Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 41: Đồ Vật rẻ mạt nhất thế giới



"Bạch Lạc, ngươi dậy làm gì? Mau nằm xuống cho ta."

Dương Khiêm không ngờ Bạch Lạc sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.

Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Xích Viêm cái tên hỗn đản này, thật sự muốn khiến y sống sờ sờ tức chết.

Hắn ta cư nhiên còn nói ra những lời vô tình như vậy.

Những lời này không phải là toàn bộ đã bị Bạch Lạc nghe thấy rồi sao?

Dương Khiêm đứng ở góc độ một người ngoài cuộc, nghe thấy Xích Viêm nói những lời kia, trong lòng đều co rút đau đớn.

Càng đừng nói tới Bạch Lạc!

"Thứ thích chỉ là thân thể hắn..."

"Đợi chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ hắn..."

"Nếu như muốn rời khỏi vương phủ, liền trực tiếp ban chết cho hắn!!!"

Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?

Tàn nhẫn làm sao!

Tên vương gia đáng chết này, hắn sao có thể nói ra những lời như vậy với một người toàn tâm toàn ý thích hắn chứ?

Dương Khiêm vừa nói vừa bước qua kéo lấy cánh tay Bạch Lạc, đem y đẩy về trên giường.

Kích thích mà Bạch Lạc phải chịu trước đây quá mức nghiêm trọng, trên cơ thể cũng toàn là vết thương, Dương Khiêm thật sự sợ tiếp tục như vậy, Bạch Lạc đừng nói là chống đỡ được qua mùa đông này nữa, e là không bao âu liền sẽ bị tên hỗn đản Xích Viêm này sống sờ sờ kích thích chết.

Sắc mặt Bạch Lạc trắng bệch dọa người, ngay cả lúc bị Dương Khiêm kéo cũng là giống như một con rối gỗ.

Cả người y đều ngây ngốc, giống như không có linh hồn vậy.

Lời Xích Viêm nói vẫn còn vang vọng trong trong tâm trí y...

Y luôn cho rằng, Xích Viêm cho dù chán ghét y, cũng không đến nỗi sẽ giết y.

Lại không ngờ rằng...

Thì ra cho dù không có bệnh tật trên người...y cũng sẽ chết!

Chính mình đối với Xích Viêm mà nói, bất quá là một món đồ chơi.

Lúc chơi vui vẻ, liền không nỡ để bất kỳ ai cướp mất.

Nhưng mà một khi chơi chán rồi, mất đi hứng thú rồi, liền có thể vứt đi...

Không đúng!

Xích Viêm càng quá đáng hơn.

Vứt đi còn không thể thỏa mãn hắn.

Hắn muốn giết chết mình, cho đến khi hoàn toàn bị phá hủy!

Bạch Lạc dùng sức cắn môi mình, đều đã cắn chảy máu.

Y vốn tưởng rằng trái tim mình đã đau đớn tới cùng cực rồi.

Lại không ngờ còn có thể càng đau hơn!

Một mạt màu đỏ chói mắt nơi khóe môi Bạch Lạc kia, khiến cho trong lòng Xích Viêm hoảng loạn không nói nên lời.

Xích Viêm vội vàng đuổi Dương Khiêm đi, sau khi đóng cửa lại, hắn lại nhanh chóng dùng sức dùng ngón tay kiềm trụ cằm Bạch Lạc, không để cho y tiếp tục cắn môi nữa.

"Bạch Lạc, ngươi nghe ta nói. Những gì ta vừa nói kia không phải là thật!"

Xích Viêm đời này nào có từng nói ra những lời như vậy với một hạ nhân?

Hắn là hoàng trữ của cả một nước.

Chính là nói một không hai.

Lời đã nói ra, cho dù là sai, cũng sẽ không sửa.

Thậm chí, Bạch Lạc chỉ là một hạ nhân không đáng để ý mà thôi. Lời Xích Viêm đã nói ra miệng, cho dù bị y nghe được, cũng không sao cả.

Nhưng mà Xích Viêm lại gấp không chờ nổi mà giải thích với Bạch Lạc.

Nhìn bộ dạng trống rỗng của Bạch Lạc, khiến trái tim hắn đều đang run rẩy.

Ngón tay từ từ buông cằm y ra, thay vào đó là đôi môi dán lên.

Xích Viêm dùng tay nâng má Bạch Lạc, dùng sức hôn y.

Hắn cường thế đoạt lấy tất cả mọi thứ thuộc về Bạch Lạc.

Người này từ thân thể tới trái tim, toàn bộ đều là của hắn.

Là của một mình hắn!

Hắn làm sao sẽ để y chết chứ?

Hắn muốn đem Bạch Lạc vĩnh viễn trói chặt bên cạnh, khiến y vĩnh viễn đều không cách nào rời xa mình!

Hắn chỉ sẽ để y sống thật tốt bên cạnh mình!

