Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 51: Trước kia



Lục Dư không nghĩ cái nách hoại tử của Phó Vân Triều một ngày nào đó sẽ bớt thâm, cho nên khi nghe thấy câu 'Vậy A Dư thích Phó Vân Triều nào? Phó Vân Triều trong ảnh, hay Phó Vân Triều bên cạnh em?' Lục Dư hoàn toàn không bị lừa.

Anh muốn lừa cậu nói mình thích anh.

Lục Dư ban tặng cái liếc nhìn lạnh lẽo cho nam nhân, dùng biểu cảm nói cho đối phương biết rằng cậu hiểu được cái mưu hèn kế bẩn nhỏ nhen của người kia. Nhưng Phó Vân Triều ngay cả khi hiểu rõ cũng không lộ ra vẻ bối rối, chỉ nhếch môi lên, cười một cách ý vị.

Anh thậm chí còn nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lục Dư, dùng lòng bàn tay mềm mại dán lên ngón tay Lục Dư, chiếc nhẫn khảm hồng ngọc nổi bật dưới ánh đèn, trông vô cùng lộng lẫy.

"A Dư không trả lời sao?"

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Dư hỏi anh: "Vậy, anh thích tôi bây giờ hay thích tôi của trước kia?"

Phó Vân Triều sững sờ giây lát.

Không ngờ Lục Dư lại hỏi anh câu hỏi tương tự. Nhưng khi anh phản ứng được lại không khỏi cười khẩy. Những ngón tay lành lạnh ôm lấy cổ tay mảnh khảnh của người thanh niên, Phó Vân Triều nhướng mày thản nhiên nói: "A Dư, tôi thực sự không biết em của trước kia như thế nào. Chúng ta càng không có thời gian và cơ hội để gần gũi với nhau"

Nếu ngay cả việc gần gũi với nhau còn chẳng có, thì làm sao có thể nói đến chuyện thích hay không thích được?

Lục Dư rút tay về: "Tôi cũng vậy."

Phó Vân Triều mà cậu biết chính là Phó Vân Triều hiện tại, trông còn xấu tính và thâm hiểm hơn so với trước kia. Nhưng không sao, cậu quen biết với Phó Vân Triều này, cũng chỉ hòa hợp với Phó Vân Triều này.

Vì vậy, nếu nhìn theo quan điểm thực tế nhất, thì một trong những lựa chọn trong câu hỏi của Phó Vân Triều đưa ra là không có khả năng tồn tại.

Lục Dư không nói thêm gì về vấn đề này với Phó Vân Triều, cậu hạ mắt xuống tiếp tục xem những bức ảnh do Thành Vanh để lại. Bất ngờ thay, trong số những bức ảnh này còn có cả ảnh riêng của Phó Vân Triều. Có vẻ như đó là sau một buổi tiệc, Phó Vân Triều đứng cùng một người trông có vẻ là giáo viên trung niên, ánh đèn đêm chiếu lên người anh, khiến cho vẻ mặt lạnh lùng ấy dịu đi một chút.

Thành Vanh bước ra từ nhà bếp, vừa lau tay vừa đi về phía Lục Dư và Phó Vân Triều, cúi xuống nhìn qua, ánh mắt va vào một bức ảnh nhóm người đang cùng cụng ly rượu, như thể một ánh sáng lóe lên trong tâm trí hắn ta, sau đó hắn vỗ mạnh vào đùi mình: "Ồ, Lục Dư, tôi có một bức ảnh đặc biệt muốn cho cậu xem, tôi đảm bảo trên đời này chỉ có mình tôi mới có bức ảnh này".

Nháy mắt với Lục Dư như kiểu bị tật, Thành Vanh vội vã lật đến trang cuối cùng của album, lấy ra một tấm ảnh khác, đưa cho Lục Dư trong dáng vẻ tinh nghịch: "Đây là tấm ảnh tôi lén giữ đấy, tôi còn không dám để Vân Triều biết đâu"

Ban đầu không dám để Phó Vân Triều biết. Mặc dù bây giờ Phó Vân Triều đang ngồi ngay bên cạnh.

Tuy nhiên, Thành Vanh lại cảm thấy chẳng sao cả, cuối cùng vẫn còn có Lục Dư ở đây trấn áp Phó Vân Triều.

