Mạnh Thu Nhiên đến gần, áng chừng con dao trong tay, nói: “Xem ra, nhà này chết vẫn chưa hết tội.”
Trong góc nhà đặt một chiếc ghế tựa, bốn chân ghế cũng dính máu, chắc hẳn gia đình này thường cầm bàn, cầm ghế nện người khác, bằng không gỗ trên bốn chân ghế sẽ không gồ ghề như vậy!
Dụng cụ khắp căn nhà này trông không giống dùng để bắt cá hay cắt lúa, ngược lại giống dụng cụ tra tấn cực kỳ tàn ác hơn.
Thế nhưng trong tủ thuốc, ngoại trừ thuốc chuốc họ hôn mê, thì còn có một ít bột cầm máu Vân Nam màu trắng, và cỏ khô không rõ công dụng. Những thứ này được đựng trong một bình sứ màu vàng sẫm, miệng bình được đậy bởi nắp bằng bông, nhìn hơi cũ.
Nếu muốn giết người thì cần gì phải cầm máu?
Chẳng lẽ để tra tấn người sao?
“Ù ù ù…”
“Ù ù… Ù ù…”
Giang Dật Triều nghi ngờ nhìn ra cửa: “Chúng nó quay về à?”
Mạnh Thu Nhiên bình tĩnh đáp: “Là ruồi.”
Nơi trần nhà trên đỉnh đầu chằng chịt mấy chục con ruồi đen ngỏm, chúng vo ve đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Mạnh Thu Nhiên dò xét trong nhà một lượt, cuối cùng nhìn thấy một chiếc nồi lớn trên bếp. Bếp rất sạch sẽ, nhưng không để than củi nhóm lửa.
Mạnh Thu Nhiên nhướng mày nhìn nồi lớn có thể chứa đủ một cô bé vị thành niên trên bếp, ho khan: “Tôi đoán chỗ này chứa gì đó, cậu tránh ra, tôi muốn mở nắp…”
“Mở, mở gì…” Giang Dật Triều cầm bột trắng Vân Nam, quan sát: “Người trong nhà này kỳ quái thật, hay bọn họ có sở thích đặc biệt gì sao?”
Cùng lúc đó, Mạnh Thu Nhiên hơi hé nắp nồi ra.
Mấy con ruồi bay ra ngoài, cũng may, không có bướm.
Cô mở nồi tiếp, bỗng nhiên ruồi từ trong nồi phóng ra như ong vỡ tổ, bay loạn khắp nơi!
Mạnh Thu Nhiên phủi ruồi bay vo ve trước mặt mình, rồi nhìn vào trong nồi.
Đây là miếng thịt đã được phơi khô, có thể thấy rõ từng đoạn xương sườn.
Thịt này cũng không quá thối, bởi vì không còn tươi nữa, mùi đã bay từ lâu, những chỗ có lẽ do côn trùng ăn mấy cũng đã tiêu hóa sạch.
Giang Dật Triều tới gần, dùng dao rựa chọc chọc phần thịt phủ đầy trứng ruồi.
“Cạch” một tiếng, lưỡi dao rớt ra khỏi cán dao, lọt vào trong nồi.
“Mẹ nó, tôi còn muốn dùng nó để tự vệ mà!” Giang Dật Triều tức giận mắng.
“Tự vệ, chém bướm! Dao cũng chẳng có tác dụng!” Mạnh Thu Nhiên nhướng mày: “Cậu xem đây là thứ gì?”
“Chắc là thịt heo…” Giang Dật Triều thấy phần xương này lớn hơn hẳn xương heo, anh ta cau mày hỏi lại: “Hay thịt ngựa nhỉ? Tôi thấy khúc xương sườn này rất to…”
“Là người…” Mạnh Thu Nhiên nói: “Có điều bộ phận nhận dạng trên cơ thể người đã bị chặt. Chuyện ăn thịt người cũng không quá phổ biến, nghĩa là dưới tình huống cực kỳ đói, con người sẽ ăn thịt đồng loại. Bọn họ sẽ chọn xuống tay với người xa lạ trước, sau đó chặt tay chân, đầu của người đó - Những bộ phận này mang đặc điểm rõ ràng của con người, rồi họ bắt đầu ăn. Rõ ràng đây là cơ thể thuộc về một người trưởng thành, giờ cậu đã hiểu vì sao vừa rồi phải bỏ thuốc chúng ta chưa?”
