*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuông vào lớp của tiết tự học buổi sáng đã reo lên, toàn bộ tòa nhà dạy học trở nên im ắng, chỉ có lớp 11-7 kỷ luật chẳng đâu vào đâu, phần lớn học sinh trong lớp vẫn đang ăn sáng, trong phòng tràn ngập đủ loại mùi thức ăn.
Thế Ninh là dạng quy mô lớp học nhỏ(*), sắp xếp cho mỗi người một bàn học, bởi vì dáng người cao lớn nên Liêu Tinh bị xếp vào vị trí ở góc cuối cùng.
(*)(*) Các trường học quy mô nhỏ còn được gọi là dạy học theo lớp học nhỏ, và quá trình hình thành của họ được gọi là Giảm quy mô lớp học (CSR), dùng để chỉ các lớp học có khoảng 15-25 học sinh theo học.
Áo sơ mi đồng phục trên người anh trắng đến mức chẳng nhiễm một hạt bụt, cúc áo được cài chặt đến tận viên cuối cùng trên cổ, mái tóc dài màu nâu nhạt lòa xòa rơi trước trán kết hợp với cặp kính màu đen gần như che khuất cả khuôn mặt.
Anh mím chặt môi đưa tay đẩy cánh cửa sổ sang bên cạnh hết cỡ, trong nháy mắt một cơn gió nhẹ thổi ngang qua cuốn đi tất cả hỗn hợp mùi hương xung quanh vào không trung.
Rốt cuộc cũng hít thở được chút không khí trong lành, bấy giờ Liêu Tinh Thần mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh lấy tai nghe ra đeo vào rồi bắt đầu giải đề thi.
Chỗ ngồi bên cạnh bỗng có tiếng vang truyền đến, một chiếc cặp màu đen nện lên trên mặt bàn.
Tô Tần từ cửa sau chậm rãi bước vào phòng học lớp bảy, cả người là bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ. Hắn ngồi vào ghế, theo thói quen hằng ngày mà khom lưng xuống thò tay vào ngăn bàn tìm kiếm gì đó.
Quơ quào nửa ngày mới phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Không có đồ ăn cũng chẳng có nước uống.
“Bữa sáng của tao đâu?” Vẻ mặt Tô Tần khó chịu, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào Lâm Tử đang ngồi ăn cái gì đó, hỏi: “Mày cầm đi?”
Lâm Tử vừa mới cắn một miếng lạp xưởng đầy mỡ bóng loáng, nghe xong lời này liền sợ đến mức nuốt ực xuống bụng luôn, trong lòng thầm nói ai mà dám trộm đồ ăn sáng của đại ca chứ: “Cái này là em mua ở hàng ông lão kia mà.”
Học sinh Thế Ninh không ở lại trường mà đều chọn ở ngoại trú cả, quầy bán quà vặt cái gì cũng có chỉ duy nhất không cung ứng đồ ăn nóng. Vì thế mà mỗi buổi sáng sớm ở cổng trước cổng sau trường Thế Ninh luôn bày đầy các quán hàng rong, bánh bao hấp bánh nhân trứng bún xào chay lạnh(**)…v..v… món gì cũng có cả.
(**).Bánh bao hấp:
Bánh nhân trứng:
Bún xào chay lạnh (?):
Cơm nếp hấp:
Có thể thỏa mãn dạ dày khác nhau của mọi người.
Lâm Tử nói hàng ông lão chính là gian hàng bán cơm nếp, không có tên quán, gọi là ông lão bởi vì người bán hàng là một ông già tóc bạc trắng xóa.
Cơm nếp hấp nhà ông được làm thành từng viên tròn tròn chắc mẩy, cắn một miếng vừa thơm vừa mềm, hơn nữa lạp xưởng được làm thủ công, có thể nói là số một. Đã ăn thử một lần thì sẽ không thể nào liếc nhìn đến cơm nếp hấp nhà khác nữa, thực sự được tất cả học sinh trường Thế Ninh chào đón.
Chỉ có duy nhất một khuyết điểm to đùng đó chính là siêu cấp khó mua được, phải nói là thuộc cấp bậc địa ngục luôn rồi.
Mỗi buổi sáng ông lão đều tùy ý bày hàng ra bán, vừa bán xong là dọn ngay, ngoại trừ việc cố định bán hàng ở cổng sau ra thì thời gian bán hàng hay gian hàng sẽ nằm ở đâu lại chẳng ai rõ.
Nếu như gặp phải thời tiết xấu hoặc trong nhà có việc gì đó, ông lão còn có thể vô tình biến mất mấy ngày liền khiến cho một đám học sinh chuyên môn đi cắm cọc đều tay không trở về.
Đúng chuẩn một ông chủ theo Phật hệ, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, người nào mua được đều có thể tự tin xưng một tiếng u Hoàng(1).