Bức ảnh được lấy ra và đặt trong lòng bàn tay của Lục Dư, Lục Dư hạ mắt xuống, bối cảnh bức ảnh là một nhà hàng thịt nướng, bố cục khắp nơi trông rất quen thuộc, xung quanh có rất nhiều người qua đường, tất cả đều trông trẻ trung, giống như sinh viên đại học.

Từ 'sinh viên đại học' hiện ra trong đầu Lục Dư, lập tức khiến cậu nghĩ đến địa điểm chụp ảnh kia, đó chính là quán thịt nướng mà cậu và Phó Vân Triều đã đến lần trước, nằm cạnh trường đại học của Phó Vân Triều.

Trong ảnh, Phó Vân Triều đang gục xuống bàn, hai mắt hơi khép lại, cánh tay che đi nửa mặt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trên cổ và mặt anh đỏ ửng vì say.

"Thế nào, Phó Vân Triều say rượu, không phải là chuyện hiếm gặp sao?" Thành Vanh cười ha hả, rồi lại bí ẩn nói với Lục Dư: "Tôi còn có cả video nữa đấy, chúng ta kết bạn WeChat đi, lát nữa tôi sẽ lén gửi cho cậu, đảm bảo sẽ khiến cậu thấy một Phó Vân Triều khác."

Lục Dư có chút động tâm.

Trước đây, cậu đã từng hai lần muốn làm cho Phó Vân Triều say rượu để xem anh say như thế nào, nhưng cả hai lần đều thất bại. Không chỉ thế, Phó Vân Triều thì chẳng sao cả, còn cậu lại gục trước. Ký ức về đêm đó đã dần dần trở lại trong tâm trí Lục Dư, nhưng cậu vẫn luôn giữ vẻ bình thản, coi như không nhớ gì hết.

Cậu nhìn Thành Vanh, nói một tiếng cảm ơn.

Hoàn toàn phớt lờ Phó Vân Triều, dường như đang mỉm cười ở bên cạnh.

Thành Vanh vỗ vỗ ngực, cười tươi rói: "Không cần khách sáo"

Cũng phớt lờ Phó Vân Triều.

Nửa tiếng sau, đứa nhỏ nhà Thành Vanh buồn ngủ đến nỗi gật gù như gà mổ cơm, Lục Dư và Phó Vân Triều cũng không muốn quấy rầy nữa, lái xe rời đi. Phó Vân Triều tiễn Lục Dư đến tiểu khu Thanh Hà, ánh mắt vẫn như trước, dõi theo bóng dáng mảnh mai của cậu thanh niên cho đến khi bị bóng đêm bao phủ.

Sau khi Lục Dư tắm rửa xong, cậu dựa lưng vào giường.

Thành Vanh giữ lời, Lục Dư vừa bước lên xe về, thì ngay lập tức gửi video Phó Vân Triều say rượu cho cậu. Lúc đó, Lục Dư vẫn còn ngồi trên ghế phụ, cậu không đáp lại, chỉ lén liếc qua video một chút, rồi nhẹ nhàng đáp lại vài câu với Phó Vân Triều.

Bây giờ, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ say xỉn của Phó Vân Triều.

Ống kính rung lắc, đầu tiên truyền đến là tiếng cười toe toét của Thành Vanh: "Cái gì? Phó Vân Triều say rồi? Áaa, tôi nhất định phải quay lại hình ảnh đại thần Phó uống say rồi đưa nó lên diễn đàn trường, để nhóm fan nhỏ đó biết rằng tất cả đàn ông trên thế giới đều say giống nhau, để hình ảnh cao lớn của học thần Phó Vân Triều trong tim họ đổ vỡ hahahaa!"

Sau đó ống kính đến gần mặt Phó Vân Triều.

Video dễ dàng khiến người ta nhìn rõ hơn ảnh. Phó Vân Triều vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, anh khẽ nheo mắt, vất vả dựng người dậy, một bàn tay hướng về phía ống kính, những ngón tay dài đẹp đẽ lướt qua một cái nhanh chóng, rồi bóng dáng bàn tay lại che khuất ống kính, cùng với giọng nói đầy men say trầm thấp tràn đầy nam tính vang lên: "Đang làm gì vậy?"

Giọng nói ấy nghe còn say hơn cả rượu vang.

Nhưng Thành Vanh chỉ cười hà hà hà: "Ghi lại bộ dạng xấu xí của ông, để cho vợ tương lai của ông xem!"

