Khúc nhạc nhỏ qua đi, Vu Lan thu lại khí thế kiêu ngạo. Da mặt cậu ta cũng không dày đến mức quay sang trút giận lên Kiều Nam Gia, chỉ căm giận hừ một tiếng.
Kiều Nam Gia bị phơi nắng có chút choáng váng, cô đem nước và đồ ăn vặt nhét vào túi, đi về lớp.
“Nam Gia, cậu ổn không?”
Có vài nữ sinh tụ lại một góc chơi điện thoại, chú ý thấy Kiều Nam Gia đang cố hết sức cầm đồ quay lại, gương mặt đỏ bừng, một đám vội vàng tiến lên nhận đồ rồi dìu cô ngồi xuống.
Kiều Nam Gia thở phào một hơi.
Cổ họng khô khan như bị bốc cháy, lúc này cô mới được cầm chai nước lên uống vài ngụm liền.
Bận rộn cả một buổi sáng làm cho Kiều Nam Gia đói bụng rã rời, nữ sinh bên cạnh đưa cho cô một thanh socola ăn lót dạ, Kiều Nam Gia vô cùng cảm động nói cảm ơn.
Cô xé mở giấy gói socola, cắn một ngụm nhỏ. Vị ngọt của socola ngấm vào đầu lưỡi, giống như được tiêm máu gà vậy, chỉ trong chốc lát Kiều Nam Gia đã lấy lại được tinh thần hăng hái.
Lúc này, vài nữ sinh tham gia thi đấu đã trở về lớp, gương mặt uể oải.
Danh sách những người lọt vào vòng chung kết vòng thi chạy 100m đã được đưa ra, các nữ sinh ban 3 vốn không giỏi vận động, không hề ngoài ý muốn, ban 3 không có ai chiến thắng đợt thi 100m này cả.
Lục Tiểu Đồng là đại diện môn Tiếng Anh của lớp, thường ngày là một cô gái vô cùng năng động khoẻ khoắn.
Với thể lực của cô vốn dư sức để vào vòng chung kết, nhưng không hiểu hôm nay lại phát huy thất thường như vậy.
Lục Tiểu Đồng liếc mắt một cái liền phát hiện đội trưởng đội hậu cần Kiều Nam Gia đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, trong lòng cực kỳ tức giận.
“Vị trí hậu cần sáng nay do ai đảm nhận vậy?” Lục Tiểu Đồng nhướng đôi lông mày lá liễu, nâng giọng cao vút làm cho những người ngồi trên bậc thang đều nghe rõ ràng, “Muốn uống nước thì không có nước, có bạn học bị say nắng thiếu chút nữa ngất xỉu, tớ muốn tìm một thanh socola cũng không thấy đâu, làm việc kiểu gì vậy hả!?”
“Kiều Nam Gia, không phải là cậu nên ở sân thể dục sao? Tại sao bây giờ còn ngồi ở đây ăn socola?”
Đã có bạn cùng lớp thay ca với Kiều Nam Gia, hiện tại chắc chắn đang ở sân thể dục.
Nữ sinh bên cạnh thay Kiều Nam Gia giải thích: “Không phải Ngô Ngọc đã thay ca với Nam Gia rồi sao? Cậu không nhìn thấy?”
“Không phải nói là Kiều Nam Gia làm hết sao?” Lục Tiểu Đồng nhất quyết cắn tới cùng, “Vậy tại sao cậu ta lại ăn socola dành cho những người tham gia thi đấu?”
Nữ sinh ngồi bên kia Kiều Nam Gia cũng lên tiếng: “Thanh socola này là tự tớ bỏ tiền ra mua rồi đưa cho Nam Gia.”
“Ai biết được chứ, biết đâu là các cậu thông đồng với nhau lười biếng, muốn nói thế nào chả được.”
“Cậu!”
Từ sau khi được phân vào cùng ban, Lục Tiểu Đồng đã không ưa Kiều Nam GIa. Hai người đều có thành tích học tập nổi bật, cô ta cũng rất ưu tú, hoạt động nào cũng đều tham gia, nhưng cố tình cô Trần lại yêu thích Kiều Nam Gia hơn, ngay cả số lần khen ngợi Kiều Nam GIa cũng nhiều hơn cô ta.
Lục Tiểu Đồng không vui.
