Đại hội thể thao vào mùa thu hàng năm luôn có rất nhiều sự kiện tàn khốc.
Kỳ thi giữa kỳ.
Lễ Quốc Khánh.
Ngày họp phụ huynh.
Làm cho đám học sinh cứ vui mừng, đau khổ, vui mừng, đau khổ, đau khổ, đau khổ, đau khổ… Tâm trạng cứ như thế, cho đến khi phụ huynh và giáo viên không còn nhắc về các bài kiểm tra nữa, mà ánh mắt của họ hướng về cánh cửa địa ngục - kỳ thi giữa kỳ - mở rộng chào đón học sinh Nhất Trung.
Sau khi trải qua ngày Tết Trung Thu đau đớn xen lẫn hạnh phúc, trong giờ tự học, rất nhiều học sinh mơ màng đang cố gắng làm hết bài tập về nhà.
Chỉ cần tốc độ nhanh, tuyệt đối có thể hoàn thành hết tất cả bài tập trước khi giờ tự học kết thúc.
Bạn học ngồi hàng ghế sau đau khổ than khóc.
“Rõ ràng chỉ được nghỉ có một ngày nhưng sao bài tập cứ như của nguyên một kỳ nghỉ hè vậy trời!!”
Học sinh chăm chỉ Kiều Nam Gia ung dung ngồi đó, giao bài tập đã làm xong cho người thu bài, định uống hết hộp sữa đậu nành trong tay thì sẽ bắt tay làm tiếp bài tập khác, bây giờ cô phải cố gắng để có một khoảng thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời sau này.
Tiếng rên rỉ trong lớp học đột nhiên ngừng lại, sau đó cả đám người đều giả vờ làm bài nghiêm túc.
Quả nhiên, thầy cô chủ nhiệm đã họp xong, yêu quái Trần đang đứng ngoài cửa sổ thuỷ tinh, ánh mắt như đao như kiếm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Cả lớp yên tĩnh.
Ding ding ding.
Các thầy cô lại mở một cuộc họp mới, có thể là để sắp xếp các kế hoạch trong tuần tới. Vốn dĩ kỳ thi giữa kỳ sẽ diễn ra trước lễ Quốc Khánh, nhưng bây giờ đã bị dời lại sau lễ, tuần sau là đại hội thể thao, tuần tới là kỳ thi giữa kỳ, tuần tới nữa là họp phụ huynh.
“Thầy cô đây là muốn chúng ta vui chơi trong lo sợ!!” Trong giờ nghỉ trưa, Thư Ấu tức giận lên án, “Xong đời rồi, tớ đã nói với cha mẹ là muốn đi biển chơi vào lễ Quốc Khánh, nếu họ biết đợt thi giữa kỳ bị dời lại nhất định sẽ không cho tớ đi chơi, tức chết tớ rồi!”
Kiều Nam Gia bình tĩnh ăn thịt nướng.
“Này, Kiều Nam Gia, tại sao cậu không trả lời tớ mà lại để tớ ngồi đây độc thoại một mình, lương tâm cậu có đau không hả!”
Gương mặt Kiều Nam Gia vô cùng chân thành, “Nếu cậu sợ thành tích không tốt thì có thể qua học nhóm với tớ trong mấy ngày lễ.”
Thư Ấu: “... Chị em, cậu vẫn nên câm mồm đi!”
Hai người đang nói chuyện thì sau lưng vang lên giọng nói phấn khích của mấy nữ sinh.
“Ôi trời đất ơi, người kia có phải là Bách Nhiên không?!”
“Còn có Chu Ngôn Quân nữa kìa!!”
Thành viên đội bóng rổ luôn được chào đón nhiệt tình, một năm trước, sau khi Bách Nhiên và Chu Ngôn Quan gia nhập thì các nữ sinh càng bùng nổ dữ dội hơn. Ngay cả công việc dọn dẹp vệ sinh trong đội bóng rổ cũng trở thành một miếng mồi béo ú thơm ngon.
Hai người rất ít khi xuất hiện căn tin trường, bây giờ lại cùng nhau có mặt ở đây làm cho mọi người xôn xao hết cả lên.
Thư Ấu kích động vỗ lưng Kiều Nam Gia: “Mẹ nó, mẹ kiếp, mẹ ơi!”
Kiều Nam Gia bị cô vỗ mạnh một cái, thiếu chút nữa phun miếng thịt đang nhai trong miệng ra, nhưng cô vẫn không nổi giận.
Thư Ấu hưng phấn đến mức kêu gào lên: “Bọn họ đang tới đây! Đang tới đây! Họ đang đi về phía chúng ta!”
Cũng mặc bộ đồng phục xanh đậm như bao người, dáng người Bách Nhiên và Chu Ngôn Quân đều rất cao, chân dài vai rộng, hai phần cơm trên tay hai người bỗng chốc hóa thành sơn hào hải vị.
Kiều Nam Gia ho sặc sụa.
