Tại quán bar, có một nhóm trai gái ngồi trong phòng VIP vui vẻ nói cười, trên mặt bàn chất đầy hoa quả tươi cùng cocktail, còn có cả chất cấm khác.
Chính giữa họ, xuất hiện một cô gái tóc nâu hạt dẻ, dung mạo diễm lệ, môi hồng răng trắng. Đặc biệt là đôi mắt biếc có hồn vô cùng câu nhân, ẩn hiện dưới hàng lông mi dài. Đường Cẩn Du hôm nay phá lệ để bản thân phóng túng, thay vì áo sơ mi cổ cao thì hôm nay mặc độc một chiếc váy trắng bó sát người, để lộ đường cong đẹp đến điên đảo, vòng nào ra vòng nấy.
Xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện, môi đỏ quyến rũ mỉm cười, mỗi một cái nhấc tay, một cái liếc mắt, đều giống hệt yêu tinh.
Đường Cẩn Du đã hai mươi tuổi, ngày thường khoác lên mình vẻ ngoài lãnh đạm lạnh nhạt, thuần khiết giống thiếu nữ con nhà người ta. Thế nhưng chỉ khi đến những chỗ như vậy, nàng mới được bộc lộ rõ bản thân. Đường Cẩn Du, chính là một người vô cùng linh hoạt.
Nàng có thể là tình đầu trong mơ, thiếu nữ đơn thuần tràn đầy sức sống, thiên tài dương cầm trẻ tuổi nhất của Đại Học Trường An.
Nhưng cũng có thể là nữ nhân phong tình vạn chủng, biết mê hoặc lòng người, quyến rũ câu dẫn kẻ khác.
Hai hình tượng đối lập lại xuất hiện cùng một người, tạo nên hình ảnh vô cùng hấp dẫn.
Đường Cẩn Du nâng cánh tay trắng ngần lên, rít một hơi thuốc sau đó tựa vào sô pha phía sau. Môi đỏ khẽ mở, làn khói hư ảo bay lên không trung.
“Học sinh ngoan của giáo sư Hứa, bây giờ đã lớn rồi.” Ở phía bên cạnh Triệu Mẫn cười đến vui vẻ, mặt đỏ ửng, cả cơ thể đầy mùi rươụ. Thế nhưng ánh mắt đặc biệt vẫn sáng trong, tỉnh táo đùa giỡn với Đường Cẩn Du.
Triệu Mẫn là một cô gái hiếu động, chiều cao có chút khiêm tốn, thế nhưng mồm mép đặc biệt linh hoạt. Mái tóc ngắn cắt tém màu đen cùng đường nét gương mặt tinh nghịch, khiến cho người khác luôn có ấn tượng về cô.
Triệu Mẫn nào lại không biết tình cảm cô trò giữa Đường Cẩn Du và Hứa Tịch Lam đặc biệt tốt, Đường Cẩn Du nhìn thấy cô ta tay chân liền cuống cả lên, cái con người lạnh lùng thường ngày đều bay sạch đi đâu. Giống như một đứa trẻ phát ngốc, ánh mắt nhìn người ta phát sáng cả lên.
Đường Cẩn Du liếc về phía cô, độ cong trên môi lớn hơn vài phần, nửa giễu cợt nửa chế nhạo. Lớp trang điểm hôm nay vô cùng trưởng thành, đường nét sắc sảo, rất thích hợp đi đến những chỗ thế này.
“Đừng nói giáo sư nữa nha, chỗ này cũng không phải ở trường.” Một giọng nói liền xen vào, có ý tứ đùa giỡn.
Người nói là Ngụy Như Khiết, một cô gái tướng mạo thanh tú điềm đạm, hơi dựa vào sô pha, bản thân nhấp chén rượu trong tay cười đến mê người. Đường Cẩn Du cũng nâng ly với nàng ta, cười nói vui vẻ. “Ngụy tiểu thư cư nhiên hôm nay rảnh rỗi như vậy sao? Thật là hiếm có.”
Ngụy Như Khiết hơi bĩu môi, ánh mắt mềm mại nhìn tới Đường Cẩn Du.
“Lại chọc tớ rồi đó.”
“Cẩn Du ngày thường cũng đâu đi đến mấy chỗ này bao giờ, nghe Mẫn Mẫn nói cậu tới, tớ mới phải là người bất ngờ đấy nhé.”
Đường Cẩn Du cười cười nhún vai.
“Biết làm sao được, hôm nay tâm trạng tớ không được tốt.”
Ngụy Như Khiết ngược lại hết sức cảm thông: “Uống nhiều một chút, hôm nay tớ bồi cậu.”
Triệu Mẫn ở phía bên này tinh nghịch nháy mắt với hai người: “Xả láng, xả láng đê~ Chờ một chút nữa sẽ có điều thú vị đó nha!”
Đường Cẩn Du ồ một tiếng, có chút tò mò nâng mi mắt, muốn xem trò vui của Triệu Mẫn đến cùng là cái gì.
Vì là liên hoan trong khối ngành, tầm hơn chục người vây quanh chiếc bàn, tám chuyện trên trời dưới đất, dưới hiệu ứng âm thanh náo nhiệt cùng ánh đèn xanh đỏ chói mắt tạo ra một cảm giác thật ảo lẫn lộn.
Bàn của bọn họ đặt trên tầng, có thể nhìn bao quát khung cảnh bên dưới có bao nhiêu huyên náo.
Đường Cẩn Du liếc qua, có một số người không ngại ngần làm luôn trên sô pha, dưới sàn nhà, thậm chí lột đồ nhau trên sảnh. Tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng gầm hòa lẫn vào tiếng nhạc ồn ào, Đường Cẩn Du nhìn không quá năm giây liền trực tiếp thu ánh mắt lại.
Đột nhiên nghe thấy Ngụy Như Khiết bên cạnh hỏi: " Kia là gì vậy?"
Đường Cẩn Du hướng theo tầm nhìn của nàng, chú ý tới.
Ở một góc bên dưới tầng, xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ, ông ta mặc vest đen, cà vạt chỉnh tề, diện mạo được tỉ mỉ chăm sóc đến kĩ lưỡng. Có thể thấy là một quý ông đạo mạo.
Thế nhưng, trên tay ông ta cầm một thứ gì đó bằng kim loại, giống như xích sắt. Sợi xích khá dài, đầu bên kia cố định trên chiếc vòng cổ.
Mà người đeo vòng cổ đó, là một chàng trai trẻ thân trên trần như nhộng.