Cha mẹ cô ta nói, nhất định là cha mẹ Kiều Nam Gia đã hối lộ giáo viên nên cũng kêu cô ta đem quà tặng cho giáo viên vào các dịp lễ.
Lúc ăn Tết, Lục Tiểu Đồng nhìn thấy rõ ràng Kiều Nam Gia và cô Trần đi trên phố cười cười nói nói, mà lúc cô ta đem túi quà đến thăm cô, cô Trần lại làm mặt lạnh, nói cô ta lo mà học tập đừng suy nghĩ bậy bạ.
Sau đó, những túi quà cô ta đưa tặng đều bị trả về y nguyên.
Từ đó trở đi, Lục Tiểu Đồng liền coi Kiều Nam Gia như cái gai trong mắt. Bình thường ở trên lớp đều đối chọi gay gắt với cô.
Làm cô ta tức giận hơn chính là, cô ta càng lấn tới, Kiều Nam Gia càng mềm như một cục bông, chưa bao giờ tranh đấu thẳng thừng với cô ta.
Bây giờ cũng như vậy.
Kiều Nam Gia cất nửa thanh socola còn lại vào túi, đeo balo lên, nói: “Để tớ đi phụ Ngô Ngọc, các cậu đừng tranh luận nữa.”
Cảm giác cứ như đánh vào bông thật sự không dễ chịu chút nào.
Lục Tiểu Đồng muốn phun một ngụm máu cũng phun không được, nghẹn tới mức muốn mạng cô ta.
Các bạn trong ban có vấn đề gì cũng thích đi tìm Kiều Nam Gia.
Lớp trưởng cũng vậy, khi cần lên kế hoạch cho hoạt động gì cũng tìm đến Kiều Nam Gia đầu tiên.
Mấy nhân vật có tiếng trong trường cũng nguyện ý ra mặt cho Kiều Nam Gia.
Nghe đại diện thể dục Vu Lan oán giận, mấy nữ sinh nhìn nhau không thể tin nổi.
Lục Tiểu Đồng tham gia đội bóng rổ là vì muốn tiếp cận Chu Ngôn Quân, lại nghe nói Chu Ngôn Quân đã ra mặt đối đầu với Vu Lan vì Kiều Nam GIa, thù cũ cộng thù mới, làm cho Lục Tiểu Đồng uất nghẹn đến nhăn mặt nhăn mày.
Bị tức giận làm nóng đầu, đầu óc không cần suy nghĩ liền hét lên, “Tớ có chút không khoẻ nên không thi chạy 400m đâu, các cậu ai thích thì tự đi đi.”
“Cậu không thi thì ai thi đây?”
“Phải kiếm người thi gấp mới được, nếu không ban chúng ta sẽ bị trừ điểm thi đua mất.”
“Không phải các cậu đều nói Kiều Nam Gia rất lợi hại sao? Kêu cậu ta đi thi đi.” Cô ta chỉ vào Kiều Nam Gia, nói.
Ánh mắt đám đông sôi nổi nhìn về phía Kiều Nam Gia.
Từ lớp 10 đến hiện tại, Kiều Nam Gia chưa bao giờ tham gia bất cứ một hoạt động thể thao nào nên những hạng mục thi đấu này bọn họ cũng tự giác không ghi danh cho Kiều Nam Gia, bởi vì họ biết chắc Kiều Nam Gia sẽ từ chối tham gia.
Nữ sinh ngồi ở hàng ghế trước bất mãn nói, “Lục Tiểu Đồng, cậu bắt nạt người khác như thế thật sự không vui, lần đại hội thể thao nào Kiều Nam Gia cũng phải viết cả đống bản thảo nộp cho giáo viên đã đủ mệt rồi.”
“Vậy có bản lĩnh thì đừng cầu xin tớ thi đấu.” Lục Tiểu Đồng dù gì cũng chỉ là một cô gái nhỏ thích vênh váo tự đắc, bị đám đông đồng loạt phản đối đúng là làm cô ta rơi vào thế khó xử.
“Được rồi, để tớ thi cho.”
“Hay là để tớ đi? Không phải chỉ là 400m thôi sao, cũng không khó lắm.”
Kiều Nam Gia xoa xoa ấn đường, có chút xin lỗi mà tạm ngừng đề tài bàn tán của họ, “Vẫn là để tớ thi đi.”
“Gì…”
“Nam Gia…”
“Không sao đâu, cơ thể tớ cũng không có bệnh đặc thù gì, vẫn chạy được.”
