Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 14



Hai ngày này, trị an ở Thượng Kinh có chút loạn, xuất hiện một tên dâm tặc, ở Thượng Kinh đã có mấy nhà có con gái bị hại. Gian tặc có thói quen hành sự vào ban đêm, mấy ngày gần đây Cố Tu bận rộn chính là việc này, canh ba nửa đêm mới trở về, thấy ánh nến ở hành lang Triêu Huy viện chiếu xuống nền tuyết mịn.

Hắn nghiêng đầu nhìn đèn lồng ở hành lang vắng lặng, có lẽ nên đến thư phòng.

Người bị hại đều là nữ tử, Cố Tu không có cách nào để thẩm vấn, chỉ có thể từ những câu nói của mấy người đó phác hoạ chân dung của thủ phạm, Cố Tu kêu Trầm Bích cùng đi.

Cân nhắc đến nỗi đau của người bị hại, hôm đó Cố Tu đi ra ngoài rất muộn.

Mấy ngày nằm trên giường, xương cốt Thẩm Tinh Ngữ đã cứng đờ, bây giờ có thể xuống đất đi lại, cảm giác thật tốt.

Nghe Lục Kiều nói hoa mai trong vườn đã nở, Thẩm Tinh Ngữ kêu A Điều chuẩn bị đi hái hoa mai, vừa có thể làm bánh, vừa có thể cắm vào bình.

Thẩm Tinh Ngữ nhìn trúng một bụi hoa nằm nghiêng trên hòn non bộ, bông hoa to, nụ hoa cũng rất lớn, Vương Vũ Gia đang ở trong sân, không có ai quản nàng, liền nói: “Đan Quế, ta đi hái bụi cây kia, đừng có nói với ai”

Đan Quế: “…”

Thẩm Tinh Ngữ có dáng vẻ bên ngoài khiến người ta tưởng nàng là bông hoa được nuôi dưỡng trong nhà, Đan Quế cũng nghĩ nàng là tiểu thư nhu nhược yếu ớt từ trong xương cốt, không nghĩ lại có thể làm chuyện lỗ mãng như leo cây trèo cối, biểu tình có chút vỡ vụn.

A Điều che miệng cười, cô nương nhà nàng đúng là có khuôn mặt nhu thuận nhưng thực ra xương cốt cũng rất cứng rắn.

Thẩm Tinh Ngữ trèo lên hòn giả sơn, nghiêng người ra ngoài, động tác rất khéo léo, rất nhanh đã hái được cành to nhất.

Cố Tu vòng qua khúc quanh ở bên hồ, đi giữa hàng trúc non, nhìn qua khe hở của lá cây, đập vào mắt là một thảm hoa đỏ chói dưới nền trời ảm đạm màu mực phai, giống như lá xanh trong ngày lập xuân, bên cạnh những bông hoa đỏ rực đó là một khuôn mặt nõn nà, có tuyết trắng làm nền, mặt thiếu nữ như trăng tròn mùa hạ với những vì sao rải rác, trăm hoa đua nở.

Hắn không tự chủ dừng chân, đứng tại chỗ.

“A Điều, tiếp chiêu!”

Thẩm Tinh Ngữ nặn một quả cầu tuyết ném vào A Điều, A Điều nhanh nhẹn né tránh, cũng ném lại.

Trong tuyết trắng, thiếu nữ chơi đùa cười lanh canh như chuông bạc, lưu lại một chuỗi dấu giày xinh xắn.

“A!”

Trầm Bích hốt hoảng kêu một tiếng, nữ nhân này kiểu gì lại ném tuyết vào người gia!

A Điều lúc này mới nhận ra, phía sau rặng trúc có người đứng đó từ khi nào, giữa đám lá trúc lưa thưa là khuôn mặt tinh xảo như ngọc với những đường nét sắc sảo, khí phách áp bức mười phần.

Hình như là thế tử gia?

Trong mắt nàng ta đầy những câu hỏi, cô nương nhà mình luôn nhắm chuẩn xác, chơi trò này luôn bách phát bách trúng, sao lại có thể ném trượt như vậy?

Đang lúc có trăm câu hỏi trong đầu, trong lòng bỗng nhiên bị nhét một cành mai lớn, Thẩm Tinh Ngữ xách váy chạy tới.