(1). Ngôn ngữ mạng, tên gọi Âu Hoàng bắt nguồn từ một trò chơi trực tuyến có tên là, ám chỉ những người chơi có may mắn xuất sắc.
Trước đây Lâm Tử may mắn được ăn thử một lần, liền nhớ mãi không quên hương vị thơm ngon ngào ngạt của miếng lạp xưởng do ông lão ấy làm ra, thế nên hôm nay cậu ta cố ý dậy thật sớm, vòng qua một con đường thật dài chạy đến cổng sau, trúng ngay vận c*t chó thêm hai mươi phút xếp hàng mới mua được.
Tô Tần ngửi được mùi thơm quen thuộc, cơn đói cồn cào càng làm hắn thêm bực bội: “Bữa sáng của tao đâu?”
Lâm Tử và lão Cao nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không dám lên tiếng.
Suốt một năm qua, bữa sáng của đại ca bọn họ đều do Triều Dương phụ trách đi mua, mỗi ngày luôn đúng giờ đưa đến lớp bảy. Mùa hè là bánh mì cùng sữa đậu nành, mùa đông lại là cháo gạo kê cùng bánh bao nóng hổi, mỗi ngày đổi một loại, dinh dưỡng cân bằng cực kỳ phong phú.
Tô Tần đã quen với việc mỗi ngày mang bụng đói đến phòng học, sau khi ngồi xuống liền có đủ loại đồ ăn này nọ bày ra, thoải mái ăn trong cả ngày.
Vốn là gió mặc gió, mưa mặc mưa chưa từng gián đoạn, hôm nay vì cái gì mà bữa sáng tình yêu bỗng dưng biến mất, đáp án quá rõ ràng.
Tô Tần muộn màng dần nhớ ra nguyên nhân đến từ phía người nào đó, mặt lại đen kịt.
Sau lưng Lâm Tử truyền đến từng đợt áp suất thấp, cậu ta gian nan ăn xong phần cơm nếp hấp trong tay, cứ hệt như đang ăn sáp. Nghĩ thầm, chuyện cứ để như vậy cũng không phải biện pháp hay, cả ngày thật sự cmn rất tra tấn người khác đó, phải khôi phục lại không khí ban đầu thôi.
Cậu ta quyết định thay Triều Dương tìm một lý do giải vây: “Đại ca nè, em cảm thấy ngày hôm qua nhóc người hầu không phải cố ý làm như vậy đâu.”
“Chắc chắn là do quá thẹn thùng nên mới nói sai.”
Lão Cao ở bên cạnh gật đầu lia lịa phụ họa theo, dù sao thì cũng ở ban ngày ban mặt ngay trên vũ đài ngôi sao tỏ tình với người ta, người có lá gan còn chưa chắc làm được, hơn nữa da mặt phải đủ dày cơ.
Nhóc người hầu kia mặt nhỏ da thịt non mịn, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tần lâu một chút mà hai má cũng trở nên ửng hồng, hiển nhiên da mặt cũng chẳng thể nào dày được bao nhiêu rồi.
Lão Cao nói: “Triều Dương cũng thích anh cả một năm rồi, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh, anh đi đâu cậu ta cũng theo đó.”
“Trong mắt ngoài trừ anh ra thì căn bản chẳng chứa nổi người thứ hai, bức thư tình kia trăm phần trăm là viết cho đại ca.”
Tô tần nhớ tới bữa sáng ngày hôm qua nào là sữa đậu nành cùng bánh cuốn nhân tôm noãn, còn có khuôn mặt ngại ngùng tươi cười lúc Triều Dương hẹn hắn đến vũ đài ngôi sao, trong lòng có hơi dao động.
“Vậy… tại sao tên nhóc đó lại trốn tránh tao?”
Lâm Tử rất muốn nói là tại vì anh hung dữ quá: “Có thể là do cảm thấy đã làm sai chuyện nên không còn mặt mũi gặp anh nữa.”
Tô Tần nhướn mi: “Làm sai chuyện còn không biết đường đến giải thích?”
“Còn có một loại khả năng khác.”
Lão Cao đột nhiên khai sáng đầu óc, xen miệng vào: “Triều Dương là cố ý trốn tránh anh đó, có cái câu gì diễn tả nó ấy nhỉ?”
Cậu ta ở trong đầu bới tìm rất lâu, mãi mới lôi ra được một câu thành ngữ, vỗ đùi cái đét lập tức kêu to: “Phải rồi, gọi là lạt mềm buộc chặt!”
Lâm Tử – một học sinh kém thật như vàng 24k – mờ mịt hỏi: “Cái gì gọi là lạt mềm buộc chặt?”