“Không phải cậu bị bại liệt hả?”
Kiều Nam Gia lập tức ngây người, “Cái gì chứ???”
“Thư Ấu đã nói như vậy đó!”
Kiều Nam Gia:”...”
Sau đó Kiều Nam Gia lại cố gắng giải thích rằng trước chi cô bị bệnh nên cơ thể không thể vận động mạnh được, nhưng bây giờ thì ổn rồi.
Nghe thấy Kiều Nam Gia nói vậy, Lục Tiểu Đồng bĩu môi không tin.
Kiều Nam Gia ra sân, bạn cùng lớp đứng ở phía sau cổ vũ cho cô.
Cũng không biết vì sao, nhưng trong lớp không có ai ganh ghét Kiều Nam Gia hết, có thể là vì cô làm việc gì cũng nghiêm túc, lại rất tốt bụng, cũng không so đo nhỏ nhặt với ai cả.
Người như vậy ai mà chả thích.
Điểm danh, xếp hàng.
Các nữ sinh ríu rít đi theo cổ vũ Kiều Nam Gia cố lên, ngay cả Thư Ấu ở ban 4 đang cổ vũ cho lớp không biết từ khi nào lại chạy tới đây, dọc đường ồn ào muốn tìm Lục Tiểu Đồng tính sổ.
Bọn họ giống như một đám ong mật bu theo Kiều Nam Gia, ồn ào đến mức làm cô dở khóc dở cười.
Ngoài mặt, gương mặt Kiều Nam Gia bình tĩnh, thậm chí khoé môi còn mỉm cười, nhưng thực tế bên trong lòng cô đã sớm hỏng bét rồi.
Chân cô đang run rẩy không ngừng, may mắn là đang đi nên không ai chú ý đến.
Trái tim cô giống như bị tiêm một liều adrenalin, đập mạnh liên hồi, làm lồng ngực cô hốt hoảng không thôi.
Kiều Nam Gia muốn bản thân bình tĩnh lại, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm khúc Trường Hận Ca, lúc này nhịp tim mới dần ổn định.
Cô đứng ngay tại vạch xuất phát.
400m luôn là hạng mục ít người báo danh nhất. 100m yêu cầu bùng nổ thể lực trong thời gian ngắn, 800m lại yêu cầu thể lực bền bỉ kiên trì, nhưng mà 400m, chạy quá nhanh thù sẽ không đủ thể lực, chạy chậm thì sẽ sớm bị cho hít bụi, mỗi lần thi 400m cứ như lấy hết nửa cái mạng của học sinh.
Vậy nên hạng mục này thường do các học sinh nổi bật của tiết thể dục báo danh.
“Kiều Nam Gia cố lên!”
“Nam Gia! Nam Gia!”
Đứng kế bên cô là Phương Mạn Mạn ở ban 4, nổi tiếng là với danh xưng tiểu tiên nữ, khuôn mặt dễ thương trong sáng, vậy mà lại báo danh hạng mục 400m. Cơ thể nhỏ bé của Phương Mạn Mạn dường như chỉ cần một cơn gió đã đủ đem người thổi bay.
Một đống nam sinh mặt dày hò hét Phương Mạn Mạn cố lên.
“Mạn Mạn, Mạn Mạn ——”
“Gia Gia, Gia Gia ——”
Người ngoài không biết còn tưởng Nhất Trung đang đón tiếp hai đại minh tinh nào đó.
Kiều Nam Gia: “...”
Đường đua ầm ĩ thu hút ánh mắt rất nhiều người, Chu Ngôn Quân đang ngồi trên cầu thang trong khán đài, chán nản nhìn đông ngó tây, thấy có chuyện thú vị liền kéo bả vai Bách Nhiên.
“Cậu nhìn bên kia đi, náo nhiệt quá trời à.”
Theo hướng chỉ của Chu Ngôn Quân, Bách Nhiên tẻ nhạt liếc mắt một cái rồi thôi.
“Ỏ.” Chu Ngôn Quân cực kỳ hưng phấn hóng chuyện, “Đó không phải là tiểu khả ái của ban 3 sao?”
Ngay lúc này, giáo viên thể dục cầm còi thổi đưa lên miệng.
Chuẩn bị ——
“Chạy!”
—
Tác giả có lời muốn nói: Gia Gia sẽ đứng hạng mấy đây 2333