“Gia”, nàng bối rối cắn môi, đôi mắt trắng đen phân minh mang dáng vẻ rất vô tội: “Ta không phải cố ý”

Da nàng trắng giống như loại ngọc tinh khiết nhất, lại có dáng vẻ uỷ khuất, giống như người vừa bị ném là nàng vậy.

Một đại nam nhân như Cố Tu thì phải làm thế nào?

Y phục bằng lông hồ ly đen tuyền của hắn dính mấy vệt tuyết trắng, giống như những hạt muối mỏng manh rơi trên tóc.

“Không sao”, hắn phủi tuyết, không so đo chuyện này, cúi mắt xuống liếc nhìn gấu váy nàng: “Chân nàng ổn chưa?”

Thẩm Tinh Ngữ lập tức mất đi vẻ uỷ khuất, mặt mày vui vẻ: “Đa tạ gia quan tâm, đã khỏi rồi”, nàng dừng lại, nhìn thấy Trầm Bích đứng bên cạnh thì hỏi: “Gia muốn đi ra ngoài sao? Trầm Bích cùng đi à?”

Trong mắt nàng đầy thắc mắc vì sao lại mang một tỳ nữ như Trầm Bích theo?

Cố Tu giải thích: “Là dâm tặc, người bị hại đều là nữ nhân, ta hỏi không tiện, Trầm Bích giỏi hội hoạ, nếu vẽ ra được hung thủ thì truy bắt sẽ dễ dàng hơn.

“Trời đông tuyết lạnh, đừng ham chơi quá, sớm quay về đi”.

“Thiếp biết, thỉnh an mẫu thân tổ mẫu xong sẽ về”

Nam nhân không nói thêm gì, nhấc chân rời đi, lướt qua bên nàng, gió thổi khiến vạt áo hắn quấn vào váy nàng, rơi xuống.

Ánh mắt Thẩm Tinh Ngữ rơi trên mặt đất, nhẹ giọng thầm thì:

“Thật ra, ta cũng biết vẽ”

Thanh âm bé nhỏ rơi lẫn vào trong tuyết, chỉ có mình Thẩm Tinh Ngữ nghe được.

Thẩm Tinh Ngữ nói A Điều chờ ở trong sân Cố lão thái thái, tự mình đến vấn an Tào thị rồi mới quay về Phúc mãn viên.

Cổng của Phúc mãn viên quanh năm đóng kín, trong vườn cỏ cây tiêu điều, sai sử người làm đều là người hầu hồi môn của lão phu nhân năm đó, đã thành những bà tử tóc bạc nửa đầu.

Lão thái thái tựa hồ vừa gầy vừa yếu, dựa vào gối mềm nằm trên giường giống như một cành củi khô, Thẩm Tinh Ngữ mang theo cành mai kia, giữa nền xám xịt mang lại vẻ tươi sáng khác thường.

“Tổ mẫu, Ngữ nhi tới trễ, xin ngài trách phạt”

Thẩm Tinh Ngữ vén váy, quỳ xuống bên cạnh giường.

Nhìn thấy thiếu nữ tươi sáng, trong đôi mắt đục ngầu của lão thái thái dường như có chút thần sắc: “Mau dậy đi”

Thẩm Tinh Ngữ hỏi kỹ tình hình của lão thái thái, phát hiện bà lại không uống thuốc đúng giờ, khó tránh khỏi hao tổn tinh thần, nhưng Cố lão thái thái chỉ coi như chuyện bình thường: “Nằm trên giường không thể cử động, cuộc sống đối với ta đã mất đi mùi vị, còn sống cũng là chịu tội, sớm đi được mới là giải thoát”

Thẩm Tinh Ngữ nhất thời cũng không biết phải khuyên như thế nào, đành ở bên phụng bồi một lúc, lại cùng A Điều làm bánh hoa mai, bánh đồng tiền, bánh xốp nướng vừa thơm vừa giòn, thiếu nữ linh hoạt làm bánh vừa đẹp vừa ngon, lão thái thái bị dụ dỗ cũng ăn một miếng nhỏ.