Phó Vân Triều híp mắt nhìn người đang mờ dần trước mắt, cơn say tràn ngập cả cơ thể, khiến phản ứng của anh ngày càng chậm chạp, có vẻ như phải mất rất lâu mới nghe thấy tiếng 'vợ', sau đó nhíu mày, buông ra ba chữ: "Đừng nói nhảm."

Anh không lại nói chuyện với Thành Vanh nữa, chỉ im lặng nằm đó.

Video đến đây dừng lại, Lục Dư nghĩ rằng tiếp theo hẳn sẽ là tấm ảnh mà Thành Vanh nói.

Cậu nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên trong video, trông có vẻ vẫn còn trẻ măng, nhưng nét mặt lại rất sống động, thoát ra khỏi video, tìm đến số WeChat của Phó Vân Triều, gửi một cái icon đến. Chưa đầy một phút đã nhận được hồi âm, mặc dù trên đường trở về Phó Vân Triều không nói gì, nhưng đầu óc rất minh mẫn.

Anh hỏi ngược lại: [Xem xong video chưa?]

Lục Dư trả lời một câu 'rồi'.

Vì thế Phó Vân Triều lại hỏi: [Có thể cho tôi xem cùng không?]

Lục Dư gửi video qua, vẫn chưa đầy một phút Phó Vân Triều đã trả lời, hiển nhiên anh còn chưa xem xong toàn bộ video, nhưng anh đã hỏi Lục Dư: [Thành Vanh nói sẽ ghi lại dáng vẻ xấu xí của tôi rồi cho vợ tương lai tôi xem].

Lục Dư:?

Phó Vân Triều: [A Dư, em nhìn thấy rồi].

Phó Vân Triều: [Vậy em có phải vợ tương lai của tôi không?]

Lục Dư không chút biểu cảm tắt điện thoại.

Trong bóng tối, cậu nằm nghiêng trên giường. Đêm nay phòng của cậu không đóng rèm cửa sổ, khung cửa in bóng những ánh đèn rực rỡ của thành phố ban đêm, ngay cả khi đã đến nửa đêm vẫn còn có đèn đường sáng choang, thỉnh thoảng những chiếc xe lao băng băng trên đường vắng. Lục Dư sờ lên gáy mình, dù không nhìn cũng biết chắc chắn sẽ có một vùng da bừng đỏ.

Đầu óc Lục Dư không kiềm chế được nhớ tới cảnh tượng xảy ra trong phòng tập đấm bốc hôm nay. Phó Vân Triều đè lưng cậu ấn vào người anh, vuốt ve sau cổ cậu rồi tùy ý hôn, từng chi tiết một tái hiện trong não như một thước phim tua chậm, khiến Lục Dư nhìn càng ngày càng rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn.

Cậu dường như nghe thấy tiếng thở dốc kìn ném của người đàn ông.

Quyến rũ hơn cả giọng nói khi anh ấy say rượu.

Lặng lẽ vùi đầu vào chăn bông, Lục Dư dứt khoát nhắm mắt lại, không nghĩ tới nữa. Nghĩ càng nhiều lại càng khiến cậu khó ngủ.

(─‿‿─)

Lục Tiêu tiếp khách xong mới về nhà, đã là 11 giờ tối.

Hắn không còn tiếp tục ở trang viên nhà họ Lục nữa. Trang viên Lục gia đối với hắn chỉ có những ký ức tồi tệ, chỉ cần đứng ở đó, hắn liền dễ dàng nhớ lại những việc mà hắn từng làm với Lục Dư. Nhưng trên thực tế, hắn lại không muốn rời khỏi trang viên, vì nơi đó chính là địa điểm duy nhất còn lưu lại dấu vết của Lục Dư.

Về sau, Lục Tiêu đặc biệt đến phòng của Lục Dư.

Phòng ấy sau khi lâu không ai ở trở nên vô cùng lạnh lẽo, thậm chí buốt giá. Lục Tiêu đứng ở cửa đã cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào người, nhưng rõ ràng trong phòng không có mở cửa sổ, làm sao có thể có gió vào? Như thể tốn rất nhiều thời gian mới cuối cùng cũng đủ can đảm bước vào trong phòng.

Giường, bàn làm việc và một số thứ lộn xộn ở đây.

Không có cái gì thực sự thuộc về Lục Dư cả.

