Sau Khi Sống Lại Bị Ép Tương Tác Tốt

Chương 13: 13




Khi bốn người vào cửa cũng không gây ra chú ý gì lớn, đặc biệt là Bạch Đường Sinh luôn cố ý vô tình mà che chắn Ô Bách Chu.
Bọn họ đã đặt chỗ trước, cho nên đi thẳng vào phòng riêng.
Sau khi tất cả món ăn đã được dọn ra Bạch Đường Sinh nói với người phục vụ: “Cô ra ngoài đi, chờ chúng tôi gọi cô hãy vào.”
Người phục vụ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, dùng ngữ khí cực kỳ hưng phấn nói: “Vâng.”
Bạch Đường Sinh khó hiểu mà nhìn cô một cái, Tề Kỳ lại hiểu rõ, bất đắc dĩ cười cười: “Đừng nói ra ngoài nhé, chúng tôi chỉ tới ăn một bữa cơm thôi.”
Cô gái rất hiểu chuyện gật gật đầu, lại xoay người nói với Ô Bách Chu: “Thầy Ô, em là bé cá mực*, em cực kỳ cực kỳ thích anh!"
(*)Tên fandom của thầy Ô, tên thầy Ô là 乌柏舟(Ô Bách Chu), có chữ 乌(Ô) trong 乌贼(ô tặc aka cá mực).

Ngoài ra cũng có thể có một nghĩa khác là "ăn cướp họ Ô" từ chữ 贼 (zéi, tặc aka phường trộm cắp).

Không biết ý tác giả là gì, trước mắt dùng bé cá mực nhé tại cái này đáng yêu buồn cười hơn=))
Sau khi cô gái thổ lộ thâm tình xong thì ngoan ngoãn rời đi, đóng cửa lại.
Bạch Đường Sinh dùng đũa chung bỏ đồ ăn vào trong nồi: “Vậy mà cũng có thể nhận ra, fan chân chính đấy.”
Tề Kỳ cười nói: “Không phải sao, mấy nhóc cá mực đó rất tinh mắt, may mà vừa rồi cậu đội cho cậu ấy cái mũ, nếu không vừa nãy ở bên ngoài đã có người nhận ra rồi.”
Đôi mắt Hà Nhiên sáng lên, lôi quyển sổ đã chuẩn bị từ lâu ra, "Thầy Ô, em cũng là bé cá mực, có thể ký tên cho em không?”
Tất cả fan của Ô Bách Chu đều tự xưng là bé cá mực.

Có lẽ là bởi vì khí tràng của Ô Bách Chu quá mạnh, xưng hô của fan với hắn cực kỳ thống nhất, đều gọi thầy Ô.
Ô Bách Chu ký tên của mình lên trang đầu quyển sổ.

Chữ ký giống như con người hắn, chữ hành* rất đoan trang vững vàng.
(*)Một trong những phong cách viết hán tự của TQ, bao gồm khải, lệ, hành, thảo, triện.
Bạch Đường Sinh khen ngợi một câu: “Thầy Ô, tôi cũng muốn ký tên.”
Mắt Ô Bách Chu híp híp, “Cậu cũng là fan của tôi?”
Bạch Đường Sinh gắp cho hắn một miếng cá ba sa, “Thầy Ô chỉ ký tên cho fan thôi sao?”
Ô Bách Chu gật đầu, Bạch Đường Sinh cười, lại gắp cho hắn một miếng cá nữa.

“Vậy bây giờ tôi cũng là bé cá mực, thầy Ô có thể ký tên cho không?”

Ô Bách Chu nhìn chằm chằm cá trong chén, sau một lát vẫn kẹp lên ăn.
Tề Kỳ có chút ngạc nhiên: “Không phải cậu không thích ăn cá sao?”
Đũa Bạch Đường Sinh sững lại, “Thầy Ô không thích ăn cá?”
Chuyện này thật sự không trách cậu, cậu dám nói không có một fan nào biết chuyện Ô Bách Chu không thích ăn cá.
Ấy không, bây giờ có rồi.
Hà Nhiên và chính cậu.
Ô Bách Chu gật đầu: “Ừm, trước kia tôi…từng bị hóc xương cá, cá này không xương, không sao.”
Tề Kỳ cười phá đám: “Đêm khuya vào thẳng cấp cứu.”
Hà Nhiên há hốc mồm, không ngờ nam thần còn có darkpast như vậy.
Bạch Đường Sinh cũng có chút ngạc nhiên, Ô Bách Chu vào cấp cứu mà không lên hot search sao?
Ô Bách Chu bình tĩnh mà dẻ miếng cá ba sa lớn, gắp vào miệng một miếng, “Khi đó tôi còn chưa có tiếng tăm gì.”
Tề Kỳ gật gật đầu, có chút cảm khái: “Khi đó bọn chị chen chúc trong một phòng trọ sáu mươi mét vuông.

