Kỳ thực trước đó Nhiếp Hoài Vũ đã sớm nhắc nhở hắn rồi.
Nhưng mà hắn lại chưa từng đem những lời đó đặt trong lòng.
Xích Viêm vẫn luôn cho rằng những lời kia là thủ đoạn mà Bạch Lạc câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ...
Cho rằng Bạch Lạc trong đêm đen khẩn cầu mình đừng rời đi, là thủ đoạn y muốn mệ hoặc mình.
Nhưng mà hắn có chết cũng không ngờ, Bạch Lạc vậy mà sẽ làm ra chuyện tự tổn thương mình như vậy!
Xích Viêm khó mà tưởng tượng, nếu như vừa nãy chính mình không có quay đầu, bây giờ Bạch Lạc có phải là đã đập đầu chết trong phòng rồi không...
Người ngoài miệng trước giờ đều chưa từng coi trọng Bạch Lạc.
Lúc thật sự nhìn thấy Bạch Lạc sắp rời khỏi thế giới này bằng phương thức quyết tuyệt như vậy, lại sợ hãi không nói nên lời.
Lúc nãy khi hắn ôm Bạch Lạc từ dưới đất lên, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.
Hắn thật sự sợ hãi chính mình ôm lên, sẽ là một cỗ thi thể.
Trái tim càng giống như bị vô số cây kim nhỏ không ngừng đâm vào, quả thực chằng chịt đau đớn!
Xích Viêm lại khó mà tưởng tượng, nếu như thật sự mất đi Bạch Lạc rồi, vậy thì chính mình sẽ thế nào?
Ngón tay siết chặt lại.
Bây giờ tình trạng của Bạch Lạc rất tệ, hắn lại không có thời gian và tinh lực đi làm rõ Bạch Lạc rốt cuộc đã trải qua những gì.
Hắn bây giờ chỉ hy vọng Bạch Lạc có thể nhanh tốt lên...
Kỳ thực Xích Viêm không nguyện ý đem Bạch Lạc giao cho Dương Khiêm trị liệu.
Dù sao trong lòng hắn, mối quan hệ giữa Bạch Lạc và Dương Khiêm cũng có chút không rõ ràng.
Hắn căn bản chính là không muốn để Dương Khiếm đụng vào Bạch Lạc...
Nhưng mà Dương Khiêm là đại phu giỏi nhất trong vương phủ, y thuật của hắn thậm chí còn giỏi hơn cả ngự y trong cung.
Lúc này hiển nhiên Dương Khiêm mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Dương Khiêm mở cửa, Xích Viêm có chút lo lắng nhìn vào bên trong.
"Bạch Lạc hắn sao rồi?"
"Vương gia còn biết hỏi Bạch Lạc sao rồi?"
Khóe miệng Dương Khiêm mang theo tia chậm chọc, ngay cả ánh mắt nhìn Xích Viêm cũng đã có chút không có ý tốt.
Dương Khiêm không phải là đại phu cảu vương phủ, không cần chịu ràng buộc bởi những quy tắc kia, vậy nên khẩu khí nói chuyện với Xích Viêm không phải rất tốt.
"Vương gia, ta thật sự không nhìn ra, ngươi cư nhiên hận Bạch Lạc như vậy!"
Dương Khiêm trực tiếp chỉ vào bên trong phòng.
Trong phòng, Bạch Lạc vẫn đang nằm trên giường, trên mặt y có một dấu tay vô cùng rõ ràng.
Vừa nhìn liền biết là do Xích Viêm đánh.
Dấu tay kia lúc vừa mới đánh, vẫn là không quá rõ, nhưng mà bây giờ đã hiện ra một mảnh xanh tím.
Bởi vì lực đánh quá mạnh, mặt Bạch Lạc đều đã sưng lên rồi.
Dương Khiêm ngay cả thanh âm nói chuyện đều tràn ngập tức giận.
"Vương gia, ngài thật là lợi hại nha. Cư nhiên còn muốn đích thân bạt tai một hạ nhân. Bạch Lạc này vẫn thật sự được ngươi coi trọng. Ngươi sao không đánh chết hắn luôn đi!"
Dương Khiêm là thật sự đau lòng cho Bạch Lạc.
Tên ngốc này vì Xích Viêm, quả thực đều bỏ ra tất cả những gì mình có thể.
Cuối cùng ngay cả mạng cũng không cần...
Nhưng mà Xích Viêm thì sao?
Căn bản không có chính diện nhìn y, thậm chí còn đối đãi y giống như súc sinh!
Một người vì Xích Viêm mà trả giá nhiều như vậy.
Không có được sự quý trọng tương ứng thì cũng thôi đi...
