Trong lều hoá trang, chuyên viên trang điểm lần thứ N khen làn da Bạch Đường Sinh đẹp: “Vừa trắng vừa mềm, gato chết đi được."
Bạch Đường Sinh nhắm mắt lại trang điểm mắt, “Tôi còn trẻ, collagen trên mặt vẫn chưa hết.”
Chuyên viên trang điểm đã hơn ba mươi bị một mũi tên đâm thẳng vào ngực, “… Nhưng mắt cậu có hơi xanh, tốt nhất là đừng thức khuya.”
Bạch Đường Sinh mở mắt ra, thật sự không nhìn ra trang điểm xong và trước khi trang điểm có gì khác nhau, nhưng vẫn lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Hà Nhiên cầm một hộp cháo trắng đi vào: “Nam thần bảo em mua này!”
Bạch Đường Sinh nhận lấy: “Anh ấy là nam thần, anh là gì?”
“Hầu gia ngài đây là ghen tị sao?”
Hà Nhiên đột nhiên nổi bệnh diễn, “Sao ngài có thể so sánh với bệ hạ, bệ hạ là chân long thiên tử, hầu gia là dưới một người trên vạn người…”
Bạch Đường Sinh nghe mà đau đầu: “Được rồi, cậu nói thẳng thầy Ô là chính cung trong lòng cậu không phải tốt hơn sao.”
Hà Nhiên giúp cậu mở hộp cháo ra, cười hì hì: “Đúng vậy, nhưng mà anh Sinh anh vẫn là quý phi được sủng ái nhất lục cung như cũ."
“…”
Bạch Đường Sinh không thèm để ý cậu ta, nhìn thoáng qua hộp cháo, bên trong bỏ củ mài* và thịt băm, vị thanh đạm cách một trăm mét không ngửi thấy.
(*)Cây củ mài có vị ngọt, chữa suy nhược, bổ ngũ tạng...vv
Cậu thật sự muốn chảy nước mắt, “Bây giờ là bữa tối, thầy Ô bảo anh ăn cái này?”
“Đúng vậy.”
Hà Nhiên gật đầu lên xuống vài cái, “Nam thần còn nói, mấy ngày nay đồ ăn buổi tối đều quá dầu mỡ, còn cay, không thích hợp với dạ dày mỏng manh dễ vỡ kia của anh, bảo anh buổi tối uống cháo.”
Bạch Đường Sinh yên lặng nhìn về phía trợ lý nhỏ: “Câu thứ hai đếm ngược cũng là anh ấy nói?”
“Ây da không phải…” Hà Nhiên sờ sờ đầu: “Là em nói…”
Mắt thấy Bạch Đường Sinh muốn gõ đầu cậu chàng, Hà Nhiên nhanh chân nhảy ra, “Chuyện này thật sự không thể trách em mà, em chỉ thuận miệng nói một câu thầy Bạch có bệnh bao tử, ai ngờ…”
Bệnh bao tử đối với người làm cái nghề này mà nói là một chuyện hết sức bình thường.
Đặc biệt là đối với Bạch Đường Sinh hai mươi hai tuổi, từ sau khi cha mất, cậu hiếm khi có thể ăn ba bữa một ngày bình thường.
Bát cháo này đóng gói cũng không tệ lắm, dùng nồi đất đựng, còn tỏa khói nóng, đến cả cái muỗng cũng làm bằng sứ.
Bạch Đường Sinh dùng muỗng múc một vòng quanh thân nồi đất, múc cháo nóng vào trong miệng, cháo được răng nhai kỹ vào dạ dày, rất ấm.
Cậu từng ngụm ăn hết một nửa cháo, thật sự là no rồi mới buông.
Chuyên viên trang điểm chạy tới dặm môi cho Bạch Đường Sinh, Hứa Diệp cũng đi tới, nhìn tay chuyên viên trang điểm cười trêu: “Môi làm đẹp một chút, phải tự nhiên, căng hồng, có cảm giác như anh đào ấy… Làm người nhìn như muốn hôn lên…”
“…”
Thợ trang điểm cho Bạch Đường Sinh là đoàn phim tự mang, quen thân với Hứa Diệp, nói chuyện cũng không hề kiêng dè: “Sao cậu không lên trời ấy? Đừng thấy tôi ngày thường gọi cậu một tiếng nam thần là có thể làm khó dễ tôi.”