Chị cùng với…chồng chị ngủ trong phòng ngủ chính, cậu ấy ngủ phòng ngủ phụ.”
“Cái tiểu khu đó là khu nhà cũ, không có thang máy, mỗi ngày lên xuống phải leo bảy tầng.

Buổi tối toàn tiếng mèo hoang kêu thê lương, giống như là trẻ con đang khóc vậy.”
“Lúc ấy tuy rằng khổ, nhưng ba người bọn chị đều phấn đấu vì cuộc sống mình khao khát, chồng chị… Cũng không biến thành bộ dạng bây giờ…”
Bạch Đường Sinh liếc nhìn Ô Bách Chu một cái, trên mặt hắn không có cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn nước lẩu sôi sùng sục trong nồi.
Hóa ra ảnh đế Ô nhà nhà đều biết bây giờ cũng từng có khi không như ý* như vậy.
(*)落魄, từ này trong tiếng việt không có từ nào ứng sát nghĩa hết, nghĩa đại khái là suy sụp, thất vọng..vv
Bây giờ nghĩ lại, Bạch Đường Sinh lại có chút hoài nghi về gia cảnh nghe đồn kia của Ô Bách Chu.
Ô Bách Chu bỏ một miếng thịt bò vào chén Bạch Đường Sinh, đáp lễ: “Khi chúng tôi khổ sở nhất ấy liên tục ăn mì gói hai tháng, còn không thể mua loại ly, chỉ có thể ăn loại gói.”
“Cuộc sống có rất nhiều gập ghềnh trở ngại, cậu cố cắn răng vượt qua thì sẽ phát hiện cũng chẳng có gì.”
Bạch Đường Sinh thẫn thờ, cậu ngẩng đầu, Ô Bách Chu không hề nhìn cậu, chỉ gắp đồ ăn.
Nhưng cậu biết, câu sau là Ô Bách Chu nói cho cậu nghe.
Cậu đột nhiên phát hiện, ảnh đế Ô thoạt nhìn lạnh nhạt, thật ra lại mang theo lòng tôn trọng lại kính úy* với mạng sống.
(*) Ây dà chỗ này tra từ điển thì nghĩa là kính nể, kính sợ mà t cứ thấy thế nào ấy nên thôi xin phép giữ lại hán việt nhé.

Từ bản chất bọn họ đã không cùng một loại người.
Hà Nhiên đánh vỡ cục diện có chút im ắng quá mức, “Chị Kỳ, em có thể hỏi chị một câu không?”
Tề Kỳ thoát ra khỏi hồi ức quá khứ: “Cậu nói đi.”
Hà Nhiên cẩn thận châm chước: “Vì sao chọn không ly hôn với chồng chị ạ, anh ta… Anh ta đã đến nước ấy…”
Tề Kỳ dừng một chút: "Sắp ly hôn rồi.”
Vì sao lại không ly hôn?
Rất nhiều người từng hỏi cô câu này.

Lần nào cô cũng nói là muốn cho Tô Nghiên một gia đình hoàn chỉnh, không muốn khiến con bé lớn lên trong cảnh không có tình thương của cha.
Nhưng thật ra bản thân cô lại hiểu rõ, cô luyến tiếc.
Ba người cô và người chồng Tô Kinh Nam, cả Ô Bách Chu đã cùng nhau vượt qua vô số sóng gió.
Ba người cách nhau không nhiều lắm, khi trẻ tuổi cùng đấu tranh vì ước mơ.

Bọn họ cùng nhau ăn mì gói, gặm màn thầu, uống rượu ở quán rượu rách nát đầu đường.
Bọn họ đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cứ vậy mà chia lìa?
Bạch Đường Sinh rót cho Tề Kỳ ly nước: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.

Ngăn tổn hại kịp thời mới là sáng suốt, có một người cha như vậy đối với quá trình trưởng thành của con gái chị chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Tề Kỳ ngây người, thiếu niên không lớn trước mặt này như là nhìn thấu tâm sự của cô.

Cô thoải mái nói: “Đúng vậy, ngày một tháng sáu đó công ty tổ chức hội giao lưu, chị để Tô Kinh Nam dắt Nghiên Nghiên chơi Tết thiếu nhi.”
“Nhưng buổi tối chị nhận được điện thoại con bé gọi tới, nói không thấy ba đâu, nó đói quá."
Tề Kỳ nắm chặt tay: “Chị trở về mới phát hiện tên khốn kia lại đi đánh bạc, ném Nghiên Nghiên một mình ở nhà.