Ít nhất, y không nên nhận được sự đối đãi như vậy!
Bây giờ...
Gương mặt Bạch Lạc sưng lớn như vậy, dấu vết bị Xích Viêm ném ngã bị thương trên người y.
Trên trán càng là vết thương lúc vừa nãy muốn tự sát đập rách...
Tinh thần của Bạch Lạc cũng đã chịu kích thích cực kỳ lớn.
Trong lúc hôn mê, y vẫn không ngừng nói những lời "Đừng mà...đừng mà... Ai tới cứu ta với...".
Nước mắt không ngừng từ trong mắt Bạch Lạc chảy ra.
Có lau thế nào cũng không hết.
Bộ dạng yếu ớt của y khiến ngay cả đại phu từng thấy qua vô số bệnh tật như Dương Khiêm, đều cảm thấy sợ hãi.
Dương Khiêm thật sự khó mà tưởng tượng, đoạn thời gian này Bạch Lạc rốt cuộc bị Xích Viêm giày vò thành cái dạng gì?
Xích Viêm nghe Dương Khiêm nói, biểu tình trên mặt cũng khó coi.
Hắn cũng không muốn đối xử với Bạch Lạc như vậy.
Nhưng mà, cái này thực sự là do Bạch Lạc tự làm tự chịu.
"Đó là bởi vì hắn vu oan cho Vân Niệm. Ngươi có biết nếu như đổi thành bất cứ một người nào khác, ta đều sẽ không chút lưu tình mà giết hắn! Nhưng mà, ta không có đối với Bạch Lạc như vậy."
Trong mắt Xích Viêm, Bạch Lạc đã nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, hắn đều không có truy cứu, chỉ là bạt tai hắn một cái, đã xem như giữ lại thể diện lớn rồi.
Dương Khiêm nghe Xích Viêm nói vậy đều sắp bị tức muốn cười rồi.
"Nghe lời vương gia, đây vẫn coi là đối xử khoan dung với Bạch Lạc rồi ha. Nếu mà vương gia dễ nói chuyện như vậy. Tại sao không trực tiếp tha cho Bạch Lạc, đưa hắn ra khỏi vương phủ, cho hắn tự do?
Như vậy Bạch Lạc sẽ không nói ra những lời như vậy trước mặt ngài, chọc ngài tức giận nữa!"
Lúc Dương Khiêm nói những lời này ngay cả thanh âm đều trở nên có chút run rẩy.
Kỳ thực hắn căn bản không tin Bạch Lạc sẽ vô duyên vô cớ đi vu oan cho Thẩm Vân Niệm.
Dương Khiêm với Bạch Lạc quen biết lâu như vậy rồi, Bạch Lạc là người thế nào, hắn tin tưởng mắt nhìn của mình.
Nhưng mà bởi vì không có chứng cứ, cũng không tiện nói nhiều thêm điều gì...
Bây giờ hắn chỉ hy vọng Xích Viêm có thể buông tha Bạch Lạc.
Để y an an ổn ổn mà trải qua nốt thời khắc cuối cùng của cuộc đời...
Sắc mặt Xích Viêm rất khó coi.
Lời Dương Khiêm nói, trực tiếp chạm tới vảy ngược của hắn.
Điều Xích Viêm ghét nghe thấy nhất chính là bảo mình để cho Bạch Lạc rời đi!
Đã có rất nhiều người từng nói những lời như vậy với hắn.
Dương Khiêm nói, Vân Niệm nói, ngay cả chính Bạch Lạc cũng nói như vậy!
Nhưng mà Xích Viêm chính là không có cách nào để Bạch Lạc rời khỏi nơi này.
Chỉ cần nghĩ đến sau này Bạch Lạc sẽ ở bên người khác, hắn đều hận không thể đem người đã mang Bạch Lạc đi trong tưởng tượng của hắn, chém thành tám khúc!
Tên gia hỏa Bạch Lạc kia lại tiện như vậy.
Y biết câu dẫn nam nhân như vậy.
Ai biết được đợi khi y rời khỏi vương phủ, y rốt cuộc sẽ câu dẫn bao nhiêu nam nhân?
Lại sẽ bò lên giường của bao nhiêu người?
Mặt Xích Viêm đã lạnh đi. Ngay cả thanh âm cũng bắt đầu trở nên âm trầm.
"Ngươi chỉ cần trị khỏi cho y là được rồi. Những việc ngươi không nên quản thì đừng có quản.
Còn về Bạch Lạc, ta tuyệt đối sẽ không để hắn rời khỏi vương phủ. Sau này cũng đừng nói ra những lời này trước mặt ta."
Dương Khiêm cắn chặt răng, trong lòng vẫn là có chút không cam tâm.