“Ăn thịt người?” Dạ dày của Giang Dật Triều cồn cào, nghe được mấy chữ này, anh ta chỉ muốn nôn mửa.
Anh ta chau mày, nôn khan: “Nói thật, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Trông trấn này chẳng có vẻ gì là đã từng trải qua nạn đói! Lẽ nào vẫn còn nguyên nhân khác?”
Anh ta cố nén cơn khó chịu, nhìn vào trong nồi lần nữa.
Mạnh Thu Nhiên bảo: “Tay, chân, cổ bị chặt, nhiều khả năng thi thể này đã để rất lâu rồi, khiến chúng ta không nhận ra được dấu vết bị con người ăn. Nhưng cũng có thể bọn họ không ăn thi thể này.”
“Ắt hẳn chỉ bỏ vào nồi thôi, không phải bọn họ không nấu cơm ở đây sao?” Giang Dật Triều bỗng nói: “Bọn họ có thể coi nồi thành ngăn kéo chứa đồ, vậy có lẽ bọn họ không ăn thịt người, mà đang có ý đồ khác.”
“Chặt tay chân và đầu… Để tôi nghĩ xem…” Mạnh Thu Nhiên đậy nắp nồi lại, đứng trầm tư suy nghĩ: “Còn một khả năng khác nữa. Người lợn (*) là một hình phạt thời cổ đại, tôi đã từng đọc trong tạp chí ‘Thất Ngũ Tham Linh’, sau này người lợn lại phát triển thành một loại phương thuật dùng để trấn giữ nhà cửa, còn gọi là ‘trụ người’. Do âm khí quá mạnh nên quỷ rất sợ hãi, đương nhiên không dám tới gần. Quá trình tạo ra ‘trụ người’ chú trọng nhất ở việc chặt đứt tay chân của người sống, để mọi oán hận trước khi chết tụ ở thân người. Thuật sĩ đặt thứ này vào xà ngang trong nhà, nhằm trấn trạch.”
(*) Nhân trệ (người lợn): từng chú thích ở chương 50.
Nghe xong, Giang Dật Triều không tin nổi, nói đùa: “Ở đây, ngay ở đây, vẫn còn trấn trạch sao?”
Mạnh Thu Nhiên: …
“Nếu cậu còn lắm lời nữa thì tự thoát khỏi nhiệm vụ đi.” Cô nói.
“Đừng mà chị.” Giang Dật Triều cười cười: “Nếu quả thực là ‘trụ người’, vậy những thứ tra tấn người này cũng có lời giải thích rồi. Chị nghĩ xem, tôi dùng thủ đoạn càng tàn nhẫn thì âm khí oán niệm càng nặng. Thế nên gia đình này có thể đã từng chút từng chút dằn vặt người bị hại, làm người bị hại đau đớn khôn cùng. Lúc nạn nhân một lòng muốn chết, bọn họ sẽ dùng thuốc cầm máu kéo mạng nạn nhân về, tra tấn hết lần này đến lần khác, tới tận cuối cùng chặt đứt tứ chi, chế tạo thành trụ người. Có điều, người nhà này cần trụ người làm gì? Chắc không phải sắp xuất hiện thứ gì đó ở trấn này chứ hả?”
Cô tiếp tục vào nhà lục lọi, sau cùng tìm được đường phèn trong lọ, cô nhét đường phèn đầy vào túi quần Giang Dật Triều: “Duy trì lượng đường trong máu ở mức cân bằng, sẽ giúp đầu óc minh mẫn. Tôi không muốn ăn thịt người, từ giờ trở đi phải cẩn thận, có thể không ăn thì tuyệt đối đừng ăn.”