Thời điểm Lục Dư chết, tất cả những thứ thuộc về em ấy cũng đều biến mất.

Chỉ còn lại sự hận thù mà thôi.

Tuy rõ ràng hiểu như thế, nhưng Lục Tiêu vẫn cứ làm một số việc vô nghĩa, những việc mà ở trong mắt Lục Hồng Duy và những người khác nhìn thấy chẳng khác nào phá lên cười. Hắn để những người giúp việc trong trang viên thu dọn tất cả những đồ dùng từng được Lục Dư sử dụng, kể cả đệm chăn, chuyển đến phòng hắn ở hiện tại, hắn dành riêng một phòng cho Lục Dư.

Sau khi hoàn thành tất cả, Lục Tiêu đứng ở cửa phòng, không bao giờ bước vào nữa. Hắn vốn tưởng rằng nếu Lục Dư biết lúc này mình đang làm gì, có lẽ cậu sẽ bị hắn làm ghê tởm đến mức muốn nôn.

Lục Tiêu hít sâu một hơi, như thường lệ vẫn đứng yên ở cửa phòng một lúc, rồi mới từ từ rời khỏi hành lang, đi về phía ban công. Người dựa vào lan can, tay cầm một ly rượu nồng độ cao, uống một ngụm lớn. Về tối nay, hắn vừa có tiệc tùng, nhưng chẳng ăn được mấy, chỉ uống nhiều rượu, về đến nhà rồi cũng chưa từng nghỉ ngơi, một ly rượu này uống hết chỉ cảm thấy từ cổ tới dạ dày đều bốc cháy, nóng rát.

Nhưng Lục Tiêu dường như không cảm thấy gì cả. Hắn nhìn ra ngoài, ngắm những ngôi nhà rực rỡ trong đêm, cuối cùng cũng mở điện thoại, nhìn thấy những lời bình luận trên mạng.

Bạn bè thân thiết với hắn có lẽ biết chuyện gần đây hắn thay đổi, cũng như thái đội bất đồng của hắn đối với hai người em trai Lục Dư và Lục Lịch, đã nói với Lục Tiêu: "Cậu biết không, hôm nay fans của Lục Lịch đã tìm Lục Dư báo thù, còn cầm dao rồi tạt cả axit vào người cậu ta đấy?"

Lục Tiêu nghe thấy vậy, lúc đầu chỉ cảm thấy như tim ngừng đập.

Nhưng sau khi đối phương nói thêm: "Nhưng mà, không nghĩ tới Lục Dư còn là dị năng giả? Cậu ta cũng chẳng bị sao hết"

Lục Tiêu cảm thấy cơ thể căng thẳng dần lỏng ra.

Đúng vậy, hiện tại Lục Dư không còn là em trai của hắn nữa, mà là linh khí của hung trạch Kỳ Sơn. Với tư cách là linh khí, những rắc rối mà những fans của Lục Lịch gây ra chẳng qua chỉ là con số 0 không đổi với cậu. Ngay cả nếu Lục Dư muốn giết bọn họ, thì cũng chỉ cần động một ngón tay là xong.

Lúc đó, Lục Tiêu chỉ lạnh lùng ừ một tiếng. Nhưng bây giờ, hắn vẫn không nhịn được mà mở Weibo. Nhanh chóng tìm thấy video do fan đăng tải, xem những hình ảnh trong đó. Có vẻ như đã biết Lục Dư thật sự an toàn, nên sau khi xem video, những gì khiến hắn càng kinh ngạc và chấn động hơn lại là Phó Vân Triều.

Lần đầu tiên gặp Phó Vân Triều sau ba năm là khi anh ta cùng Phó Minh đến trang viên nhà họ Lục thương lượng về hôn ước. Lúc đó, Phó Vân Triều ngồi trên xe lăn, dù luôn mỉm cười, nhưng làn da tái nhợt và vẻ yếu ớt lờ mờ bao trùm xung quanh anh ta đều rất dễ bị người khác nhận ra.

Lục Tiêu vẫn luôn dễ dàng bỏ qua Phó Vân Triều, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy người đàn ông này dễ dàng đứng dậy khỏi xe lăn, bóp gãy xương của một sinh viên đại học, đá đối phương đi, không có một chút nào gọi là yếu đuối. Giờ phút này, Lục Tiêu đột nhiên hiểu được vì sao Lục Dư luôn chống lại những việc trong nhà họ Lục, nhưng lại chưa từng có ý kiến gì về hôn ước.