Bản thân lão Cao cũng là kẻ có kiến thức hữu hạn, lung tung giải nghĩa cho cậu ta: “Thì là… bề ngoài cậu đối xử với người ta rất xa cách nhưng trên thực tế lại yêu đến chết đi sống lại.”
Cách nói “Yêu đến chết đi sống lại” này làm cho tâm trạng của Tô Tần chợt trở nên tốt hơn hẳn, nhìn vào phần ăn sáng trong suốt một năm qua, hắn quyết định tha thứ cho Triều Dương, không so đo chuyện ngày hôm qua nữa, còn hạ thấp địa vị bản thân gửi một tin nhắn thoại qua nói sau khi tan học gặp nhau ở Đình Vượng.
Lão Cao giơ ngón cái lên khen ngợi hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, nghe giống như là đang dỗ người.
Lâm Tử cũng cam đoan nếu Triều Dương nghe thấy đoạn tin nhắn này chắc chắn sẽ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
Trong tai nghe điện thoại đang phát nhạc nhẹ, thoải mái nhẹ nhàng, có thể giúp người tĩnh tâm nhưng cách âm lại không mấy hiệu quả cho lắm, Liêu Tinh Thần dùng tay trái chống đầu, tay phải cầm bút vô thức viết ra một câu thành ngữ trên mặt giấy bài thi.
Kiểu chữ mạnh mẽ viết ngoáy, hoàn toàn không giống với đống phương trình hóa học viết ở ngay bên cạnh.
Lạt mềm buộc chặt?
Liêu Tinh Thần khoanh vài cái vòng tròn quanh bốn chữ nọ, còn viết thêm mấy dấu chấm hỏi. Trong lòng cực kỳ hoài nghi với chỉ số thông minh đó của Triều Dương, có lẽ không thể nào nghĩ ra được loại thủ đoạn khôn khéo như thế này.
Vậy hôm nay vì sao không đến đưa bữa sáng nữa? Đến đưa bữa sáng cũng không cần gặp Tô Tần đâu…
Liêu Tinh Thần cân nhắc hồi lâu vẫn không cho ra được kết luận nào.
.
Lớp một.
Triều Dương không biết chuyện gì đang lạy ba lạy với tấm khẩu hiệu, bắt đầu hành trình học tập của chính mình.
Tiết đầu tiên của sáng nay là môn số học.
Vi Quốc Học bước vào lớp, trong tay cầm theo bài thi được làm trong lần thi phân loại trước ngày khai giảng.
Danh sách thành tích ngày hôm qua đã thông báo trước rồi, cũng đã báo về cho ba mẹ, hôm nay chủ yếu là giải thích đề bài. Vi Quốc Học không có thói quen đứng trên bục giảng viết bảng đen, khi dạy lại thích chạy xuống dưới phòng học.
Một bên vừa giảng bài, một bên vừa siết chặt kỷ luật lớp học.
Ông cầm bài thi đi từ phía sau phòng học vào, mỗi lúc đi ngang qua từng hàng chỗ ngồi, ông đều cúi đầu liếc mắt nhìn lên mặt bàn của từng học sinh.
Có bài thi, có bút, còn có một câu học tập thật tốt, mỗi ngày luôn hướng về phía trước.
Học sinh nọ đang ngồi ở chỗ mình cúi đầu viết chữ, không làm chuyện gì không liên quan đến vấn đề học tập.
Vi Quốc Học rất vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước kiểm tra.
Mà khoan, hình như có cái gì đó sai sai?
Vi Quốc Học bước được hai bước chợt cảm thấy có gì đó kỳ quái lại rút chân lui trở về, ánh mắt hết nhìn Triều Dương rồi chuyển sang bàn học, cứ nhìn qua nhìn lại mất vài lần, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào không thích hợp.
Triều Dương thế mà thật sự đang nghe giảng bài sao?
Đây là kỳ tích thế giới gì vậy nè?
Không chỉ có mỗi Vi Quốc Học cảm thấy khiếp sợ không thôi, toàn bộ giáo viên dạy lớp một đều cảm thấy bản thân đã vào nhầm lớp và nhìn nhầm học sinh nào đó rồi. Hơn hết là cho tới tận lúc trưa, chỗ ngồi của Triều Dương thậm chí cả bản thân cậu đều đã biến thành nơi cho mọi người ngắm nghía luôn rồi.
Ngay cả giáo viên dạy lớp 12 ở lầu trên cũng phải chạy xuống chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, toàn bộ văn phòng đều đang thảo luận về sự khác thường của Triều Dương.
Giáo viên sinh học của lớp một vừa mới hết tiết quay về, cô đứng trước bàn làm việc của Vi Quốc Học luyên thuyên không dứt. Cảm xúc kích động có thể sánh ngang với việc phát hiện ra trùng đế giày không phải động vật đơn bào!