Mắt cô nàng trợn lên: “Muốn tự nhiên, còn muốn anh đào hồng, còn phải căng mọng, cậu giỏi thì làm.”
Bạch Đường Sinh nhanh chóng cản son của chuyên viên trang điểm đưa tới lại, “Tôi cảm thấy như vậy là được rồi, không cần thầy Hứa xuống ngựa đâu.”
Hứa Diệp liếc mắt một cái, nghiêm túc: “Cậu đang ghét bỏ tôi.”
Bạch Đường Sinh chớp chớp mắt: “Tôi không có.”
Hứa Diệp: “Cậu rõ ràng có!”
Bạch Đường Sinh: “Thật sự không có.”
Hứa Diệp buồn tủi: “Là có.”
“…”
Bạch Đường Sinh thở dài: "Rồi rồi, anh nói có thì là có.”
Hứa Diệp càng tủi hơn: “Xem đi, cậu thừa nhận rồi, quả nhiên đang ghét bỏ tôi.”
Chuyên viên trang điểm bật cười: “Hai người đây là học sinh tiểu học cãi nhau à?”
Bạch Đường Sinh dựa vào ghế, trang sức trên đầu dong đưa, lười nhác nói: “Không phải là tôi sợ sau khi thầy Hứa làm xong thầy Ô không xuống được miệng sao?”
Chuyên viên trang điểm vừa nghe, nụ cười bên khóe miệng không kiềm được lan rộng ra, không hiểu sao có chút quỷ dị.
Bạch Đường Sinh nhìn da gà nổi đầy mình, vẻ mặt Hứa Diệp hóng hớt: “Tôi phỏng vấn thầy Bạch chút, sắp quay cảnh hôn với ảnh đế Ô rồi, cho chút cảm tưởng đi?"
Nhìn chuyên viên trang điểm càng cười tươi hơn, Bạch Đường Sinh châm chước đáp: “Tôi rất vinh hạnh?”
Hứa Diệp “Chậc” một tiếng: “Cậu không phải nên hưng phấn chút sao, hôn nồng cháy, nghĩ thôi đã kích động…”
Ở đâu ra biến thái như vậy?
Bạch Đường Sinh yên lặng quay đầu: “Nếu không anh dịch dung thành bộ dạng tôi, anh làm đi?”
Hứa Diệp lắc đầu nguầy nguậy, “Vậy Tần Triều giết tôi mất.”
Chuyên viên trang điểm che miệng phụt cười: “Giết cậu thì không đến mức, nhiều nhất ba ngày không xuống giường được mà thôi.”
Bạch Đường Sinh: “…”
Hình như là đã biết thứ gì đó không nên biết rồi...
Cảnh diễn này có một đoạn lời thoại, sau đó mới là cảnh hôn.
Sau khi Tần Triều suy xét thật lâu vẫn là phân ra hai đoạn mà quay, quay phần có thoại trước.
Tuyến thời gian của cảnh này là buổi tối trước ngày Tần Miểu cải trang vi hành, hắn tự mình ra cửa cung tới hầu phủ, nói cho hầu gia sáng mai hắn sẽ khởi hành.
“Action!”
Bạch Đường Sinh đang ở trước án* vung mực, trên giấy Tuyên Thành là phong cảnh chưa hoàn thành xong, có núi cao có nước chảy, đầu cảnh là một thác nước, đầu nguồn thác nước có một chiếc thuyền, trên thuyền dường như thấp thoáng bóng người.
(*)Án là cái bàn dài.
Ô Bách Chu lẻn vào từ cửa sổ, từ sau lưng ôm lấy Bạch Đường Sinh, ngón tay còn khẽ vuốt ve bên hông hầu gia.
Cơ thể Bạch Đường Sinh có chút cứng đờ, hơi thở ấm nóng của ảnh đế Ô phả ngay bên tai cậu, khiến cậu không khỏi nhớ tới buổi tối hôm đó...
Ô Bách Chu cảm thấy bức tranh này có chút quen mắt: “Đang vẽ gì đấy?”
Bạch Đường Sinh nghe thấy thoại của Ô Bách Chu, định thần, còn may phần này máy ảnh không quay chính diện, cậu nói ra lời thoại của mình.