Có lẽ Phó Vân Triều cũng giống như cậu, không phải người thường.

Và họ vô tình lại có cùng một mục đích.

Linh khí của biệt thự Kỳ Sơn đến Lục gia vì Lục Dư, chờ đợi gia tộc Lục thị sụp đổ.

Phó Vân Triều cũng vì ba mẹ và anh trai, chờ đợi kết cục của Phó Minh.

Lục Tiêu im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại, bình luận của cư dân mạng rơi vào mắt hắn. Nhóm cư dân mạng này ban đầu chỉ bị hành vi điên cuồng của fan Lục Lịch làm cho sửng sốt, cho đến khi cuối cùng họ mắng đủ rồi, rồi đột nhiên nhận ra--khoan đã Lục Dự và Phó Vân Triều tuy bị tấn công bằng axít, nhưng hoàn toàn không việc gì?

Lại xem video, lập tức bị cái màn khói đen dày đặc và Phó Vân Triều đứng dậy làm cho im bặt.

[Đù, mọi người hãy nói cho tôi biết đi, cái màn sương đen này là ý gì vậy?]

[Phó Vân Triều đứng dậy khỏi xe lăn! Kỳ tích y học!!]

[Mẹ nó đúng là phép màu rồi, tôi nghe nói Phó Vân Triều đã nằm trên giường bệnh được 3 năm, ước tính sau khi tỉnh lại, cơ bắp và thể trạng của anh ta chưa thể nào phục hồi hoàn toàn, giờ thời gian hồi phục đủ nên có thể đứng dậy cũng khá.....bình thường.]

[Mị không biết anh ta có bình thường hay không, nhưng thật sự là khi nhìn thấy cái chân dài của anh ta đá văng thằng loz kia, mị có thể có chút không bình thường QAQ.]

[Âu mai gót! Thật sự ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của tui rồi, tui bảo mà, làm sao ổng nỡ để chồng của bạn trai tui què cả đời được chứ!]

[Huhu, thế là bây giờ trong fanfic của tôi có thêm tư thế mới rồi, Lục Dư sẽ không cần tự nhún nữa]

[Chẳng lẽ không ai quan tâm đến tầng sương đen trên người Lục Dư sao? Cậu ta chính là dị năng giả à!? Mẹ ơi, đời này của con được nhìn dị năng giả hàng thật giá thật rồi!]

[Nếu Lục Dư là dị năng giả, thì nhiều việc có lẽ cũng sẽ được giải thích rõ ràng hơn. Chẳng hạn, fans hâm mộ của Lục Lịch vẫn luôn gắt gao giãy giụa, hỏi Lục Lịch thân là một dị năng giả vì cái gù còn rước thêm phiền toái, lại phải vất vả đi thuê hung thủ giết người như vậy, thậm chí không thể hoàn thành việc ấy. Ui chao, đáp án còn không phải đây sao? Bởi vì Lục Dư là dị năng giả, hơn nữa Lục Lịch đánh không lại. Haha haha haha!]

[Lục Lịch, xem ra mày đã giẫm phải tường thép rồi đấy nhé? Đáng đời! Cứ tưởng tượng xem, nếu Lục Dư là một người bình thường, chắc chắn cậu ấy đã bị giết chết rồi. Và bây giờ, một đám người vẫn đang tung hô gọi tên đại minh tinh Lục Lịch]

[Ọe, nghĩ đến cảnh lầu trên miêu tả, tôi lại thấy sởn hết cả gai ốc, buồn nôn chết ik được]

Sau khi biết Lục Dư là dị năng giả, nhiệt độ thảo luận nhanh chóng bỏ xa những lời chửi rủa Lục Lịch. Ngón tay Lục Tiêu lướt nhẹ trên màn hình, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ 'Ước chừng đã sớm chết rồi'. Hắn khẽ mím môi, đang định thoát khỏi Weibo thì bỗng dưng chú ý đến một tiêu đề nóng khác—

#KHUN Lục Lịch#

Hiện tại có thể đồng thời được nhắn đến với Lục Lịch trên bảng hạng rất ít. Lục Tiêu vô thức nhấp vào hotsearch này, trong nháy mắt nhìn thấy tiêu điểm bị đẩy lên đỉnh.

Đó là một blogger tên là [Tôi có một cửa hàng và một em cún] đã đăng một đoạn video giám sát.

