Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý

Chương 6: Cảm ơn



Ngày 28 tháng 9,

Thứ sáu,

Thời tiết: Nắng, gió nhẹ cấp 1-2.

Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể thao tại Nhất Trung.

Sau một tuần nhức óc với việc chọn người tham gia, lên danh sách cẩn thận, cuối cùng cũng đã chuẩn bị hoàn hảo cho ngày hôm nay. Tuy nhiên thời tiết có hơi xấu, mấy ngày trước không phải mây đen mù mịt thì là mưa nhẹ lất phất. Bất ngờ là vào sáng sớm hôm nay, bầu trời lại sạch sẽ khoáng đãng như được gột rửa, giống như là đổi sang một “chiếc filter mới” vậy.

Những đám mây trên bầu trời phác hoạ nên những sợi chỉ nhỏ màu vàng, cùng với sự chảy trôi chậm rãi của dòng thời gian, màu vàng hồng của mặt trời ở giữa bầu trời dần nhuộm lan ra khắp vùng trời thăm thẳm.

Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào “những chồi non” tại sân thể dục Nhất Trung, cả đám “chồi” đều ủ rũ than thở, nhìn qua không hề có sức sống.

Trên đài, một học sinh cầm microphone cố ý nâng cao giọng, “Nhìn kìa! Nhóm chim non dũng mảnh của lớp Mười ban 1 đang tiến về phía chúng ta! Các chú chim đều đang rất hăng hái đầy nhiệt huyết, tràn ngập sức sống thanh xuân mãnh liệt…”

Bạn cùng lớp bên cạnh thở dài ngao ngán, “Trời ơi à, sao còn chưa vô chủ đề chính nữa?”

Hai bên thái dương Kiều Nam Gia bị ánh nắng chiếu vào, hơi nóng, cô khẽ nheo mắt lại.

Đôi má trắng nõn ửng đỏ, vầng trán hơi lấm tấm mồ hôi.

Điện thoại đột nhiên thông báo nam thần đăng trạng thái mới, Kiều Nam Gia lập tức lấy lại tinh thần, gương mặt phấn chấn hẳn lên, đôi mắt sáng rực một dòng trạng thái chỉ có một chữ trên weibo.

[Phiền.]

Ban 3 lúc này đang đứng ở khúc ngoặt của sân thể dục, từ chỗ của Kiều Nam Gia có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng của Bách Ngạn đang đứng ở rìa đám đông.

Cậu khẽ cười, gương mặt dịu dàng, không nhìn ra chút bực bội mất kiên nhẫn nào.

Nếu cô nhớ không lầm thì Bách Ngạn sẽ thi chạy 800m thì phải.

Kiều Nam Gia vươn tay chắn ánh nắng chói chang rọi vào mặt,“thả rắm cầu vồng” ở khu bình luận, lấy hết can đảm nhấn gửi, [Hôm nay thi đấu cậu nhất định phải cố lên nha! Tớ sẽ luôn dõi theo cậu!]



Bách Nhiên đang ngồi trên băng ghế trong phòng thay đồ.

Cậu thay một bộ quần áo thể thao, áo sọc xanh sọc trắng rộng thùng thình cùng quần đùi, đang cúi đầu buộc dây giày thể thao.

Sáng hôm nay sẽ thi chạy dài chạy ngắn, cậu cũng có đăng ký tham gia. Dây thần kinh vận động của Bách Nhiên đương nhiên vô cùng phát triển, đăng ký thi cả chạy 100m lẫn 800m, còn có chạy đua tiếp sức nữa.

“Thằng nhóc nhà cậu đúng là hiếu thắng nha.”

Chu Ngôn Quân vừa thay quần áo vừa nháy mắt trêu ghẹo, “Đã 100m rồi lại còn 800m, không sợ té lộn nhào ra đó hả ta.”

Bách Nhiên ngồi ở đầu ghế không quan tâm đến Chu Ngôn Quân.