Lúc ấy chị nhìn thấy Nghiên Nghiên bé xíu cuộn trên sô pha, đèn cũng không mở, vóc người nó nhỏ quá, với không tới công tắc.”
“Lúc ấy chị… Thật sự hận không thể đánh chết anh ta!”
Hốc mắt Tề Kỳ có chút đỏ: “Chị hẳn là nên nói xin lỗi cậu, ngày đó nếu không phải chị vì Nghiên Nghiên mà rời đi trước, bỏ Bách Chu một mình, ngày đó các cậu cũng sẽ không…”

Ô Bách Chu không nói gì, nhưng đồ ăn vốn gắp cho bản thân đột nhiên chuyển hướng, vào trong chén Bạch Đường Sinh.
Bạch Đường Sinh yên lặng dùng bữa, ngày đó có lẽ ngày đau đớn nhất mấy năm nay*, so với con dao cắm vào trái tim kia của cậu còn đau hơn.
(*) Chỗ này lại bị kiểm duyệt□□ anh em ơi
Thực sự không phải hồi ức gì tốt lành.
Vẻ mặt Hà Nhiên ngu ngơ, cậu ta hoàn toàn không biết ba người này đang thần bí gì, cũng không để ý: “Chị Kỳ, nghe nói chồng chị là nhà văn ạ?”
Tề Kỳ cười nhạo một tiếng: “Trước kia anh ta coi như được gọi như thế, bây giờ cũng không xem mấy năm nay anh ta nghẹn ra được mấy chữ.”
Ô Bách Chu nhàn nhạt nói: “Anh ta đã thay đổi, không đáng để chị lưu luyến.”
Tề Kỳ cười cười: “Chuyện ly hôn chị đã nói với anh ta rồi, anh ta không đồng ý.

Nếu không được, vậy thì ra toà đi.”
Bữa cơm này ăn gần hai giờ, khi ra khỏi phòng riêng, cô gái phục vụ còn muốn Ô Bách Chu ký tên.

Cô gái do dự một hồi, nhìn về phía Bạch Đường Sinh: “Anh có thể cũng ký tên cho em được không, ở ngay bên cạnh thầy Ô ấy."
Bạch Đường Sinh sửng sốt, cậu nhìn tên Ô Bách Chu trên sổ, hơi bối rối ghi vào bên cạnh.
Cô gái nhận lấy sổ, mặt có hơi đỏ, “Hy vọng anh đừng bị những lời đồn trên mạng đó ảnh hưởng, chuyện cha anh làm không thể đổ lên đầu anh…”
Cô gái đột nhiên cúi mình với hai người Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh, “Hy vọng hai anh sẽ càng ngày càng tốt!”
Tay Bạch Đường Sinh còn dừng lại giữa không trung, bị Ô Bách Chu vỗ một cái mới hồi thần.
Cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngồi trở về chỗ, “Chờ một chút.”
Ô Bách Chu quay đầu lại xem rốt cuộc cậu muốn làm gì, lại thấy Bạch Đường Sinh cầm lấy chiếc mũ hắn mang trước đó đội lên đầu hắn.
Còn tiện tay chỉnh lại tóc cho hắn.
Ô Bách Chuần lần đầu tiên bị người ngoài nhà tạo mẫu chạm vào đầu: “…”
Mấy người đeo khẩu trang ra đến cửa nhà hàng, dạ dày Bạch Đường Sinh có chút không thoải mái, nhộn nhạo cả lên, phía sau đột nhiên có người đụng phải cậu.
Ánh mắt Ô Bách Chu liếc thấy một bóng người, sắc mặt hắn lạnh đi: “Có người chụp lén.”
Hắn đang muốn bắt lấy người kia, phía sau lưng đột nhiên bị đụng phải, hắn quay đầu, là Bạch Đường Sinh.
Bạch Đường Sinh có chút không khỏe, sắc mặt khó coi.