Lục Tiêu không biết video có liên quan gì đến chủ đề này, nhưng hắn vẫn nhấp vào nó. Khi nhấp vào, điều hắn thấy chỉ là một đoạn video dám sát đường phố thông thường. Ngay lúc hắn ta chuẩn bị đi ra, đôi mắt chợt hơi lóe lên, hắn nhìn thấy một người quen thuộc

Trâu Sán.

Hắn và Trâu Sán đã lâu không liên lạc, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không thực sự tốt, hiện tại ba mẹ Trâu Sán muốn tìm kiếm lợi ích cho nhà họ Trâu bằng cách giúp Lục Hồng Duy vực lại, nhưng hắn đã chặn tất cả. Vì lý do này, Trâu Sán thậm chí còn tìm tới hắn để cãi nhau với hắn một trận. Mặc dù Lục Tiêu không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, nhưng Trâu Sán vô cùng rất tức giận.

Sau đó, đối phương liền bỏ đi.

Nhưng giờ Trâu Sán lại xuất hiện trong topic liên quan đến Lục Lịch. Lục Tiêu đã hiểu rõ, không chút do dự bấm vào phần bình luận để tìm hiểu. Đúng lúc đó, có một bình luận được ghim lên đầu:

[Tôi hiểu rồi, các bạn có nhìn thấy 7 người đi về phòng tập quyền anh Vinh Thành vào đoạn 3 phút 12 không? Trong số họ, người mặc áo đỏ tên là Trâu Sán, cũng là con nhà giàu ở thủ đô, quan trọng hơn hắn còn là bạn của Lục Đại thiếu gia nữa. Bạn tôi nói, hắn cũng rất thân với Lục Lịch. Có lẽ KHUN này chính là hắn đấy!]

KHUN, Trâu Sán.

Lục Tiêu mím môi, nhìn lại. Thấy được Dương Chương đã tổng kết trên một bài đăng—trên đó KHUN xúi giục Ân Thư Kiệt và những người khác tìm đến và tấn công Lục Dư.

Lục Tiêu đột nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt không còn gì ngòi tơ máu đỏ.

Cư dân mạng vẫn còn do dự, nhưng Lục Tiêu xem qua những bài đăng của KHUN, không tốn nhiều công sức đã tìm ra bằng chứng rằng chủ tài khoản này chính là Trâu Sán.

Trâu Sán—Trâu Sán, làm sao hắn dám ra tay với Lục Dư chứ!

Mặc dù lúc này hắn biết Lục Dư đã không còn là em trai mình nữa, nhưng nếu như...nếu như vẫn phải thì sao? Hành động của Trâu Sán sẽ khiến Lục Dư bị đâm trọng thương, bị tạt axit, thậm chí khuôn mặt và da thịt cũng sẽ bị ăn mòn, gã rõ ràng muốn giết Lục Dư!

Lục Tiêu siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi trên mu bàn tay. Hắn bóp điện thoại mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, hít một hơi thật sâu rồi nới lỏng, cuối cùng không kìm được bấm số gọi Trâu Sán. Trâu Sán nhanh chóng kết nối, lúc này gã đang xem những bình luận trên weibo, thấy là cuộc gọi của Lục Tiêu liền biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Gã cũng không giả bộ với Lục Tiêu, cười một cách ngạo mạn, hỏi: "Sao vậy, lão Lục cũng thấy tin tức trên mạng rồi sao? Thật là đáng tiếc a~ tao lại không ngờ Lục Dư lại là dị năng giả, thảo nào Lục Lịch bị nó chơi đùa, đám sinh viên kia cũng không thể làm tổn hại gì đến nó".

"Mày điên rồi à?". Lục Tiêu nghiến răng, từng chữ như bật ra từ kẽ răng: "Tao đã nói với mày nhiều lần không được động vào Lục Dư, mày không hiểu hay cố ý không hiểu?"

"Thôi đi Lục Tiêu!". Trâu Sán đập mặt bàn: "Trước mặt tao mày còn giả vờ giả vịt cái chó gì! Mày đã quên rằng mày từng đối xử với Lục Dư thế nào rồi sao? Mày không phải vẫn luôn ghét bỏ, làm lơ nó hay à? Bây giờ tao giúp mày loại bỏ tên đáng ghét này không tốt ư?"

