Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 13



Thẩm Tinh Ngữ giơ tay cầm quyển sách đầu tiên “Hành trình trên biển”, bị ngôn ngữ hài hước bên trong thu hút.

“A Điều, nhìn xem, cái này gọi là vỏ sò, sinh trưởng ở trong đại dương, có thể chế tác thành đồ thủ công mỹ nghệ. Biển khơi rất lớn, nhìn không thấy bờ, trong biển có một loại hàu là thức ăn rất ngon, còn có cua nữa, vì để mò vớt những loài này bán lấy tiền, những nữ tử địa phương…”

Những nữ tử ở bờ biển này quanh năm lặn ngụp dưới nước, thường loã thể chân trần, A Điều chống cằm nghe bừng bừng hứng thú.

Thanh âm nhiệt tình sôi nổi phía trên chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tinh Ngữ nhìn chằm chằm vào mấy chữ chú thích nhỏ bé, trong mắt là sự nghi hoặc.

“Ô ô?” sao không nói tiếp?

Trên chú giải có 2 loại chữ, một là dạng Nhan thể, cổ tay lực đạo trầm ổn, nét chữ mang tính mạnh mẽ sát phạt quả quyết, phía sau là dạng trâm hoa chữ nhỏ, kiểu chữ xinh đẹp nhu nhược, thể hiện lực chưa đủ, đúng kiểu nét chữ của nữ tử.

Trực giác nàng nói rằng, nét chữ mạnh mẽ kia là của Cố Tu.

Nói A Điều đến giá sách lấy cuốn binh thư Cố Tu hay đọc mang đến so, quả nhiên là chữ của hắn.

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một sự không thoải mái rất khó lý giải.

Đè nén sự khó chịu lại, nàng cưỡng bách mình không được suy nghĩ lung tung, lật đến trang cuối cùng, bìa cuối cũng có những hàng chữ chú thích như vậy.

Sách này là dạng ấn bản sưu tầm, nhìn qua cũng phải mấy năm rồi, màu mực ở hai hàng chú thích đều đã nhạt, hẳn là nữ tử này đã cùng đọc với Cố Tu từ rất lâu.

Những chú thích của nữ tử này đều là những cái không hiểu cùng nghi vấn, Cố Tu đúng lúc giải đáp, hắn vốn là người lạnh lùng, không hiểu phong tình, lại có thể tỉ mỉ chú giải cho người này.

Người này trong lòng hắn hẳn là có nhiều sức nặng?

Chữ viết Thịnh Như Nguyệt nàng đã nhìn qua, không phải.

Vậy đây là chữ của ai?

Thẩm Tinh Ngữ nghiêng cuốn sách, lật trang khác, phát hiện các chú thích trong sách này đều có hai dòng chữ như vậy, lật những cuốn sách khác cũng đều như thế, không sai biệt lắm.

Sách trong tay lộn xộn thành một mớ, nàng nhìn chằm chằm vào chữ viết trong sách không nói một lời, A Điều nhận thấy có gì không ổn: “… sao vậy?”

Mi mắt Thẩm Tinh Ngữ khẽ động một chút: “Không sao, ta khát nước, không muốn nói nữa”

Nàng giống như hoa mẫu đơn, từ nở rộ chuyển sang lụi tàn, hai hàng mi dài cụp xuống, A Điều chỉ có thể đưa chung trà rồi lẳng lặng đứng hầu bên cạnh.

Thẩm Tinh Ngữ uống ba ly trà, lại cầm sách lên, lần này không nói lời nào, chỉ cúi đầu đọc du ký.

A Điều cảm thấy cả căn phòng yên lặng đến mức khó thở.

Cuối cùng không ngồi yên được, nhỏ giọng lui ra ngoài, làm một ít đồ ăn nóng hổi mang lên. Thẩm Tinh Ngữ như tỉnh lại, rời mắt khỏi những chú giải của Cố Tu, ngước mắt lên, nhìn thấy rừng mai ngoài cửa sổ giống như tức giận chỉ sau một đêm, đỏ rực như lửa, trong lòng nàng mờ mịt.

“Ta đã làm rất nhiều đồ ăn ngon”

A Điều nghiêng người, biểu tình rất khoa trương.

“Vậy ta sẽ ăn nhiều một chút.”

Thẩm Tinh Ngữ không biết mình làm thế nào mà nở được nụ cười hoàn mỹ, tựa như tâm tình đang rất tốt.

Chỉ có hơn nửa cơm thừa trong chén mới phản ánh đúng tâm trạng nàng.

Không muốn để người ngoài biết được suy nghĩ của mình, Thẩm Tinh Ngữ gọi Đan Quế tới: “Tổ mẫu sức khoẻ không tốt, cách năm mới cũng không còn bao lâu, ta muốn cầu phúc cho lão nhân gia cả năm tốt lành, ngươi nói tỳ nữ bên này, cả bên Duyệt thảo đường, mỗi người chép một phần “Trường sinh điện” cho ta, để ta dâng trước bàn thờ phật”

Đang Quế nghe lời.