“Mẫu thân con lúc còn trẻ cũng thích mấy thứ đông tây này, thường xuyên làm ra những đồ kỳ quái”

Thẩm Tinh Ngữ nuốt miếng bánh hoa mai trong miệng: “Tổ mẫu nhớ nhầm rồi, mẫu thân mười ngón tay không dính nước, chưa bao giờ vào bếp”

Cố lão thái thái kinh ngạc: “Nàng ta không vào bếp?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Trong trí nhớ của con, chưa từng nhìn thấy mẹ xuống bếp”

Cố lão thái thái: “Vậy cũng kỳ quái, tính tình của nàng ta không an phận, thích nhất chăm sóc hoa cỏ, cha con cũng là tay trồng trọt giỏi, vì thế mới hợp nhau”

Thẩm Tinh Ngữ cùng A Điều nhìn nhau, chẳng lẽ trí nhớ của lão thái thái có vấn đề, đó là mẹ nàng sao?

Mẫu thân nàng chưa bao giờ dính tay vào hoa cỏ.

A Điều dùng thủ ngữ khẳng định: “Trí nhớ của lão thái thái chắc bị lẫn rồi, lúc nhìn thấy người, còn nói người rất giống phu nhân”

Thẩm Tinh Ngữ sờ cằm, cảm thấy đúng như vậy, mẹ con nàng thật sự không có gì giống nhau, cũng không phản bác lại A Điều.

Hầu lão phu nhân nói thêm một ít chuyện, thấy tinh thần bà dần dần không tốt, cần phải nghỉ ngơi nên đứng lên cáo từ.

Vừa từ biệt lão thái thái thì Thịnh Như Nguyệt tìm tới cửa, nàng phải đi thư cục mua một ít sách nên rủ Thẩm Tinh Ngữ cùng đi. Nữ tử hậu trạch nào mà chẳng muốn ra ngoài, vì Thịnh Như Nguyệt có lời mời nên Vương Vũ Gia không phản đối được, Thẩm Tinh Ngữ thuận lợi đi ra cùng Thịnh Như Nguyệt và một gã sai vặt.

Thư cục nằm ở chỗ hẻo lánh nhưng nổi bật với cửa lớn, trang trí nhã nhặn, tiểu nhị nhìn thấy xe ngựa Cố gia, lại là nữ quyến, nhanh nhẹn đưa hai người lên nhã gian ở lầu hai.

Nói là tới chọn sách nhưng Thịnh Như Nguyệt liên tục nhìn ra cửa, không lâu lắm, một công tử tuấn mỹ mặc đồ trắng đi vào, thắt lưng đeo một miếng ngọc xanh biếc, giơ tay nhấc chân đều là phong độ của một thế gia đại tộc.

Thịnh Như Nguyệt mặt đỏ bừng, chân tay cũng trở nên lúng túng, thiếu niên lang tuấn mỹ đang hướng các nàng đi tới.

“Đại tẩu, đây là Ngũ công tử của Trần gia.

“Đây là tẩu tử mới cưới của biểu ca ta”

Thiếu niên lang cúi đầu chào Thẩm Tinh Ngữ rồi cũng theo Thịnh Như Nguyệt, lễ phép gọi một tiếng: “Tẩu tử”

Thẩm Tinh Ngữ nhớ đến lần trước Thịnh Như Nguyệt nói hôn sự sắp chuẩn bị xong, ánh mắt đảo giữa hai người một hồi rồi che miệng cười, nàng đây có phải là lén gặp tình lang không!

“Ta vòng qua bên kia xem một chút, chọn mấy cuốn sách”

Thẩm Tinh Ngữ cố ý cho hai người một ít không gian, liền đi ra xa xa, tuỳ ý chọn mấy quyển sách, định lặng lẽ lui ra ngoài, cuối cùng bị Thịnh Như Nguyệt nhanh mắt nhìn thấy:

“Tẩu tử định đi đâu? Chờ ta”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta xuống lầu chọn sách, ngươi ở chỗ này chọn thêm đi”

Không biết có nên nói cô nương Thịnh Như Nguyệt này quá chính trực hay không, nghiêm nghị nói: “Không được, vẫn là phải theo quy củ, ta cùng tẩu tẩu đi xuống”

Thẩm Tinh Ngữ không biết làm sao, chỉ khổ cho vị Trần công tử kia, lọng cọng không nói được mấy câu, toàn hỏi về sách, ánh mắt lưu luyến không thôi.

Nhưng Thịnh Như Nguyệt rời đi rất kiên quyết.