Đầu lưỡi Xích Viêm chậm rãi liếm môi Bạch Lạc, từng chút một liếm sạch vết máu trên môi y.

Mùi máu tươi nồng đậm kia nhanh chóng tràn ngập trong khoang miệng Xích Viêm.

Giống như là một cây kim, đang đâm vào nơi yếu ớt nhất trong sâu thẳm nội tâm Xích Viêm...

Hoảng loạn trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng.

Kỳ thực, từ vừa nãy khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Lạc kia, Xích Viêm đã hối hận rồi.

Hắn không phải cố ý nói như vậy.

Hắn không biết Bạch Lạc ở nơi kia!

Hắn sao có thể ban chết cho Bạch Lạc?

Hắn căn bản chính là không nỡ...

"Bạch Lạc, ta vừa nãy chỉ là đang tức giận Dương Khiêm nói muốn để ngươi đi. Ta là lừa hắn thôi. Những lời kia không phải là lời thật lòng của ta."

Xích Viêm rất nỗ lực nói với Bạch Lạc, hắn không có nghĩ như vậy.

"Ta sẽ không giết ngươi đâu, ngươi phải tin ta!"

Bạch Lạc không nói gì, mà ngây ngốc cúi đầu, ánh mắt vẫn không có tiêu cự như cũ.

Bạch Lạc như vậy quá đáng sợ rồi.

Bộ dáng y bây giờ căn bản không giống như một con người, thậm chí cũng không giống một vật sống.

Trong lòng Xích Viêm càng thêm bực bội, hắn rất không thích Bạch Lạc như vậy!

Không nên là như vậy!

Xích Viêm dùng sức nâng đầu Bạch Lạc lên, ép y nhìn mình.

"Bạch Lạc, nói chuyện với ta!"

Bạch Lạc lúc này mới mở miệng:

"Vương gia, muốn thuộc hạ nói gì đây? Cảm tạ vương gia không giết? Hay là muốn cảm tạ vương gia đem thuộc hạ tặng cho Thẩm Vân Niệm tiểu thư vô cùng lương thiện trong miệng ngài nói kia?"

Trong mắt Bạch Lạc tràn ngập trào phúng.

Y chậm rãi duỗi tay che lấy trái tim mình, chỉ cảm thấy nơi kia đau đớn tựa dời sông lấp biển.

Tay y túm chặt y sam nơi kia, đem cả y phục đều túm tràn đầy nếp nhăn.

Y thực sự quá khó chịu rồi.

Xích Viêm rốt cuộc còn muốn y thế nào?

Vành mắt sớm đã đỏ ửng...

"Vương gia, thuộc hạ mặc dù thấp hèn, nhưng mà cũng là một con người a! Thuộc hạ cũng có trái tim, nơi này cũng sẽ đau a!"

Bạch Lạc dùng sức cắn răng, tựa hồ cả người đều đang run rẩy. Ngay cả thanh âm nói chuyện cũng bất giác nâng cao.

"Vương gia dù gì cũng đã đem thuộc hạ tặng đi rồi, lại hà tất giải thích với thuộc hạ? Để thuộc hạ tự sinh tự diệt là được!"

Xích Viêm biết Bạch Lạc đang oán hắn đem y tặng cho Thẩm Vân Niệm.

Nhưng mà, hắn cũng là vì tốt cho Bạch Lạc...

Bây giờ Bạch Lạc một mực khăng khăng Thẩm Vân Niệm muốn đem y tặng cho người cường bạo, Xích Viêm căn bản không tin.

"Bạch Lạc!"

Xích Viêm ngay cả đầu mày đều nhíu chặt lại.

Hắn không ngờ, đều đã tới thời điểm hiện tại rồi, Bạch Lạc vẫn còn muốn vu oan cho Thẩm Vân Niệm.

Xích Viêm có chút không vui nói:

"Ngươi nói cho ta, ngươi trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy tại sao lại làm ra chuyện quá kích như vậy?

Bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ra mặt cho ngươi. Trên thế giới này bất luận kẻ nào dám khi nhục ngươi, ta đều sẽ giết chết hắn. Nhưng mà..."

Xích Viêm ngừng lại.

"Chỉ là, không được nói ra một câu nào vu oan cho Vân Niệm nữa. Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!"

Bạch Lạc không ngờ Xích Viêm sẽ nói như vậy, y lập tức bật cười.

Không được nói ra một câu nào nói xấu Thẩm Vân Niệm nữa, nếu không hắn sẽ không khách khí với mình...

Nhưng mà, chân tướng sự tình chính là như vậy a!

Xích Viêm căn bản không tin những gì mình nói.

Vậy thì mình còn phải nói cái gì đây?

Xích Viêm thấy Bạch Lạc chỉ cười, căn bản không nói lời nào.

Sắc mặt nhanh chóng trở nên âm trầm.

"Bạch Lạc, ngươi rốt cuộc có ý gì?"