Thẩm Tinh Ngữ xoa trán, mượn cớ muốn nghỉ ngơi, nằm lại trên giường.

Màn trướng buông xuống, nàng cong người như con tôm, nắm tay siết chặt nổi lên những đường gân xanh.

Trong đầu thoáng qua gương mặt của Cố Tu, dù ở trên giường vẫn là bộ mặt lãnh đạm, chuyện động phòng cũng phải do nàng chủ động.

Khó trách, trừ đêm động phòng, hắn đều chọn ngủ lại thư phòng.

Nhớ tới tối qua hắn ôm ngang người mình, nhớ tới đáy mắt hắn có chút ôn nhu, nội tâm nàng tràn đầy cảm kích cùng yêu thích.

Nhưng so với sự tỉ mỉ dành cho nữ tử này, những nhu tình bé nhỏ đó có đáng gì?

Trong lòng nàng dâng lên sự ghen tị, giống như cây đuốc nóng rực trong ngực.

Tại sao hắn lại đem mấy cuốn du ký này tới đây, là để tuyên bố hắn có người trong lòng rồi sao?

Hắn không thích nàng, vì sao còn cưới?

Nói Thịnh Như Nguyệt trợ giúp nàng điều hoà quan hệ với Tào thị, tới ăn cơm cùng nàng, cũng là để trấn an nàng, để nàng biết điều, đừng khóc nháo, đối xử tử tế với người trong lòng hắn sao?

Hắn thật đúng là hao tổn tâm huyết!

Trượng phu của mình, vì một nữ tử khác, đối với nàng tính toán hết thảy.

Vậy còn nàng, nàng là cái gì?

- --

“Thiếu phu nhân nói chúng ta chép kinh cầu phúc cho lão phu nhân?”

Trầm Bích cầm chiếc chổi lông vũ trong tay, hỏi lại nha hoàn đang đưa tin.

"Đúng vậy, Đan Quế tỷ tỷ truyền lời, làm phiền Trầm Bích tỷ phân phó, ngày mai ta tới lấy."

Trầm Bích đảo mắt, làm gì mà không hiểu chứ, Thẩm Tinh Ngữ muốn so chữ tìm người đây mà: “Đúng rồi, chân thiếu phu nhân đã khỏi chưa? Đại phu nói khi nào có thể đi lại tự nhiên được?”

Tiểu tỳ nữ trả lời: “Ước chừng là ngày mốt”

Trầm Bích lấy từ hà bao bên hông ra một nắm kẹo đưa tới: “Trời lạnh, cầm lấy ăn đi, ngày mai ta tự mang qua, khỏi mất công ngươi phải chạy một lần nữa”

Tiểu tỳ nữ vốn là chân sai vặt, làm sao dám phiền nhất đẳng đại tỳ nữ, vội vàng từ chối, nhưng thấy Trầm Bích thật lòng, lời nói ngọt ngào khiến viên kẹo trong miệng cũng ngọt như nụ cười trên mặt Trầm Bích.

Chẳng trách mọi người đều nói, Trầm Bích tỷ bên cạnh gia vừa đẹp người vừa đẹp nết.

- --

A Điều có trực giác rằng, sự khổ sở của Thẩm Tinh Ngữ lần này liên quan đến Cố Tu, nàng rất tức giận!

Trước kia cô nương nhà nàng mỗi ngày đều cười hi ha, bây giờ thường xuyên khổ sở, hết thảy những thứ này đều vì thế tử gia, người này thật là quá đáng ghét!

Nàng làm một đống đồ ăn ngon, đến giờ ăn liền bày lên cho Thẩm Tinh Ngữ.

“Hay là chờ thêm một chút, nhỡ đâu lát nữa gia tới lại không hay”

A Điều miệng há như cá vàng, rất không cam lòng: “Hắn toàn làm cho người thương tâm, vì sao phải tốt với hắn như thế?”

Thẩm Tinh Ngữ sửa lại chậu hoa chi mai, thản nhiên đáp: “Gia có chuyện gì là việc của gia, ta là Cố Thẩm thị, đây là bổn phận thê tử phải làm”

A Điều không cam lòng bĩu môi một cái, nhưng biết Thẩm Tinh Ngữ nói đúng, nếu không Tào thị sẽ ngay lập tức bắt Thẩm Tinh Ngữ học quy củ.

Thẩm Tinh Ngữ đợi một giờ, cửa phòng bên kia vẫn không có tin tức là Cố Tu quay về, giờ này còn chưa về, hẳn là Cố Tu đã dùng bữa ở bên ngoài.

Thẩm Tinh Ngữ tỉ mỉ phân phó nhà bếp giữ lại một nồi canh gà ủ nóng, giữ lại ngọn đèn trước cửa Duyệt thảo đường, rồi tắm rửa đi ngủ.

