Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 138: Minh Nữ



“Minh Nữ là thứ gì?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.

Bà lão đứng dậy, lấy hai chiếc bình sứ trên kệ gỗ cổ bên cạnh xuống, đổ nước lạnh vào trong đó. Đây là hai ly nước sơn chữ “囍”, một cái trông còn rất mới gần như chưa dùng được mấy lần, mà ly còn lại thì đã bong sơn, tay cầm cũng gãy.

Mùi hôi trong nhà bà lão nồng nặc, trong không khí tràn ngập mùi gỗ mục xen lẫn mùi tanh tanh.

Mạnh Thu Nhiên vô thức xoa mũi, nói cảm ơn rồi nhận ly, để qua một bên.

Cô không uống nước, thậm chí còn không nhìn ly kia lấy một lần.

Cô nghi ngờ vấn đề không nằm ở nước, mà ở ly.

Rõ ràng mới toanh không thường dùng, nhưng lại không hề dính tí bụi nào.

Hơn nữa, trên chiếc ghế ở góc nhà còn vắt một cái áo thêu không hợp thời, càng không tương xứng với gia đình không giàu có này.

Đồ tốt cỡ đó ít nhất nên được gấp gọn để trong tủ quần áo, chứ không phải tùy tiện ném trên ghế như thế.

Bà lão đẩy ly nước tới trước mặt Giang Dật Triều: “Các người khát rồi phải không? Uống miếng nước đi, từ từ nói.”

Trông bà lão như suy dinh dưỡng đã lâu, tròng trắng đầy tơ máu, đồng tử trắng bệch chẳng khác gì bị đục thủy tinh thể. Tóc bà ta thưa thớt, để lộ phần đầu tròn vo nhẵn nhụi. Mao mạch xanh xanh hiện rõ, mạch máu trên gương mặt tái nhợt nhìn giống hệt một tấm lưới khổng lồ chằng chịt màu xanh tím.

Nhưng thái độ bà lão cũng khá hiền lành, Giang Dật Triều đoán có lẽ bà ta mắc chứng bệnh nào đó không thể ra ngoài ánh mặt trời, như ma cà rồng trong truyện phương Tây vậy.

Giang Dật Triều nhận ly nước, Mạnh Thu Nhiên tỉnh rụi đạp anh ta ngay.

Giang Dật Triều: ?

- À, à, không được uống.

Mạnh Thu Nhiên cầm ly nước, bày tư thế chuẩn bị uống, nhưng cô lại nhìn bà lão chằm chặp, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Bà nói Minh Nữ là sao?”

“Như các người thấy đó, đấy là một loại bướm.” Bà lão nhấp một ngụm nước, mang hàm ý đảm bảo nước này hoàn toàn không vấn đề gì: “Bởi vì nó thường tụ thành hình người, lại phát ra tiếng người nên chúng tôi gọi nó là Minh Nữ. Thứ này không biết xuất hiện từ lúc nào, chắc cũng phải mấy chục năm rồi. Mọi người nói nó sinh ra từ hang động, cũng có người nghĩ nó sinh ra từ chướng khí của vùng sông nước này.”

“Bướm này có độc không?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.

“Không có.” Bà lão trả lời: “Nhưng người bị nó cắn có thể sẽ gặp ảo giác, hoặc phát sốt, khó trị khỏi lắm. Vậy nên, một khi hơi nước này vừa bốc lên, người trong trấn sẽ không ra khỏi nhà, đóng chặt hết các lối cửa nẻo, bếp lò, không chừa một khe hở nào. Một lát nữa nó sẽ về núi, các người không cần sợ.”

Mạnh Thu Nhiên gật đầu, nhìn ra ngoài qua khe hở cửa sổ, sương mù bên ngoài dường như đã bắt đầu tan đi, đồng nghĩa rằng “Minh Nữ” cũng biến mất. Cô đứng dậy: “Cảm ơn bà, chúng tôi đi đây.”

“Đừng, đừng!” Bà lão gấp gáp đứng lên, tập tễnh bước tới.

Vừa rồi, Mạnh Thu Nhiên và bà lão cách nhau một cái bàn.

Lúc này bà lão đột nhiên đến gần, cô ngửi thấy một mùi tanh tưởi tỏa ra từ người bà lão, giống hệt mùi xác chết đang thối rữa.

Mỗi lần bà lão hít thở, không khí lại nhiễm mùi khó chịu!

Dưới tình thế cấp bách, Mạnh Thu Nhiên đành lùi về sau mấy bước, lưng đụng vào cửa gỗ: “Sao vậy?”

“Uống nước rồi hẵng đi.” Bà lão kiên định nói.

“Cảm ơn, chúng tôi không khát.” Mạnh Thu Nhiên đáp.

Giang Dật Triều chắn trước mặt Mạnh Thu Nhiên, tách cô khỏi bà lão. Anh ta bình tĩnh nói: “Cảm ơn bà đã giúp đỡ, chúng tôi phải đi rồi.”

