Chàng trai trẻ đeo xích trên cổ, quỳ gối bên cạnh người đàn ông, cảnh tượng vô cùng kì dị. Trên gương mặt anh tuấn đỏ ửng giống như bị chuốc thuốc, ánh mắt mờ mịt, giống như một nô ɭệ cam chịu phục tùng.
Đường Cẩn Du nhìn như vậy bỗng chốc trên người cảm thấy không thoải mái, vội dời tầm mắt đi.
Không nghĩ đến người đàn ông kia giống như có linh tính, khi Đường Cẩn Du quay đầu sang chỗ khác lập tức hướng ánh mắt về phía Đường Cẩn Du.
Sau đó trực tiếp trong túi lấy ra một chiếc điện thoại, nói với người đầu bên kia chuyện gì đó.
Đường Cẩn Du vẫn không hề hay biết, uống đến chén thứ mấy cũng không đếm nổi, đầu óc đã có chút choáng váng. Mọi người xung quanh vẫn cười nói rất náo nhiệt, có vài người đã xuống sảnh khiêu vũ. Đợi đến nửa tiếng trôi qua, Triệu Mẫn mới ôm lấy cánh tay nàng hí hửng nói. “Nhìn xem nhìn xem, ai đến kia.”
Đường Cẩn Du lười biếng nhìn qua.
Trên cầu thang xuất hiện thêm hai ba người, một trong số đó là một chàng trai dáng người rất cân đối, chiều cao đặc biệt hơn những người khác. Gương mặt tiêu sái với ngũ quan tuấn tú, mày cao môi mỏng. Hắn mặc bộ vest ghi xám, bên trong là sơ mi đen, mái tóc màu khói càng khiến dáng vẻ trông lịch lãm.
Hắn lại gần chỗ mọi người đang ngồi, không rõ vì sao Đường Cẩn Du nhận thấy người con trai này dừng tầm mắt chỗ mình hơi lâu một chút mới dời đi.
“Xin chào mọi người, thứ lỗi bọn tôi đến muộn.”
“Khải Ca, ngồi đây ngồi đây nha~” Một người trong số họ vẫy mấy người lại gần, bầu không khí cũng sôi nổi còn hơn cả khi nãy.
“Khải Ca hôm nay lại đến chỗ này, hiếm có quá!”
Vương Khải Ca cười cười khách sáo đi đến chỗ họ ngồi, trùng hợp hơn vị trí đó lại gần chỗ của nhóm Đường Cẩn Du.
Triệu Mẫn không nhịn nổi cười, huých tay Đường Cẩn Du trêu: “Chà, xem ra hai người cũng thật có duyên nha. Vương Khải Ca nam vương của Đại Học Trường An không phải lúc nào cũng có cơ hội được ngồi cùng như vậy đâu.”
Đường Cẩn Du dường như uống quá nhiều, thần trí chỉ còn năm phần tỉnh táo, hơi nhếch môi nói với Triệu Mẫn.
“Đây là bất ngờ mà cậu nói?”
Triệu Mẫn hai mắt lấp lánh: “Không vui sao? Cái nhan sắc này thật sự rất bổ mắt, nhìn cả ngày đều không chán!”
Đường Cẩn Du bất lực lắc đầu.
Vương Khải Ca mến mộ Đường Cẩn Du đã lâu, trong trường không ai là không biết.
Trai tài gái sắc, giá trị nhan sắc thăng hạng, trong trường luôn gán ghép hai người với nhau. Dẫu sao cả hai đều là học bá, về những phương diện khác rất toàn diện, nhan sắc miễn chê. Ai mà chẳng thích nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau. Huống hồ gì, trong một cuộc thi, Vương Khải Ca từng thổ lộ trước hàng trăm người.
Bản thân có cảm tình với Đường Cẩn Du.
Khi ấy trong trường như vỡ chợ, náo loạn kêu gào ủng hộ, có người còn cầm banner hai người chạy mấy vòng quanh sân trường. Fanclub cả hai ôm nhau mừng phát khóc, chính chủ phát đường, sướиɠ tới mức ngất xỉu.
Nhưng càng vui vẻ bao nhiêu, cho đến vài ngày sau khi Đường Cẩn Du được phỏng vấn về vấn đề này, có người hỏi rằng đối diện với lời này của Vương Khải Ca, nàng cảm thấy thế nào.
Lúc đó Đường Cẩn Du lười biếng nói một câu, bản thân không quan tâm, cũng không có hứng thú.
Fanclub như chết lặng.
Sau đó đã có một vài sự kiện diễn ra, có người mắng Đường Cẩn Du không biết tốt xấu, từ chối thẳng thừng như vậy, không để mặt mũi cho người khác. Cũng có người cười cợt Vương Khải Ca vô dụng, bị “đá” một cú đau bởi Đường Cẩn Du, mặt mũi đều vứt ra sọt rác.
Thế nhưng Vương Khải Ca vẫn rất dịu dàng nói, bản thân vẫn luôn thích nàng, cho dù câu trả lời có ra sao.
Các nữ sinh ghen ghét Đường Cẩn Du muốn chết, lại si mê tình cảm của Vương Khải Ca, suốt một thời gian Đường Cẩn Du luôn bị bế lên diễn đàn ở trường đại học. Có người ghét cay ghét đắng, đố kị, chửi lời lẽ không thương tiếc. Cũng có người ra sức bảo vệ, mắng ngược lại bọn họ.
Thật sự, rất náo nhiệt.
Đường Cẩn Du thật tâm trong lòng cảm thấy phiền phức, thế nhưng ngoài mặt vẫn là không biểu hiện gì. Một phần bởi vì men rượu đã ngấm trong người, đầu ngón tay không buồn động, chỉ liên tiếp nhấm nháp ly rượu trong tay.
“Cẩn Du, không nghĩ đến hôm nay lại được gặp em tại đây.”
Đường Cẩn Du nghe thấy tên mình, quay về phía phát ra âm thanh, cư nhiên lại thấy vẻ mặt đẹp trai của Vương Khải Ca phóng đại trong tầm mắt.
Hai người giờ đang, ngồi cạnh nhau.
Thanh âm của Vương Khải Ca rất trầm lại dễ nghe.
Đường Cẩn Du không còn cách nào khác, hơi nghiêng đầu cười nhẹ.