Dưới câu hỏi của bệ hạ, hầu gia hỏi một đằng trả lời một nẻo, còn đặt ra một câu hỏi khác: “Bệ hạ hy vọng Đại Tần thiên thu vạn đại vĩnh viễn không suy vong ư?”
Ô Bách Chu tất nhiên đáp: “Đương nhiên.”
Hắn hầu gia còn nói thêm: “Nếu như thế, bệ hạ cần phải có huyết mạch của mình.”
Ô Bách Chu cho rằng hầu gia của mình cũng đang giống những triều thần khác khuyên can mình nạp phi, trong lòng bực bội dị thường, “Hầu gia đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không rõ tâm ý của cô sao?”
Hắn cưỡng chế xoay người hầu gia lại, bút vẽ trên tay Bạch Đường Sinh run lên, rơi trên bức họa, mực nước nhuộm đẫm một mảng.
Hai người đều không hề để ý, Bạch Đường Sinh không trả lời, chỉ bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào đôi mắt bệ hạ.
Không biết vì sao khi nhìn đôi mắt hầu gia, Ô Bách Chu không hiểu vì sao mà hoảng hốt, hắn tránh tầm mắt đi trước.
Hắn nghe thấy Bạch Đường Sinh nói: “Tâm ý của bệ hạ, thần tất nhiên là hiểu rõ nhất."
Đúng là bởi vì hiểu rõ, cho nên y mới phải đi một bước này…
Ô Bách Chu vừa định chất vấn hầu gia ngươi nếu biết cần gì phải nói ra thứ lời như vậy, hầu gia của hắn lại nói thêm: “Bệ hạ đã lâu không gọi ta là lão sư…”
Ô Bách Chu khựng lại, thật sâu mà nhìn thoáng qua hầu gia, hắn bỗng nhiên giữ chặt cằm Bạch Đường Sinh, cúi đầu hôn lên.
Trong nháy mắt hai người chạm môi kia, Bạch Đường Sinh đột nhiên khẽ run lên, may mà Tần Triều đã hô lên: “Cut!”
Ô Bách Chu buông Bạch Đường Sinh ra, kéo khoảng cách giữa hai người, thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi.”
Bạch Đường Sinh nhất thời cứng họng, cậu run chỉ là vì có chút không được tự nhiên.
Nhưng Ô Bách Chu hiển nhiên nghĩ đến chuyện khác, chắc hẳn như vậy là vì chuyện trải qua đêm đó để lại bóng ma cho cậu…
Nhưng cậu lại không dễ gì mà giải thích, dù gì cũng chẳng thể nói thật ra chuyện ngày hôm đó xong việc cậu hài lòng chấp nhận, không hề có phản ứng xấu gì?
Tần Triều sắp xếp nhân viên công tác trông coi tranh trên bàn: “Cảnh Đường Sinh vẽ tranh vừa rồi kia có thể làm cảnh bên lề, xem như là easter egg*."
(*)Nguyên bản là trứng màu, nhưng mà trong thuật ngữ phim ảnh truyện tranh này kia thì ở vn mình gọi là easter egg hoặc là hint ấy, đại loại là các tình tiết, chi tiết nhỏ ảnh hưởng hoặc gợi nhớ, dự báo về các tình tiết trong phim.
Hà Nhiên đi tới đưa nước: “Anh Sinh anh biết vẽ tranh hở? Đỉnh thật.”
Bạch Đường Sinh không thèm để ý gật gật đầu, kỹ năng này là đời trước về sau cậu học được.
Cậu đến lều hoá trang đi dặm lại trang điểm, không cẩn thận nghe được hai người Hứa Diệp và chuyên viên trang điểm đang nhỏ giọng buôn dưa lê: “Hai người bọn họ tương tác đỉnh quá đi! Tuyệt phối!”
Hứa Diệp và chuyên viên trang điểm kề tai nói nhỏ: “Cô nói xem hai người bọn họ mới vừa chạm môi phải không?”
Chuyên viên trang điểm: “Gần như vậy chắc chắn chạm rồi!”
Hứa Diệp thở dài: “Vị trí này của chúng ta không đẹp lắm, không thấy rõ lắm…”
Chuyên viên trang điểm cười đến vẻ mặt hưng phấn: “Không sao, cảnh tiếp theo đi ha ha!”