Dứt lời, cô đưa tiếp đậu hũ và rau dưa khô treo trên vách tường cho Giang Dật Triều: “Món này ngâm nước, ăn được đấy.”
Cảm nhận được mức độ gian khổ của nhiệm vụ lần này, Giang Dật Triều một lời khó nói hết.
Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều rời khỏi nhà, sương mù bên ngoài đã dần biến mất. Cả hai quay về theo đường cũ, rốt cuộc cũng tìm được đồng đội. Bọn họ sợ hãi không thôi, mặt tái nhợt.
Tưởng Anh ôm Hoàng Như Vũ khóc nấc. Ánh mắt Hoàng Như Vũ đờ đẫn nhìn phía trước, não bộ cũng bị kích thích, mãi sau cô ấy mới hỏi: “Đây là đâu… Sao tôi lại ở đây…?”
Thấy Giang Dật Triều, Triệu Nhân Tài như thể gặp được người thân, ôm chặt lấy anh ta không buông: “Nếu không nhờ cậu thì con mẹ nó tôi đã bị thứ quỷ quái kia giết chết rồi! Má nó là cái quái gì thế! Một đám thiêu thân, tôi nên đem theo nước hoa, à không, thuốc trừ sâu đến mới phải! Nó vừa tới tôi sẽ phun vòi xịt ngay!”
Giang Dật Triều hỏi: “Anh thấy rõ nó là thứ gì không?”
“Một đàn thiêu thân, chắc là bướm, tôi không phân biệt nổi! Thứ này còn bắt chước được tiếng người, mọi người phải cẩn thận một chút, lỡ rơi vào bẫy của nó, chết thế nào cũng không biết đâu!” Triệu Nhân Tài dặn dò.
Anh ta liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đinh Văn, dương dương tự đắc hất cằm: “Cậu cũng vậy, cậu nhát gan như vậy, nếu vội bỏ chạy, chắc chắn sẽ bị chúng đuổi theo ngay! Nhìn bộ dạng hèn nhát chạy trốn của cậu đi, nghe theo tôi mấy câu nhất định sẽ không sao đâu! Đừng mẹ nó chiếm chỗ đậu xe như cậu vừa nãy, tôi đang lùi xe vào, cậu đánh tay lái một phát chen vô luôn, làm tôi giận hết sức!”
Đinh Văn cũng biết mình sai, ngượng ngùng gật đầu: “Lỗi tôi, anh Triệu tôi sai rồi.”
Thấy mọi người đã tập hợp đông đủ, Lý Dương lên tiếng: “Trời sắp tối rồi, dù sao chúng ta cũng phải tìm một nơi nghỉ ngơi! Lỡ tới tối sương mù lại tràn đến thì không an toàn. Các người nghĩ chúng ta nên ngủ ở đâu?”
Triệu Nhân Tài nói: “Hay tìm một căn nhà trống nhé? Tôi thấy nhiều nhà trống lắm!”
Tưởng Anh phản bác: “Anh không sợ có người chết trong nhà trống à?”
“Vậy cô nói xem nên ngủ ở đâu bây giờ! Chỗ này không được chỗ kia cũng không xong, chẳng lẽ lại ngủ trong nhà cô?” Triệu Nhân Tài nổi giận. Anh ta vừa nhìn Tưởng Anh thì nhớ tới người bướm ban nãy bắt chước giọng cô ấy, nên càng tức tối hơn.
Tưởng Anh cũng giận dỗi im lặng.
Bấy giờ, giữa màn sương trắng xuất hiện một cô gái.
Cô ấy mặc quần bố rộng màu xanh đậm, phối với áo hoa hồng vàng đan xen.
Cô gái tầm hai bảy, hai tám tuổi, mắt to trong veo như nước, trông cực kỳ ngây thơ đáng yêu.