Đây là chuyện tốt đã đặt cược với Bách Quốc MInh, cậu đã nói thì sẽ làm, không chơi xấu nuốt lời.

Ding.

Điện thoại để trong balo nhắc nhở có thông báo, Bách Nhiên cột dây giày cho xong rồi mới cầm điện thoại lên. Cậu rũ mí mắt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nội dung thông báo trong điện thoại, đột nhiên lại hơi thả lỏng.

Chu Ngôn Quân nhìn thấy vậy lập tức tò mò, không nhịn được nhích người lại gần, “Ai vậy ai vậy? Ai gửi tin nhắn cho cậu vậy hả?”

Bách Nhiên nhấn tắt màn hình, màn hình lập tức tối đen, phản chiếu gương mặt tò mò đến buồn cười của Chu Ngôn Quân.

Bách Nhiên: “Bớt nhiều chuyện.”

Chu Ngôn Quân: “...”

Cậu đúng thật là một người mắc hội chứng Stockholm, chỉ có loại ngu ngốc như cậu mới coi người thích nói lời sỉ vả ác độc như vậy thành bạn thân của mình!

Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn rất mặt dày hóng chuyện.

“Tớ chỉ nhìn một cái thôi mà.”

“Hứa đó! Nhìn một cái rồi thôi.”

“Daddy?”

“Cút.”



Trong ban 1 có hơn phân nửa số học sinh tham gia thi đấu, cô Trần cũng nói, không tham gia thì sẽ làm việc khác.

Giống như Kiều Nam GIa, cô không tham gia bất kỳ hình thức thi đấu nào hết nên đã “được” quy thành người chạy vặt. Cô phải viết bài tuyên truyền gửi cho giáo viên, còn phải đảm đương vị trí hậu cần chạy theo các bạn tham gia thi đấu ở bên ngoài đường đua.

Nhưng mà lòng người ai biết được, có rất nhiều người đã học được thói sai vặt người khác.

Những người kia không phải hô cố lên vài phút thì chính là tụ tập dưới bóng râm nói chuyện, chỉ có Kiều Nam Gia, thân là cán bộ lớp mà lại không đăng ký hạng mục nào, còn là người thành thật hiền lành, nên đã bị chỉ tay này chìa tay nọ.

“Kiều Nam Gia, lấy giúp tớ chai nước đi.”

“Kiều Nam Gia, bản thảo bài tuyên truyền của tớ đâu rồi?”

“Kiều Nam Gia…”

“Kiều Nam Gia…”

Suốt cả buổi sáng Kiều Nam Gia vội tới mức chân không chạm đất. Vừa khiêng thùng nước, vừa kiếm bản thảo, lại đi tập hợp những người tham gia thi đấu, bụng đói réo lên liên tục.

Thời tiết nắng nóng làm cô có chút mệt mỏi, Kiều Nam Gia ngồi xổm xuống mặt cỏ mát rượi, bên cạnh cô còn nửa thùng nước lạnh, còn có mấy túi Snickers.

Chạy 100m đã kết thúc, Kiều Nam Gia sợ những người thi đấu không kịp hồi phục thể lực cho lượt thi tiếp theo, nên vẫn thành thật thu lại bàn tay định lấy một túi Snickers ăn tạm.

Ngay lúc này, Kiều Nam Gia nhìn thấy có người đi lại đây.

Bách Ngạn mặc đồ thể dục nhìn có tinh thần phấn chấn hơn thường ngày rất nhiều. Nụ cười của cậu làm cô như đang tắm mình trong gió xuân, chỉ cần nhìn cậu thôi thì cơ thể đã bất giác thả lỏng.

Trong nháy mắt, Kiều Nam Gia quên hết mọi mệt mỏi, lập tức bật người đứng dậy.

Cô đứng lên quá nhanh làm đại não không kịp phản ứng, tay chân tê dại, trước mắt dường như hiện lên vầng sáng chói lòa làm đôi mắt cảm thấy hơi đau nhức.