Nửa đêm tuyết lại rơi.

Ngày hôm sau, Thẩm Tinh Ngữ thỉnh an Tào thị xong quay về, vừa vào trong sân đã nghe thấy tiếng cười nói.

“Trầm Bích tỷ, cái này ăn ngon thật”

“Trầm Bích, tỷ làm cái dải lụa mới này đẹp quá, chẳng trách mọi người đều nói tỷ có đầu óc thông minh”

Thẩm Tinh Ngữ chậm rãi đi qua khúc cua, đập vào mắt chính là một thiếu nữ tươi sáng, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh lam, cổ áo đính một vòng ren trắng, trên tai đeo đôi khuyên đinh hương, phần tóc trên đỉnh đầu được rẽ ngôi, cài một đôi châu hoa, cây trâm bạc cài nghiêng một bên, một nửa tóc được buông xoã xuống thắt lưng, khí chất văn tĩnh nhàn nhã.

Nàng nhớ, đây là nhất đẳng tỳ nữ bên Duyệt thảo đường.

Thấy Thẩm Tinh Ngữ đến, những tiểu tỳ nữ lập tức khẩn trương, chỉ có Trầm Bích ung dung cười chúm chím: “Nô tỳ thỉnh an thiếu phu nhân.

“Kinh thư bên Duyệt thảo đường đã chép xong, nô sợ thiếu phu nhân chờ nên cố ý đưa tới”

Lần gặp mặt trước, lúc đó Thẩm Tinh Ngữ đang lo lắng chuyện của A Điều nên không để ý, lúc này tỉ mỉ xem xét mới phát hiện, tỳ nữ này tướng mạo nhu mỹ, cử chỉ nói năng đều không tầm thường, tính tình cũng trầm tĩnh chững chạc, có thể so sánh được với các đại gia khuê tú.

Trong ngực dội lên một cảm giác mơ hồ, nàng hiểu đó là loại cảm giác gì.

“Ngươi có lòng rồi”, phân phó Đan Quế thưởng bạc, lại hỏi một ít công việc của Cố Tu ở thư phòng rồi mới cho về.

“Ta thấy những tiểu tỳ nữ này cũng thật thích Trầm Bích”

Thẩm Tinh Ngữ chậm rãi đi vào trong phòng, làm ra vẻ không quan tâm tuỳ ý hỏi Lục Kiều.

Trên tay Lục Kiều là đôi vòng bạc mới được Trầm Bích cho, đương nhiên là có lời khen Trầm Bích:

“Trầm Bích tỷ tỷ là người làm lâu, được gia trọng dụng, nàng không chỉ lanh lợi, cũng rất tốt bụng, rất chiếu cố các tiểu tỳ nữ, không ai chạy việc đến Duyệt thảo đường mà trở về tay không cả, mọi người đều rất thích nàng, có việc gì khó xử đều xin ý kiến của nàng”

Thẩm Tinh Ngữ: “Gia cũng nhìn trúng Thẩm Bích tỷ tỷ?”

“Cũng không phải”, Lục Kiều nói: “Trầm Bích tỷ tỷ có thể làm tỳ nữ ở Duyệt thảo đường là do gia đích thân chọn, khi đó gia mới bắt đầu được lập thư phòng riêng, thiếu phu nhân định chọn một người lanh lợi hầu hạ gia, hạ nhân đều có cơ hội, không khéo khi đó Trầm Bích bị người khác quấy rối, trên mặt có mấy vết thương, nhìn rất doạ người, thế nhưng giữa một đám tiểu tỳ nữ mỹ mạo đáng yêu đó, gia lại chọn người bị huỷ dung là Trầm Bích tỷ tỷ”

Thẩm Tinh Ngữ: “Khi đó Trầm Bích mấy tuổi, gia mấy tuổi?”

“Khi đó gia 13 tuổi, Trầm Bích hình như 8 tuổi”

Thẩm Tinh Ngữ lật lật những kinh thư kia lên xem, tìm được phần Trầm Bích viết, quả nhiên đó là kiểu chữ trâm hoa nhỏ, chính là chữ trên phần chú thích kia.

Cái này có tính là thanh mai trúc mã hay không?

Một cơn gió mạnh thổi đổ cây trúc chống cửa sổ, nó đổ ầm xuống, trang sách bị lật tán loạn, cũng chính là tiếng đổ vỡ trong trái tim nàng, ánh mắt đau xót, nước mắt rơi xuống.

Đáy lòng nàng không thể khống chế được sự khó chịu, ghen tị cùng hâm mộ.

Nàng không khỏi nghĩ, nếu hắn thích mình như vậy thì thật tốt.

Thích một người, sẽ thành hèn mọn, hạ thấp như hạt bụi.

- --

Ngày mai chân của Thẩm Tinh Ngữ sẽ lành lại, Trầm Bích lật giấy tờ công vụ của Cố Tu, nàng biết ngày mai là cơ hội thích hợp nhất của mình.