“Sao lại đi? Ở đây tốt lắm mà.” Bà lão cười.

Nướu của bà lão đã teo tóp không còn hình dạng gì, lộ ra hàm răng dài vàng khè lung lay, họ còn thấy một cái răng lệch sang một bên, như thể trước kia đã đụng phải vật cứng nào đó, để lộ nhiều rãnh đen trong răng.

Bà lão vui vẻ cười khanh khách, càng cười càng lớn!

Giang Dật Triều gần như có thể thấy lỗ đen trong cổ họng bà ta!

Thình lình.

Trong miệng bà cụ lóe lên một vật thể màu đen.

Giang Dật Triều giật bắn người.

Thứ gì vậy?

Anh ta nhìn kỹ hơn, đã phát hiện trong cổ họng bà ta có một con sâu bướm đen trắng đang bò ra ngoài!

Sâu bướm dừng trên đầu lưỡi bà ta, phía sau lưng nó bỗng mở ra một lỗ. Ngay sau đó, một con bướm “Minh Nữ” chui khỏi kén, nó kích động đập đôi cánh với hoa văn cặp mắt đen trắng, từ miệng bà lão bay tới chỗ Giang Dật Triều. Giang Dật Triều lập tức vung tay, đập con bướm cái ngay trên tủ bên cạnh.

“Xoảng!”

Bình thủy tinh trên tủ rơi xuống, bột phấn phủ đầy đất.

Minh Nữ vừa mới hóa bướm, vốn dĩ không bay cao mấy, sau khi bị trúng một lực mạnh, nó đập vào tủ, rồi trượt nhanh xuống mặt đất.

Giang Dật Triều đạp mạnh, nghiền Minh Nữ thành một bãi thịt vụn.

Anh ta chợt cảm thấy chân mình nhớp nháp đến khó chịu. Khi nhấc chân ra lần nữa, anh ta phát hiện không còn bóng dáng con bướm, chỉ thấy một vũng chất lỏng sền sệt màu đen, giống mực đặc, xung quanh rải rác nhiều hạt màu đen kỳ lạ.

“Gì đây?” Mạnh Thu Nhiên nhíu mày.

Đang khi cô nói chuyện, bà lão đã liều mạng nhào tới: “Các người không được đi, các người phải uống nước, phải uống nước!”

Giang Dật Triều đẩy người ngã xuống đất, cả giận nói: “Chúng tôi không ra tay! Ai nấy đều biết rõ bà đã cho thứ gì vào nước, bà muốn uống thì uống đi! Sao phải nhường cho chúng tôi!”

“Tôi không chịu nổi, không chịu nổi…” Bà lão ho dữ dội.

Bộ quần áo vàng nhạt rách rưới của bà lão trở nên nhăn nhúm vì cơn ho, lộ ra phần lưng màu trắng. Mạnh Thu Nhiên mơ hồ thấy một vết đen trên cổ bà lão, giống vết bầm tím, chắc hẳn bị thương từ bên trong.

Cô không mở cửa, bước tới kiểm tra.

“Các người... Khó chịu quá…” Bà lão run bần bật, nghiêng đầu hung dữ nhìn Mạnh Thu Nhiên đăm đăm. Ánh mắt bà ta dán chặt vào làn da trắng không tì vết của cô, hệt như con sói nhìn thẳng vào con mồi của nó.

Bà lão nuốt nước miếng, lập tức nhào tới chỗ Mạnh Thu Nhiên!

Giang Dật Triều nhanh tay lẹ mắt, dứt khoát bóp cổ bà lão, kéo ra sau.

“Rắc!”

Mới vừa rồi bà lão còn hung hãn như vậy đột nhiên giống hệt một con rối mất hết sức lực, ngoặt cổ sang một bên, quỳ xuống tại chỗ.

Bà ta không nhúc nhích, như thể đã bị Giang Dật Triều bẻ gãy cổ, mất mạng ngay.

Giang Dật Triều: …

Mạnh Thu Nhiên: …

Giang Dật Triều cẩn thận buông tay ra: “Chị, không phải lỗi của tôi, tôi không muốn giết người… Tôi thực sự không dùng sức, chị cũng thấy mà…”

“Giang Dật Triều!”

“Không phải chị, chị đừng giận! Chị còn không rõ cách làm người của tôi à? Sao tôi giết người được… Vừa nãy tôi chỉ sờ nhẹ một chút, ai ngờ bà ta cứ như một cọng rau muống, hoàn toàn không chịu nổi lực tác động… Không tin chị cũng…”

Giang Dật Triều đau đầu, xoa đầu không nói nên lời, tại sao mình lại giết người rồi?

“Xì xì!”

“Xì xì!”

Một âm thanh rất khẽ phát ra từ thi thể bà lão.

Mạnh Thu Nhiên mở to mắt.