“Ôi chúa ơi, tôi không dám tin hôm nay mình nhìn thấy gì luôn đó.”
“Lúc tôi đi ngang qua cửa sau, vậy mà lại thấy Triều Dương đang ngồi yên tại chỗ viết bài!”
Giáo viên sinh học hoài nghi mở to hai mắt ghé sát vào nhìn cho kỹ, tuy rằng ở trên mặt giấy viết chi chít toàn chữ là chữ nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ra phần lớn đều là những thứ vô nghĩa, nội dung thật sự có liên quan đến bài học ít đến thảm thương.
Rất khó đánh giá tên nhóc này rốt cuộc là thật sự nghe giảng hết hay đang viết bậy vẽ bạ, nhưng mà với thái độ như thế cũng đủ để làm mọi người kinh ngạc.
Việc khác thường chắc chắn có trá, con gấu này(2) quá mức yên tĩnh chính là đang giả vờ.
(2).“Con gấu này” là một ngôn ngữ mạng, có nghĩa là cậu bé hư. Ví dụ, khi bạn thấy một đứa trẻ làm điều gì đó vô lý và phá phách, bạn có thể thở dài: “Con gấu này”. Những đứa trẻ nhà gấu có hàm ý xúc phạm, danh hiệu này đến từ phương bắc, và thường dùng để chỉ những đứa trẻ phiền phức. Nó còn có nghĩa là biệt hiệu, có nghĩa là biệt hiệu dành cho những đứa trẻ nghịch ngợm. Được cư dân mạng định nghĩa là những đứa trẻ lục lọi, phá hoại, không tuân theo quy tắc và vô pháp.
Vi Quốc Học thật sự không hiểu nổi Triều Dương đang làm ra hành động mê hoặc gì, ông càng sợ hãi tên nhóc đó không biết lại đang giấu diếm đại chiêu gì, có phải lại đang sắp xếp một tiết mục tỏ tình nữa ở vũ đài ngôi sao hay không.
Giáo viên lâu năm nhẹ nhàng trêu chọc ông một câu: “Ôi trời cái này có gì đâu mà khó giải thích, vì yêu mà tổn thương chứ gì nữa.”
Vi Quốc Học: “Vì yêu mà tổn thương?”
Giáo viên trẻ tuổi: “Chuẩn.”
Hôm qua mới tỏ tình thất bại cho nên hôm nay mới có thể sống yên ổn thế này, cái này gọi là hóa đau thương thành động lực học tập.
Những giáo viên này đã dẫn dắt biết bao lứa thanh thiếu niên yêu đương rồi, vì người trong lòng mà quyết tâm thi đậu vị trí thứ nhất hoặc là giật giải nhất ngược từ dưới lên cũng thấy quá nhiều lần rồi.
Có người có kinh nghiệm suy đoán hành vi lạ thường này của Triều Dương: “Cái này gọi là yêu càng sâu, học càng khổ đó.”
Vi Quốc Học ngửa người ra sau, gần như đã tin là thật, ánh mắt hơi liếc sang phía lão Chu bên kia, nói: “Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn tên nhóc Tô Tần kia à?”
Bàn làm việc của Chu Khải ở bên cạnh chỗ Vi Quốc Học, ông nghe đoạn đối thoại chẳng ra thể thống gì kia, mười phần khinh thường mà hừ một tiếng.
Triều Dương của lớp một này ông cũng từng có nghe qua, là một tên nhóc so với Tô Tần còn khó làm học sinh hơn, chuyện lớn chẳng có gì nhưng việc nhỏ thì một đống lộn xộn, suốt ngày chỉ chăm chăm chạy đến lớp bảy của họ.
Tuổi còn nhỏ không lo học hành suốt ngày chỉ biết yêu sớm.
Còn may không ảnh hưởng đến hòn ngọc quý trên tay của ông, bằng không ông nhất định sẽ xử tử tên nhóc đó!
Chu Khải hừ xong khi ngẩng đầu lên mới phát hiện học sinh trước mặt mình vẫn chưa đi, lập tức dịu dàng hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Ánh mắt đó giống như đang nhìn con ruột vậy.
Liêu Tinh Thần là đến đây nộp lại bài tập hè, lớp bảy có tổng cộng ba mươi sáu học sinh cả thảy, lão Chu cho đám nhóc hư đốn đó thêm một ngày làm bài vậy mà đến lúc thu bài cũng không đến một nửa lớp nộp. Liêu Tinh Thần vốn muốn báo cho lão Chu tên những người không nộp bài tập, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Anh thu hồi ánh mắt không biết dạo chơi ở nơi nào về, chậm chạp nhấc mí mắt lên, trên mặt vẫn như cũ không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, hờ hững lộ ra chút lạnh lùng: “Không có gì ạ.”