Mọi người xung quanh phát ra tiếng kinh hãi, Kiều Nam Gia thiếu chút nữa ngã khuỵu gối xuống đất.

… Giây tiếp theo, cổ áo cô bị túm chặt, đối phương xách cô lên như xách cổ mấy con gà nhỏ.

Chu Ngôn Quân và Bách NHiên đang chuẩn bị đi đến chỗ thi chạy 800m, xuyên qua đám người, hài người nhìn thấy một nữ sinh nọ đột nhiên bật người đứng lên, sau đó lại mơ mơ hồ hồ ngã về phía Bách Nhiên.

Mắt thấy nữ sinh nọ sắp ngã đụng vào người mình, một tay Bách Nhiên đút túi quần, một tay vô cảm xách cổ áo cô lên, để cho đối phương vài giây tự hỏi xong thì mới buông tay ra.

Kiều Nam Gia hốt hoảng tỉnh táo lại, trước mắt như có hàng trăm ngôi sao lập loè, xen lẫn vào đó là gương mặt điển trai của Chu Ngôn Quân.

“Ồ, cậu là bạn của Thư Ấu đúng không?” Chu Ngôn Quân cười ha hả, nói: “Bị tuột huyết áp? Cậu chưa ăn sáng đúng không nè?”

Bách Nhiên nhìn Chu Ngôn Quân chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra tình huống không ổn của nữ sinh nọ, hơi trợn mắt lên.

Chu Ngôn Quân hợp tình hợp lý: “Cái gì? Tớ đây được mệnh danh là người bạn tri kỉ của chị em phụ nữ đó, có vấn đề gì không?”

Thấy chuyện, Bạch Ngạn cũng chạy lại đây. Cậu cũng nhận thấy Kiều Nam Gia hơi không ổn, nhẹ nhàng hỏi cô, “Bạn học Kiều, cậu ổn không? Có cần tớ đỡ cậu lên phòng y tế không?”

Xém bị ngã sấp mặt còn bị nam thần nhìn thấy, Kiều Nam Gia lập tức đỏ mặt.

Cũng may thời tiết có hơi nóng, khuôn mặt đỏ rực là chuyện bình thường.

Cô vội vàng xua tay, đột nhiên lấy ra chai nước khoáng, cuối cùng cũng được gặp mặt trực tiếp nói ra hai chữ cố lên với nam thần. Bách Ngạn hơi sửng sốt, sau đó tươi cười nhận lấy, “Cảm ơn cậu.”

Sau đó lại sợ người khác nhìn ra tâm tư của cô, Kiều Nam Gia lại lấy hai chai nước khoáng khác đưa cho Chu Ngôn Quân, cúi đầu không dám nhìn hai người họ.

“Cảm ơn bạn học Bách, hai cậu cũng cố lên nha!”

Bách Ngạn cười cười tạm biệt cô rồi xoay người rời đi.

Đang nói, phía sau có người đột nhiên kêu tên Kiều Nam Gia.

“Kiều Nam Gia, đưa tôi chai nước!”

Người gọi Kiều Nam Gia chính là lớp phó thể dục Vu Lan, cao to, gương mặt tạm được, vì tham gia đội bóng rổ nên cũng được kha khá nữ sinh theo đuổi.

Vì thế nên thường ngày cậu ta rất thích trêu ghẹo các bạn nữ sinh, tuýp người tính tình dịu dàng, xinh đẹp học giỏi như Kiều Nam Gia lại càng trở thành đối tượng trêu ghẹo chính của cậu ta.

Hôm nay Kiều Nam Gia luôn chạy vặt chủ yếu là nhờ cậu ta “ban ơn”.

Vu Lan biết Kiều Nam Gia đang ngồi ở bãi cỏ chờ bọn họ ra nên mới lớn giọng gọi cô.

Nếu không có chuyện gì thì chắc chắn Kiều Nam Gia sẽ chậm rãi chạy đến trước mặt cậu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói “Cậu vất vả rồi”.