“…”
Bạch Đường Sinh gõ gõ bàn, hai người kia hoảng sợ, nhanh chóng đứng thẳng.
Bạch Đường Sinh híp nửa mắt, đột nhiên lớn tiếng nói một câu: “Thầy Hứa Diệp anh thích chuyên viên trang điểm của tôi đúng không, rảnh ra lại chạy tới tìm chị ấy tán chuyện…”
Câu nói kế tiếp bị Hứa Diệp nhảy dựng lên che miệng lại, nhưng Tần Triều đã nghe thấy được, đoàn phim biết quan hệ của hai người đều bảy vẻ xem trò hay.
Chuyên viên trang điểm trốn vọt đi, “Hầu gia cậu chớ có hại tôi!”
Tần Triều nhướng mày nhìn tay Hứa Diệp che lại miệng Bạch Đường Sinh, Hứa Diệp như là bị bỏng nhanh chóng buông ra, cười ha ha: “Hôm nay thời tiết thật không tệ ha……”
Tần Triều dặn dò hai người Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh tìm cảm giác để cho cảnh hôn tiếp theo, rồi kéo cánh tay Hứa Diệp vào phòng nghỉ.
Khi Bạch Đường Sinh đi toilet nghe thấy thanh âm đứt quãng của Hứa Diệp, “Em sai rồi…Em thật sự biết sai rồi…”
“Nam nữ… Thụ thụ bất thân…”
“Nam nam cũng thụ thụ bất thân……”
“Không nên… Che miệng…”
Cậu dùng khăn giấy cẩn thận lau khô từng giọt nước trên ngón tay mình, khe ngón tay cũng không bỏ qua.
Nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn về phía gương, là Ô Bách Chu mày hơi nhíu lại.
Cảnh này này cực kỳ giống buổi tối ngày đó, hai người đều có chút không được tự nhiên.
Ô Bách Chu đột nhiên mở miệng: “Nếu cậu cảm thấy không thoải mái… Mấy cảnh thân mật này có thể hoãn đến sau lại quay, tôi đi nói với Tần Triều."
“Không cần đâu.”
Bạch Đường Sinh xoay người, đối đãi với Ô Bách Chu ôn hòa như đêm hôm đó, “Không sao."
Mày Ô Bách Chu lỏng ra hòa hoãn lại, không nói nữa.
Đến khi Bạch Đường Sinh gặp lại Hứa Diệp, môi đối phương đã sưng cả lên, hình như còn có chút rách.
Tần Triều giống như người không có chuyện gì xảy ra đi tới, sau khi chờ tất cả mọi người trở lại vị trí cũ, “Action!”
Bạch Đường Sinh dựa lưng vào án thư, Ô Bách Chu cường thế mà chen vào giữa hai chân cậu, một bàn tay kiềm trên cằm cậu, bá đạo mà hôn xuống.
Trong nháy mắt môi hai người chạm vào kia, có chút mất tự nhiên, Bạch Đường Sinh có thể cảm nhận rõ ràng động tác trúc trắc của Ô Bách Chu.
Đây…Thật đúng là không có kinh nghiệm…
Ô Bách Chu nói như đọc văn, một tay bảo vệ eo cậu, một tay đặt dưới ót cậu, đầu lưỡi vói vào trong miệng cậu, đụng vào niêm mạc mềm ấm trong khoang miệng...
Cảnh diễn này không chút ngoài ý muốn bị “NG”, Tần Triều đi tới đánh giá: “Hai người các cậu sắp ly biệt, Tần Miểu phải một tháng mới có thể gặp hầu gia của cậu ta, cậu và cậu ta ở bên nhau 6 năm, hôn còn trúc trắc như vậy, ngây thơ như vậy?”
Tần Triều nói xong Ô Bách Chu, lại quay đầu nói với Bạch Đường Sinh: “Lúc này cậu đã chuẩn bị ăn Thực Cốt Đan, cậu biết đây rất có thể sẽ là lần cuối cùng cậu nhìn thấy cậu ta, cậu còn không chủ động như vậy? Giờ phút này cậu rất quý trọng mỗi một giây thân mật ở bên nhau."
“Cậu đúng ra nên càng nhiệt liệt, càng vội vàng hơn cậu ta!".