối! Con đi đâu!??”

Rốt cuộc muốn cậu nói bao nhiêu lần mới tin đây hả aaaaa!!!

Cuộc sống trước đây của cậu chỉ có hai điều hối tiếc nhất, một cái là Tô Tần, còn lại chính là học tập.

Người trước thì đã sớm hoàn toàn buông xuống rồi, cái sau lại là một công trình to lớn.

Từ từ rồi sẽ đến.

“Con xin lỗi.”

Triều Dương đã vạch ra cho mình một con đường thật tốt để đi, cậu an ủi Dương Hân Lan vài câu, vừa cam đoan, vừa hứa hẹn nhất định sẽ quay đầu nỗ lực, tranh thủ dùng thời gian hai năm còn lại cố gắng kéo thành tích quay về đúng đường ray ban đầu.

Dương Hân Lan vừa buồn vừa vui, nhiều hơn chính là khiếp sợ. Bà là bác sĩ chuyên khoa não bộ, thiếu chút nữa bởi vì thói quen bệnh nghề nghiệp mà mở đầu con trai ra xem có phải đầu óc cậu bị người ta lắp sai chỗ nào rồi không.

Bà hỏi ý kiến Triều Dương xem có muốn đăng kí lớp học bổ túc nào đó hay lớp gì khác không, dù sao cũng đã ném đi biết bao kiến thức suốt nhiều năm vậy rồi, với tình huống hiện tại của con trai bà, nếu muốn trong vòng hai năm có thể quay về đúng lộ trình dẫn đến cánh cửa đại học thì rất khó đạt được.

Nhưng bà sợ lời nói nóng vội của mình sẽ làm con trai đổi ý, do dự đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ gói gọn thành một câu ngắn gọn: “Mẹ tin con.”

Ngày hôm sau, lúc Từ Lỗi vừa đặt chân vào lớp học thì thấy ngay trên bàn người anh em tốt đặt một tờ giấy a4 còn cậu thì đang không ngừng vò đầu bứt tai.

Ngày hôm sau, lúc Từ Lỗi vừa đặt chân vào lớp học thì thấy ngay trên bàn người anh em tốt đặt một tờ giấy a4 còn cậu thì đang không ngừng vò đầu bứt tai.

“Năng lực của con chỉ có vậy thôi, cũng không phải là thiên tài gì đó.”

Cuộc sống trước đây của cậu chỉ có hai điều hối tiếc nhất, một cái là Tô Tần, còn lại chính là học tập.

Chắc chắn lại đang viết thư tình cho Tô Tần rồi.

Người trước thì đã sớm hoàn toàn buông xuống rồi, cái sau lại là một công trình to lớn.

Trong lòng Từ Lỗi nhảy ra một suy đoán như lẽ đương nhiên, cậu ta bước qua muốn nghía thử xem bên trên viết cái loại nội dung buồn nôn như thế nào, nhưng không ngờ ngoài ý muốn thấy được bốn chữ to đùng đỏ chót viết cực ngay ngắn phía trên ——

[Kế hoạch học tập]

?????

Từ Lỗi dụi dụi hai mắt, không thể tin nổi nhìn thêm lần nữa rồi lại liên tục nhìn đi nhìn lại mấy lần, luôn luôn xác nhận rõ ràng những chữ đó viết là … [Kế hoạch học tập] mà không phải là [Kế hoạch yêu đương].

Giọng cậu ta run rẩy: “Cái, cái này là gì vậy?”

Triều Dương thả bút xuống đáp: “Bảng kế hoạch đó.”

Nói xong bèn giải thích rộng hơn chút: “Là bảng kế hoạch học tập cho hai năm sắp tới của tớ.”

Từ Lỗi không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu.

Triều Dương gật đầu, cậu cầm lấy cây viết lên lần nữa, nghiêm túc hiếm lạ viết lên trên giấy một nét bút cho điều đầu tiên, sau đó thành kính đặt câu hỏi: “Thạch Đầu nè cậu nói xem, bước đầu tiên tớ cần phải làm những gì đây?”