Ô Bách Chu nắm lấy cánh tay cậu: “Làm sao vậy?”
Bạch Đường Sinh kiềm chế cảm giác buồn nôn lại, đẩy Ô Bách Chu một cái: “Thầy Ô anh lên xe trước đi, tôi…”
Chưa dứt lời, yết hầu Bạch Đường Sinh dâng lên một trận buồn nôn, cậu dùng tốc độ nhanh nhất lao đến bên cạnh thùng rác, nôn ra.
Ô Bách Chu nhíu mày, rút khăn giấy Hà Nhiên lấy từ trong xe ra, đi đến bên cạnh Bạch Đường Sinh đưa sang.
Bạch Đường Sinh cảm giác được có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên lưng mình, cơn buồn nôn trong ngực lui đi vài phần.
Bốn người lên xe, Tề Kỳ lo lắng hỏi: "Làm sao đột nhiên lại ói thế?”
Hà Nhiên chớp mắt, không hề suy nghĩ mà buột mồm kêu lên: “Anh Sinh không phải là anh có bầu đó chứ?”

Ô Bách Chu: “…”
Tề Kỳ: “…”
Bạch Đường Sinh tức giận mà nói: “Cậu có một cái cho anh xem thử? Muốn có cũng phải tìm người ngủ…”
Cậu đột nhiên im bặt đi, Hà Nhiên nghiêm túc lái xe hoàn toàn không cảm giác được không khí kỳ quái bên trong xe: “Ngủ gì cơ?”
Bạch Đường Sinh thở dài, sao mình lại có một trợ lý thần kinh thô thế này?
Hà Nhiên thậm chí trước nay còn chưa từng nghi ngờ rốt cuộc làm sao mà cậu và Ô Bách Chu quen biết nhau.
“Chỉ là ngày hôm qua tôi trừ cơm sáng ra chưa ăn thứ gì, hôm nay cũng không ăn cơm, đột nhiên ăn cơm dạ dày có chút không tiêu hóa được mà thôi.”
Ô Bách Chu nghe vậy nhìn cậu một cái, Bạch Đường Sinh không hiểu sao có chút chột dạ, “Xem kịch bản rồi quên mất…”
Ô Bách Chu cho cậu một ánh mắt lạnh băng: “Hai ngày này không mất ngủ?”
Bạch Đường Sinh gật đầu lại lắc đầu, dưới ánh mắt lạnh lẽo của ảnh đế Ô cuối cùng cũng khai thật: “Mất ngủ đỡ rồi, đến rạng sáng tự nhiên sẽ ngủ, nhưng mà giấc nông."
Hà Nhiên dừng xe lại, cởi dây an toàn: “Anh Sinh anh mất ngủ à? Trước kia anh đâu có mất ngủ đâu?”
Ô Bách Chu lập tức nhìn về phía Bạch Đường Sinh, đáy mắt còn có mộ tia ảo não.
Bạch Đường Sinh ngay lập tức biết ảnh đế Ô nghĩ gì, cậu nhanh chóng giải thích: “Trước đó anh cũng mất ngủ, chỉ là không nói cho cậu mà thôi.”
Ô Bách Chu thu mắt, không biết có tin hay là không, dù sao Bạch Đường Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại phòng, Bạch Đường Sinh rúc trên sô pha xem lời thoại cảnh ngày mai.

Đột nhiên có người gõ cửa, Hà Nhiên dẫn người vào, là Ô Bách Chu.
Ảnh đế Ô xách theo một chiếc túi trong, đặt trước mặt Bạch Đường Sinh, “Uống cháo đi."
Trong lòng Bạch Đường Sinh nổi lên chút ấm áp, cậu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Ảnh đế Ô không hề đi, hắn nhàn nhạt nói: “Còn muốn chữ ký không?”
Bạch Đường Sinh không ngờ Ô Bách Chu còn nhớ chuyện này: “Muốn!”
Cậu luống cuống tay chân muốn tìm thứ có thể ký tên được.

Nhưng ở đây trừ kịch bản thì chẳng có thứ gì dùng được, cậu nhìn cánh tay thon dài rũ bên chân của Ô Bách Chu, đầu óc đột nhiên đình công: “Ký trên người đi?”
Ánh mắt Ô Bách Chu cứng lại, Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ mà gõ gõ đầu mình, đưa cánh tay phải của mình qua: “Ký trên cánh tay, được không?”
Ô Bách Chu không nói gì, nhặt cây bút hình trụ màu đen Bạch Đường Sinh từng dùng trên bàn lên, vén ống tay áo Bạch Đường Sinh, trên cánh tay hạ xuống tên của mình.
Bởi vì sợ cọ trầy da, Ô Bách Chu hạ bút rất nhẹ.
Ngứa quá…
Bạch Đường Sinh có chút không được tự nhiên mà thu cánh tay về, thả ống tay áo xuống.
Cậu nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của Ô Bách Chu, tay trái cách quần áo vuốt ve nơi bị bút cọ qua trên cánh tay phải.
Tác giả có lời muốn nói: Ở không biết tên cp của vai chính là gì….