Da bà lão nổi lên mụn bọc nhỏ, nhìn bằng mắt thường có thể thấy nó đang bành trướng, sưng tấy, như thể có vật gì sắp bay khỏi người bà lão!

Giang Dật Triều rầu rĩ, không hề để ý đến bà lão. Anh ta chưa kịp nói gì thêm, Mạnh Thu Nhiên đã vội nhào tới anh ta, đẩy anh ta ngã xuống đất!

“Này!”

Ngay sau đó, âm thanh rất khẽ vừa rồi dần trở nên lớn hơn, thi thể bà lão run rẩy dữ dội. Cổ bà ta bị khoét một lỗ, một con “Minh Nữ” bay ra từ miệng vết thương.

Rồi con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư!

Chúng nó lúc nhúc bay khỏi mắt, mũi, miệng bà lão. Chúng vỗ cánh, mang theo một mùi tanh tưởi.

Đàn bướm đen nghìn nghịt bay lượn khắp trần nhà!

Giang Dật Triều và Mạnh Thu Nhiên chưa từng chứng kiến cảnh tượng quỷ dị như thế, hai người không hẹn mà cùng nín lặng.

Lũ bướm bay quanh nhà bốn năm vòng rồi bắt đầu tụ lại đập vào cửa.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Nhưng sức của bươm bướm quá yếu ớt, vẫn không thể mở cửa.

Một lúc lâu sau, đàn bướm đồng loạt bay đến gần thi thể bà lão, chui vào thất khiếu bà ta. Ngay sau đó, cơ thể lảo đảo đứng dậy, khập khiễng bước về phía cửa, mở chốt cửa. Sương mù bên ngoài đã tản hết, không khí tươi mới ùa vào, khiến người ta nghĩ rằng rốt cuộc nguy hiểm cũng đã qua.

Bươm bướm lại bay ra khỏi người bà lão, tiến về không trung, biến mất.

Giang Dật Triều sửng sốt hồi lâu, hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Bươm bướm?” Mạnh Thu Nhiên cũng không dám chắc.

Hai người cẩn thận dè dặt tới gần, Mạnh Thu Nhiên nhấc quần áo của thi thể lên.

“Mẹ nó!” Giang Dật Triều kinh hãi nhảy dựng: “Nhiệm vụ lần trước của chúng ta có buồn nôn thế này đâu!”

Trên sống lưng bà lão thủng một lỗ đen cực lớn, có thể thấy được phần nội tạng bên trong đã bị gặm ăn gần như sạch sẽ, trên xương và cột sống còn dính tầng tầng lớp lớp trứng trùng màu đen. Bươm bướm ký sinh trên người dân làng, xâm chiếm cơ thể và tư duy của bọn họ, đợi đến khi hấp thụ hoàn toàn thì cất cánh bay cao.

Chắc bà lão này đã chết từ lâu lắm rồi.

“Vậy bà ta đã rót thuốc cho chúng ta?” Giang Dật Triều nhíu mày.

“Có lẽ đó là ý thức lúc còn sống của bà ấy, dù sao bà ấy vẫn nhớ cách mở cửa, còn có thể đối thoại với chúng ta.” Mạnh Thu Nhiên nói.

Bà lão này khiến cô nhớ đến đông trùng hạ thảo Tây Tạng. Nấm cựa gà, khuẩn Cordyceps sinensis ký sinh vào ấu trùng côn trùng, ngày càng phát triển, đến tận khi khống chế hoàn toàn ấu trùng và biến nó thành “zombie” của chính mình.

Hồi đấy, khi Mạnh Thu Nhiên trò chuyện với một bạn cùng lớp khoa Sinh học, đối phương đã đề cập đến một loại nấm có thể ký sinh trên côn trùng. Ngay cả khi côn trùng bị ăn mòn đến mức chỉ còn một nửa cơ thể, nó vẫn có thể từ từ tiến về phía trước dưới sự khống chế của nấm, đồng thời giải phóng estrogen, thu hút nhiều giống đực tới hơn, nấm sẽ bám vào người côn trùng mới, tiếp tục lây lan.

Bà lão này chính là “côn trùng”.

Là chất dinh dưỡng.

Là vật dẫn.

Lẽ nào thị trấn sông nước này đã không còn người sống từ lâu rồi?

Có phải bọn họ đang kẹt trong ổ của “Minh Nữ”, cuối cùng cũng sẽ biến thành bươm bướm sao?

Mạnh Thu Nhiên kinh hãi run lên.

Giang Dật Triều quay vào nhà, lục lọi kỹ lưỡng một lượt, phát hiện căn nhà này trống rỗng hơn anh ta nghĩ, chỉ tìm thấy một bộ dụng cụ cắt gọt sắc bén. Nói chính xác hơn là dây bện, mỏ hàn, chiếc kìm và dao rựa.

Mặt trên dính đầy máu, nhưng để quá lâu nên vết máu và vết rỉ sét đã hòa vào nhau, khó phân biệt.