"Có ý gì? Thuộc hạ nói rồi vương gia sẽ tin sao? Là Thẩm Vân Niệm tiểu thư sai người cường bạo thuộc hạ! Sự thật chính là như vậy!"

"Bốp!"

Lại là một cái bạt tai giáng lên mặt Bạch Lạc.

Mặt Bạch Lạc vốn đã sưng đỏ, bây giờ càng sưng lên.

Mặc dù đánh Bạch Lạc rồi, nhưng mà Xích Viêm lại sợ Bạch Lạc sẽ lại lần nữa làm ra hành động quá kích.

Hắn cúi thấp đầu, ở bên tai Bạch Lạc uy hiếp nói:

"Bạch Lạc, đừng có quên, ngươi không phải là một mình sống ở thế giới này. Ngươi còn có các đệ đệ muội muội... Ta hy vọng ngươi trân trọng thật tốt sinh mạng của ngươi. Đừng để bọn chúng bồi táng cùng ngươi!"

Xích Viêm còn chưa nói xong, mặt Bạch Lạc đã trở nên tái nhợt.

Trái tim này, triệt để nguội lạnh rồi.

Y không ngờ Xích Viêm lại sẽ dùng đệ muội y để áp chế y.

Người này, cư nhiên có thể ác liệt tới mức như vậy!

Bạch Lạc nhìn chằm chằm Xích Viêm, cuối cùng hét lên một câu đã chôn sâu trong lòng, lại luôn không có hét ra.

"Xích Viêm ta hận ngươi! Ta đời này đều hận ngươi!"

Xích Viêm căn bản không có ngờ Bạch Lạc sẽ nói ra những lời như vậy, ngay lập tức, ánh mắt hắn đã hung ác tới muốn giết người.

Hắn nghiến răng nhìn Bạch Lạc, trong lòng quả thực khó chịu hơn hắn tưởng.

Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận Bạch Lạc cư nhiên sẽ hận mình.

Hắn dùng sức bóp cổ Bạch Lạc, biểu tình trên mặt đã hoàn toàn mất khống chế, cả khuôn mặt đều tràn ngập dữ tợn.

Người mà luôn tâm tâm niệm niệm chờ mình lâm hạnh kia...

Người mà luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình kia...

Người mà bất luận mình đối xử với y thế nào, đều vĩnh viễn yêu mình kia!

Y sao có thể nói ra những lời như vậy? Y soa có thể hận mình?

"Nói ngươi yêu ta! Bạch Lạc, nói ngươi thích ta!"

Bạch Lạc cắn chặt răng, dứt khoát nhắm mắt lại.

Y cho dù chết cũng sẽ không nói những lời đó.

Xích Viêm dùng sức xé rách y phục Bạch Lạc, hai mắt đều đã trở nên đỏ rực.

Trong lúc gấp gáp hợp làm một với y...

Xích Viêm đời này chư từng điên cuồng như vậy, hắn điên cuồng đòi hỏi, phát tiết nỗi sợ hãi và bất an ngay cả chính mình cũng không biết.

Bạch Lạc an tĩnh nằm ở đó, nước mắt thuận theo viền mắt chảy xuống.

Sự thống khổ trong lòng không có bất kỳ ai biết...

Trước đây, y yêu người này cỡ nào...

Y coi người này là động lực lớn nhất để mình sống trên thế giới này.

Mỗi lần chính mình sắp không chống đỡ được nữa.

Y luôn sẽ âm thầm đọc tên Xích Viêm, sau đó liều mạng để mình nỗ lực sống tiếp.

Y chính là muốn nhìn người này một cái...

Chính là muốn có được, cho dù chỉ có một chút xíu yêu...

Nhưng mà.

Hiện thực đã hung hăng cho y một cái bạt tai, sau đó nói với y, y đã sai cỡ nào.

Người này căn bản không đáng để mình yêu!

Xích Viêm cư nhiên còn đang ép y nói yêu hắn.

Bạch Lạc trào phúng nhìn Xích Viêm nói: "Xích Viêm, ta sẽ không yêu ngươi nữa. Ta đời này đều chỉ sẽ hận ngươi!"

Thanh âm Bạch Lạc có chút nghẹn ngào, thanh âm y không lớn, nhưng ở trong không gian nhỏ hẹp này, lại vang dội như vậy.

Xích Viêm hung ác nhìn y, có một khoảnh khắc thất thần, sau đó càng là nộ hỏa che trời lấp đất.

Hắn nghiến răng, tức giận mà rống lên với Bạch Lạc:

"Bạch Lạc, ngươi cho rằng bổn vương thật sự thèm muốn tình yêu của ngươi như vậy ư? Cho dù không có tình yêu của ngươi, người yêu bổn vương cũng không thiếu!

Đừng cho rằng tình yêu của ngươi có gì to tát.

Đó bất quá là thứ rẻ mạt nhất thế giới, căn bản sẽ không có bất kỳ ai để tâm!