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta nghe thấy hai chữ ‘học tập’ từ trong miệng của Triều Dương đó, quả thực lực sát thương khiến người ta khiếp sợ còn lớn hơn gấp ngàn lần so với câu nói “Tớ không thích Tô Tần” ngày hôm qua nữa á.

Người già trong nhà qua đời sớm, tính tình Triều Dương vốn dĩ buông thả, vừa vặn vào ngay khoảng thời gian mấu chốt mấy năm đó thiếu người dạy dỗ và ràng buộc nên mới tạo nên tình huống hiện tại.

Thế giới quan của Từ Lỗi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt rõ rệt: “Học tập á? Cậu nói thật đấy hả?”

?????

Triều Dương gật đầu, cậu cầm lấy cây viết lên lần nữa, nghiêm túc hiếm lạ viết lên trên giấy một nét bút cho điều đầu tiên, sau đó thành kính đặt câu hỏi: “Thạch Đầu nè cậu nói xem, bước đầu tiên tớ cần phải làm những gì đây?”

Cậu chưa từng viết qua bảng kế hoạch học tập thế này bao giờ, suy nghĩ suốt cả đêm cũng không ra được một ý tưởng nào rõ ràng.

Từ Lỗi bỗng cảm thấy hôm nay cậu đến phòng học hình như không đúng cách rồi! Cái cảnh tượng này đúng là quá kì dị rồi đó!

Từ Lỗi vô duyên vô cớ bị mắng một trận, đành phải xám xịt chuồn về phòng lôi đống bài tập học thêm ra bắt đầu giải đề.

Từ Lỗi có ý định uốn nắn thế giới quay về quỹ đạo cũ: “Phải rồi, ngày hôm qua Tô Tần có đến phòng học tìm cậu ba lần đấy, nhìn cơn giận có vẻ lớn lắm nha, cậu tính giải quyết chuyện này thế nào?”

“Thật sự không thích cậu ta nữa?”

Bà bước qua mắng: “Suốt ngày chỉ biết xem ti vi, bài tập đã làm xong chưa?”

Nghe thấy cái tên Tô Tần, biểu cảm của Triều Dương liền biến đổi ngay tức khắc, cậu ghét bỏ khoát khoát tay áo, nói: “Thật sự không thích nữa.”

“Mẹ đang hỏi con đấy? Tối nay đã đi đâu!?”

Triều Dương lặp lại: “Sau này con sẽ học tập thật tốt.”

Mỗi lần luôn là một bên rống to lửa giận ngút trời, bên kia thì luôn là thái độ ung dung chả sao cả. Nội dung quay đi quay lại chỉ có bấy nhiêu, không có gì thay đổi.

Từ Lỗi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thật sự hử?”

Thật sự không thích mà!

Rốt cuộc muốn cậu nói bao nhiêu lần mới tin đây hả aaaaa!!!

Nói xong bèn giải thích rộng hơn chút: “Là bảng kế hoạch học tập cho hai năm sắp tới của tớ.”

Triều Dương quả thực muốn điên luôn rồi, cắn răng nhả ra một chữ cút, chấm dứt đề tài này.

Bảng kế hoạch của Triều Dương cuối cùng vẫn chưa thể ra đời được, nhưng mà cậu không từ bỏ, ngược lại tự viết cho mình một câu slogan bự tổ chảng dán trên mặt bàn, lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình.

Mỗi lần Từ Lỗi quay đầu lại tìm Triều Dương để bàn luận về vấn đề đời sống của Tô Tần một chút đều có thể bắt gặp câu nói cực bắt mắt “Học tập thật tốt, mỗi ngày luôn tiến về phía trước” ấy, hết mức làm ra vẻ lại còn cay mắt vô cùng.

===