Trâu Sán nói xong không nhịn được phát ra một tràng cười giễu cợt: "Mày còn vì nó mà đối phó với cả Trâu gia của tao? Lục Tiêu, chúng ta quen nhau hơn 20 năm, chúng ta là bạn bè đúng không? Mày vì một thằng ăn mày mà bỏ đi 20 năm tình nghĩa của chúng ta à?"

"Tao đã nói rất rõ ràng rồi". Lục Tiêu vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn ta đang đối đầu với Lục Hồng Duy, hắn đã quyết định giành quyền kiểm soát Lục gia từ tay Lục Hồng Duy, do đó tuyệt đối không thể để Lục Hồng Duy có lợi. Trâu thị định đứng về phía Lục Hồng Duy, vậy thì Lục Tiêu cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Hắn đã tìm Trâu Sán để nói rõ vấn đề--dù sao bọn họ cũng là bạn bè hai mươi năm.

Nhưng hiển nhiên, cả Trâu Sán và ba mẹ gã đều không để lời nói của hắn vào trong lòng.

Họ bị lời hứa hẹn của Lục Hồng Duy thu hút, thấy được những lợi ích mà Lục Hồng Duy vẽ ra, không những không để ý đến hắn, mà còn xác định rằng hắn đang chống lại họ.

Trâu Sán không nghe, cười khinh bỉ: "Nhảm nhí! Tao nói cho mày biết Lục Tiêu, mày muốn đối phó với gia tộc tao, thì tao cũng sẽ đối phó với Lục Dư. Dị năng giả à? Dù tao không phải là dị năng giả, nhưng tiền của tao nhiều lắm đấy. Không phải nói là Lục Lịch đã thuê người giết Lục Dư sao? Vậy thì tao cũng thử xem nhé? Nếu giết được Lục Dư, chắc Lịch Lịch sẽ vui lắm"

Trâu Sán hoàn toàn phớt lờ Lục Tiêu đang tức giận, dứt khoát cúp điện thoại.

Lúc này hắn đang ở trong một CLB của mình, những chuyện xảy ra ở phòng tập phòng tập quyền anh Vinh Thành khiến hắn cảm thấy bất an và sợ hãi. Sau khi suy nghĩ, Trâu Sán liền mời một đám bạn bè về uống rượu. Trong quán, ánh đèn rực rỡ, cuộc đối thoại cùng lời lẽ nóng giận của Lục Tiêu đều rơi vào tai những người ở xung quanh.

Một lúc sau, đám con ông cháu cha nhìn nhau bối rối. Dù bọn họ thường hay chơi bời, nhưng không dám dính vào chuyện liên quan đến mạng người. Bỗng nghe Trâu Sán nói muốn thuê sát thủ, ai nấy đều kinh ngạc, thậm chí không dám thốt nên lời.

Cho đến khi Trâu Sán ném điện thoại, trợn mắt chửi: "Nhìn cc, lão tử chỉ nói đùa mà thôi, uống rượu!"

Nghe vậy, những tay chơi này lập tức cười hì hì, cầm ly rượu cụng với Trâu Sán.

Rượu quá ba tuần, trong bụng Trâu Sán đã rót không ít rượu, khi đứng dậy khỏi ghế thì hơi choáng váng. Khi ngã về phía trước, lập tức có một bàn tay nắm chắc lấy cánh tay gã.

Người này đỡ Trâu Sán ngồi lại xuống ghế, lộ ra một gương mặt xa lạ.

Hắn ta mỉm cười nhẹ nhàng với Trâu Sán: "Trâu thiếu có cần giúp đỡ không?"

Trâu Sán quả thực đã uống nhiều, nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo, gật gù lầm bầm: "Đưa tao lên phòng suite(1) ở tầng sáu."

(1): Phòng Suite là loại phòng cao cấp nhất thường có trong những khách sạn, resort 4 – 5 sao. Thông thường, loại phòng này được bố trí ở tầng cao nhất. Là loại phòng có diện tích lớn nhất. Với đầy đủ các thiết bị tiện nghi, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt

Người nọ nghe thấy lời này, hắn ta ép giọng nói càng thấp, âm thanh ồn ào nơi xa hoa trụy lạc vẫn truyền đến không ngừng, nhưng rõ ràng âm thanh của hắn vẫn truyền rõ ràng đến tai Trâu Sán: "Ý tôi là, chuyện mua sát thủ giết người"