Cô ấy cười khanh khách hỏi: “Các người đến khám bệnh đúng không? Lương tiên sinh bảo tôi tới tìm các vị. Để tôi xem… Một… Hai… Ba bốn năm sáu bảy, đúng là bảy người các vị, chắc chắn là các người rồi. Cũng gần tới giờ ăn tối, các vị mau theo tôi về nhà, bệnh này không thể nán ở bên ngoài quá lâu đâu. Các người trèo đèo lội suối đến tìm chúng tôi chữa bệnh, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc cho các vị thật tốt!”
Mạnh Thu Nhiên nghi ngờ, chữa bệnh ư?
Chữa bệnh gì?
Tuy cô chưa trải qua nhiều nhiệm vụ mấy, nhưng cũng chưa từng thấy nhiệm vụ sắp đặt thân phận cho bọn họ.
Cô gái phất phất tay rồi nói tiếp: “Mọi người cứ gọi tôi là Hạnh Nhi nhé, chủ tử của tôi là cậu cả nhà họ Lương. Lương gia là thế gia y dược, có tiếng tăm ở đây lắm đấy.”
Hạnh Nhi cười ngọt ngào, khiến bao lo lắng trong lòng mọi người tiêu tan hơn phân nửa.
Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Hạnh Nhi, bệnh vừa rồi cô nói là gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ, Lương tiên sinh sẽ giải thích tất cả cho mọi người. Dù sao cũng không phải bệnh truyền nhiễm đâu, nhưng nếu để chậm trễ, chắc chắn sẽ không trị được, có điều các vị tới đây rồi thì cứ yên tâm. Bệnh này chữa trị rất phiền phức, vì thế cậu Lương đã tốt bụng miễn toàn bộ tiền thuốc men cho mọi người, để mọi người an tâm dưỡng bệnh.” Hạnh Nhi vui vẻ đi ở đằng trước, nhảy nhót trên con đường đá.
Mạnh Thu Nhiên luôn cảm thấy cô gái này rất kỳ quái.
Nhưng không chỉ ra được kỳ quái ở điểm nào.
Lý Dương len lén hỏi Giang Dật Triều: “Anh nghĩ sao? Tôi không hề cảm giác mình bị bệnh.”
“Không biết, đợi gặp được Lương tiên sinh, xem ông ta lừa gạt chúng ta thế nào đã!”
Cuối cùng mọi người cũng thấy rõ thị trấn sông nước này.
Đây là kiến trúc theo phong cách dân quốc, hoàn toàn không mang chút không khí hiện đại, thậm chí còn không tồn tại đèn điện ống nước. Bối cảnh nhiệm vụ lần này chắc hẳn nằm ở một thị trấn phía Nam vào một trăm năm trước.
Bọn họ đi gần hai mươi phút, quẹo trái rẽ phải trong trấn cổ, rốt cuộc cũng tới Lương trạch.
Trông nơi này uy nghiêm, nhà cao cửa rộng tường trắng, hai ngọn đèn lồng đỏ tươi đung đưa theo gió giữa trời đêm, nhìn chẳng khác nào đôi mắt đỏ ngầu của dã thú. Trong Lương phủ quạnh quẽ, nhưng dấu vết sinh hoạt vẫn rõ ràng hơn nhà của bà cụ vừa rồi.
Đám người hầu thắp đèn dầu, qua lại trạch để (*) như thoi đưa.
(*) Trạch để: Những phủ trạch lớn.
Bọn họ mặc quần áo màu trắng, tới lui trong đêm giống hệt u linh phiêu đãng.
Một người đàn ông trung niên cao gầy đứng cách đó không xa, ông ta diện trường bào Mã Quái (*) màu trắng, mái tóc dài bện thành bím, dưới chân mang giày vải đen.
(*) Mã Quái (một dạng áo khoác bên ngoài): trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, Mã Quái thường xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U.
Ông ta ho khan vài tiếng, mở lời: “Cuối cùng các vị cũng tới rồi, tôi chờ các vị đã lâu, trên đường gặp phải phiền phức gì nên mới đến muộn thế sao?”