Thư Ấu giật mình, thấy mặt Kiều Nam Gia đỏ bừng lên, khóe mắt đọng nước mắt, Thư Ấu lập tức trêu chọc, “Tớ không ngờ là cậu còn kích động hơn cả tớ nha?”
Kiều Nam Gia: “...”
Nhìn theo hai người kia, hai người đi đến đâu thì các nữ sinh gần đấy lại cứ như hoá thân thành tiểu thư đài cát, tướng ăn rất thanh lịch, nhai kỹ từng hạt cơm một rất nhã nhặn, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Khoé mắt đều nhìn trộm hai người, hy vọng bọn họ chọn chỗ ngồi gần bàn các cô.
Ngay lúc này, Chu Ngôn Quân đang cố gắng nhìn đông nhìn tây tìm một chỗ yên tĩnh để bình yên ăn hết bữa cơm này.
Gương mặt Bách Nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như muốn giết người.
Nếu không phải thẻ cơm của cậu rơi đâu mất, nếu không phải mấy tiệm cơm gần trường đều bị niêm phong hết, nếu không phải sợ nhịn ăn lại bị đau dạ dày, cậu chắc chắn sẽ không nghe lời Chu Ngôn Quân đi vào cái động bàn tơ này.
Chu Ngôn Quân không hề cảm nhận được sự phiền não của Bách Nhiên.
Cậu bưng khay cơm, cười tủm tỉm, “Cậu cũng cần trải nghiệm cuộc sống của một học sinh bình thường mà, đây là cơ hội đó.” Nói xong, Chu Ngôn Quân bỗng nhiên chớp chớp mắt, sờ mặt Bách Nhiên một cái, khi rút tay về thì trên tay nhiều thêm một sợi lông mèo.
Bách Nhiên, “?”
Chu Ngôn Quân có hơi lúng túng, “Gần đây tớ đang theo đuổi một em gái xinh đẹp nên đầu tư nuôi một con mèo để dễ dàng tiến vào tim em ấy hơn. Hình như gần đây mèo đang thay lông nên trên người tớ cũng bị dính không ít lông của nó…”
“...”
Bách Nhiên không thèm quan tâm hành vi thiểu năng của cậu, lướt qua cậu đi đến một góc ngồi xuống, nữ sinh xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại.
Dãy bàn này có hai cái bàn ăn, bàn ăn gần lối đi có hai nữ sinh đang ngồi, một ngồi yên tĩnh cúi đầu ăn cơm, một người nghẹn đỏ mặt không dám phát ra tiếng.
Bạn học nữ đang ăn thịt nướng đó, hình như có chút quen mắt.
Chu Ngôn Quân cũng nhanh chóng ngồi xuống. Hai người vừa vặn ngồi đối diện với Thư Ấu và Kiều Nam Gia.
Chu Ngôn Quân ồ một tiếng, cười chào hỏi với Thư Ấu: “Cậu là bạn học mới gia nhập đội bóng rổ nữ đã đi ăn uống cùng với đội bóng rổ của chúng tôi mấy ngày trước đúng không?”
Kiều Nam Gia giật mình.
“Khi nào mà cậu…” đã gia nhập đội bóng rổ nữ rồi??
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị Thư Ấu dùng sức véo đùi, đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Vì ham muốn sống sót, Kiều Nam Gia vội vàng gấp một miếng thịt cho vào miệng, làm như không có chuyện gì.
Huống chi, Bách Nhiên còn đang ngồi ở đối diện.
Kiều Nam Gia còn nhớ rõ chuyện xấu hổ ngày hôm đó. Cô tin rằng với mức độ được chào đón cuồng nhiệt của cậu ta, chắc chắn sẽ không nhớ rõ cô là ai, nhưng mà cô vẫn nên ăn nhanh rồi chạy khỏi đi đây thì hơn.
Kiều Nam Gia hơi liếc sang đối diện, thấy Bách Nhiên không coi ai mà gì mà liên tục chê bai thức ăn ở căn tin, Bách Nhiên chắc là rất kén ăn, cậu nhăn mày gắp hết rau ra ngoài, sau đó cũng gắp mấy miếng thịt mỡ ra hết.
Kiều Nam Gia không hiểu nổi.
Nếu đã không ăn rau cũng không ăn thịt thì lấy món thịt bò xào rau làm gì?
Chuyện này thật ra phải trách Chu Ngôn Quân rồi.
Bách Nhiên không thích xếp hàng, cũng không thích chen lấn với đám đông.
Cậu nói muốn mấy món ăn ở tầng hai, Chu Ngôn Quân lập tức đi lấy hai phần cơm giống nhau, cậu nghĩ ba món này chắc Bách Nhiên sẽ ăn được không nhiều thì ít.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp trình độ kén ăn của Bách Nhiên.