Vu Lan xoay người, ánh mắt nhìn thẳng… Vào hai người phía sau Kiều Nam Gia.

Đội trưởng đội bóng rổ Bách Nhiên, phó đội trưởng Chu Ngôn Quân, một người lạnh lùng vô cảm, một người cười như không cười.

Đặc biệt là Bách Nhiên, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn cậu ta, trong nháy mắt làm cậu ta nhớ lại một Bách Nhiên hung tàn trong những buổi tập bóng rổ.

Vu Lan lập tức chảy mồ hôi lạnh.

Chu Ngôn Quân cười tủm tỉm hỏi, “Cậu không có tay à? Thích bắt nạt bạn học nhỏ?”

Khí thế hung hăng ban nãy lập tức bị kim đâm xì hơi mất tiêu.

Vu Lan không còn chút kiêu ngạo nào, nhỏ giọng đáp lại, “Chuyện nhỏ thôi mà.”

Từ trước đến nay, Bách Nhiên không hề hứng thú với mấy loại chuyện tranh chấp nhỏ này.

Dưới ánh mắt của bao người, Bách Nhiên xoay người rời đi.

Không có ánh mắt áp bức lạnh buốt của Bách Nhiên, Vu Lan nhẹ nhàng thở phào, lại vì chút mặt mũi mà gông cổ lên nói tiếp, “Chỉ là, các cậu cũng không phải loại người này sao, chỉ tay năm ngón sai khiến mấy bạn nữ, nếu không phải thì hai cậu đến đội bóng rổ để làm gì?”

Trong lòng Vu Lan, Bách Nhiên là vì danh tiếng nên mới gia nhập đội bóng rổ.

Cậu ta không thích tiếp xúc với loại người này, chơi bóng rổ toàn tiếng hú hét, nay còn tới tham gia đại hội, chỉ có chút thiên phú mà làm như mình là nhất.

Chó chết.

Vu Lan cảm thấy bất mãn từ lâu rồi, nhưng mà bên kia đông người nên cậu ta không dám tỏ thái độ gì nhiều.

Bách Nhiên vừa đi được vài bước thì nghe thấy lời Vu Lan, cậu đi chậm lại rồi dừng ngay tại chỗ.

Giọng nói bình tĩnh chậm rãi của Bách Nhiên vang lên.

“Phòng thay đồ của đội bóng rổ cần được chà rửa.”

“Cái gì?”

Bách Nhiên quay mặt lại, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo trào phúng, “Cậu cũng có thể từ chối.”

“Không không không không!”

Đây là chính là cách thức xử lý của đội bóng rổ.

Nếu không chà rửa phòng thay đồ thì mỗi ngày sẽ phải tập squat trăm lần. Vu Lan cũng không muốn xin rời khỏi đội bóng rổ, chỉ có thể nhẫn nhịn mà làm.

Bách Nhiên thu hồi ánh mắt, “Chuyện nhỏ thôi mà, vất vả cho cậu rồi ha.”

Giọng điệu không hề mang theo ý vị trào phúng nào, nhưng lại giống như tát vào mặt Vu Lan.

“...”

Vu Lan đen mặt.

Nhìn bóng dáng của Bách Nhiên dần đi ra, Chu Ngôn Quân vội nói tạm biệt với Kiều Nam Gia, rồi chạy nhanh đuổi theo Bách Nhiên.

Để lại Kiều Nam Gia ngơ ngác đứng tại chỗ.

Chứng kiến mọi chuyện, Kiều Nam Gia đột nhiên cảm thấy, Bách Nhiên cũng không phải kiểu người hung hăng vô lý như trong lời đồn.



Tác giả có lời muốn nói:

Bách Nhiên: Vì để đưa nước cho tôi mà tốn không ít tâm tư ha?

Kiều Nam Gia:?

Hôm nay cũng là một ngày Nhiên ba ba tự mình đa tình.