Bách Nhiên chỉ ăn vài muỗng cơm trắng, không đụng gì đến ba món kia. Kiều Nam Gia cũng có chút hâm mộ, cô cũng thích ăn các món ăn ở tầng hai, hương vị thật sự rất ngon, nhưng tiếc là có nhiều người xếp hàng quá, trừ khi tiết bốn thể dục được nghỉ sớm thì sẽ không còn gì để ăn.
Ngưỡng mộ quá đi.
Kiều Nam Gia nhớ lại hương vị của món gà hầm, cá kho tiêu, cà tím phi tỏi. Mỗi lần ăn là mỗi lần muốn đăng bài lên weibo.
Đáng tiếc, mỗi tuần chỉ có duy nhất một cơ hội để thưởng thức.
Bách Nhiên ngồi ở đối diện, bỗng nhiên nhớ ra đã từng gặp bạn học nữ ăn thịt nướng ở đâu rồi. Bình thường cậu hay mất kiên nhẫn nhìn mấy nữ sinh lảng vảng trước mặt, hiếm khi nhớ rõ mặt mũi của những người đó, nhưng mà nữ sinh này lại khiến cho cậu nhớ rất rõ.
Quả nhiên, miệng người có thể nói dối nhưng phiếu ghế ngồi trong tay sẽ không nói dối.
Chu Ngôn Quân ngồi đối diện với Thư Ấu, cả hai trò chuyện vô cùng rơm rả, Kiều Nam Gia chỉ cần liếc nhẹ thôi cũng đủ thấy nụ cười lộ rõ hàm răng trắng sáng của người chị em, gương mặt rạng rỡ như vừa tìm được cún con đã bỏ nhà đi mấy hôm.
Kiều Nam Gia: “..”
Chu Ngôn Quân cực kỳ thân thiện add wechat với Thư Ấu, cậu sợ bạn học nữ kế bên cảm thấy bị ghẻ lạnh, vậy nên cũng chìa cành oliu qua cho cô.
“Chúng ta cũng add…”
“Hả? Không cần đâu.” Kiều Nam Gia dứt khoát từ chối.
Chu Ngôn Quân cho rằng cậu nghe nhầm, cầm điện ngoại ngây người hai giây, sau đó lặp lại một lần nữa.
“Thật sự không cần.” Kiều Nam Gia bưng khay cơm lên, cũng khách khí nói lại lần nữa.
Cô đứng lên, đi về chỗ thùng rác của căn tin.
Chu Ngôn Quân: “?”
Thư Ấu thành công add được wechat của trai đẹp nên cũng không ham hố gì nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chào tạm biệt Chu Ngôn Quân, cầm khay cơm chạy theo Kiều Nam Gia.
Để lại Chu Ngôn Quân ngồi tại chỗ hoài nghi nhân sinh.
“Tớ rất dọa người sao? Bách Nhiên, dạo gần đây tớ bớt đẹp trai rồi hả?”
Bách Nhiên lạnh mặt mỉa mai, “Cậu tưởng mình là Mao Trạch Đông à?”
Chu Ngôn Quân: “...”
Cậu bực bội xoa xoa mặt, bỗng nhiên sờ thấy có một sợi lông mèo dính trên cằm.
Chu Ngôn Quân xém chút nữa bùng nổ.
“Tự nhiên có lông mèo ở đây! Ai, Bách Nhiên, cậu đợi tớ với, tớ còn chưa ăn được hai muỗng đâu!”
Đương nhiên Bách Nhiên sẽ không đợi cậu.
Chu Ngôn Quân miệng ồn ào không ngớt, bưng khay cơm vội vàng chạy theo.
—
Dọc đường, gương mặt nhỏ của Thư Ấu vẫn chưa hết đỏ, giọng nói vô cùng phấn khích, chỉ thiếu việc cầm điện thoại dí sát mặt Kiều Nam Gia.
“Cậu thấy gì không? Thấy rõ không? Là wechat của Chu Ngôn Quân đó!”
Kiều Nam Gia rất ư là bình tĩnh: “Chúc mừng cậu.”
“Trời ạ, Bách Nhiên càng nhìn càng thấy đẹp trai! Không được không được, tớ phải bình tĩnh.”
Thư Ấu vừa nói vừa vỗ bả vai Kiều Nam Gia, “Đãi ngộ mà cậu không muốn là thứ mà những nữ sinh khác ao ước đến chết đi sống lại đó.”
Kiều Nam Gia tỏ vẻ không quan tâm.
Mấy ngày nữa là đến đại hội thể thao. Cho dù tế bào vận động của Bách Ngạn không hề phát triển nhưng cậu vẫn rất có tính thần thể thao, vẫn báo danh cho đủ sỉ số tham gia thi đấu.
50m, 400m, 800m đều có mặt cậu ở đó.
Kiều Nam Gia rất muốn cho cậu một tràng pháo tay cổ vũ.
Cô cũng thuộc tuýp người không thích vận động, nhưng cũng rất mong chờ đại hội thể thao lần này.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Nhiên: Trong lúc ăn cô ấy trộm nhìn tôi liên tục, mọi chuyện không phải đã quá rõ ràng rồi sao?