Lên xe ngựa, Thịnh Như Nguyệt bẽn lẽn hỏi: “Tẩu tử, đi Tuý tiên cư ăn cơm không…”

Tuý tiên cư là tửu lầu rất nổi danh ở Thượng Kinh, bối cảnh thâm sâu, tiếp đãi nhiều vương tôn công hầu, một nữ tử khuê các như Thịnh Như Nguyệt lại có thể đặt được phòng bao ở đây.

Thẩm Tinh Ngữ cười: “À, à”

Thịnh Như Nguyệt đỏ mặt giải thích, hoá ra vị Ngũ công tử Trần Mạt Khâm này là đứa con yêu của Tể tướng, bọn họ gặp nhau một lần ở hội thi thơ ca. Trần ngũ công tử vừa gặp Thịnh Như Nguyệt đã cảm mến, có điều nàng là nữ tử khuê các nên không gặp được nhau. Trần ngũ công tử phát hiện cứ đến một ngày cố định, Thịnh Như Nguyệt sẽ tới thư cục mua sách, vì thế hắn cũng chọn ngày đó để đến thư cục, đồng thời chu đáo đặt trước đồ ăn ngon ở Tuý tiên cư.

Hắn cũng đã hướng phụ mẫu nói rõ ràng chuyện hôn ước, hai nhà đại nhân cũng đã thầm quan sát, gặp gỡ nhau, đưa canh thiếp, bàn trước chuyện hôn sự, mấy ngày nữa sẽ tuyên bố công khai, chuẩn bị đến cửa đưa sính lễ.

Thẩm Tinh Ngữ thật sự mừng cho Thịnh Như Nguyệt, nghe qua thì Trần ngũ công tử thật đáng tin cậy, sau khi thành hôn đương nhiên sẽ yêu thương gắn bó. Hai người lại đi mấy cửa hàng trang sức, quần áo, ăn một bữa ngon ở Tuý tiên cư rồi mới trở về.

Tâm tình vui vẻ của Thẩm Tinh Ngữ đột nhiên ngưng trọng khi nghe tên gác cửa nói Cố Tu bị tập kích, biết người đang ở Duyệt thảo đường, nàng không còn muốn gì cả, chạy như bay tới đó.

Nàng chạy nhanh như chim, Tào thị đã đứng chờ từ xa ở Duyệt thảo đường.

“Ngươi tỉnh táo lại, phải chuẩn bị sẵn tinh thần”

Thẩm Tinh Ngữ trong lòng run lên, hình dung ra một hình ảnh đáng sợ: “Con đi xem một chút”

“Tu nhi không sao, nhưng tỳ nữ của hắn có chuyện”, Tào thị nói.

Bàn tay đang vén rèm của Thẩm Tinh Ngữ dừng lại, nàng quay người, trong mắt là sự hoài nghi, Trầm Bích có chuyện, vì sao nàng phải tỉnh táo?

Tào thị thở dài rồi nói: “Tu nhi điều tra vụ án dâm tặc, Trầm Bích đi theo trợ giúp, gặp phải kẻ xấu mai phục. Trầm Bích lỡ uống ly trà của Cố Tu, trúng xuân dược, đại phu nói phải viên phòng mới giải được.

“Tu nhi không ở đây, đang ở trong phòng Trầm Bích”

Tay Thẩm Tinh Ngữ xốc được nửa cái rèm thì buông thõng, đụng bang vào cửa, mặt tái nhợt.

Tào thị không còn nói tiếp được nữa.

Thẩm Tinh Ngữ giống như một pho tượng, ngơ ngác một hồi, rồi nói như tự ngược: “Con… con sẽ không quấy rầy bọn họ, con chỉ muốn đi xem…”

Ở dãy nhà phụ phía sau, Trầm Bích đầu tóc bù xù, nắm chặt chiếc chăn trong ngực, vì ảnh hưởng của trung dược, đáy mắt nàng đỏ ngầu, hai má đỏ rực khác thường, rực rỡ như hoa đồ mi.

Nàng ngẩng cổ, màn sương dày đặc dâng lên trong mắt, giống như đoá hoa khát vọng mưa móc, mị hoặc mà kiều diễm.

Đáng tiếc, nam nhân chắp tay sau lưng, mí mắt rũ xuống, con ngươi đen nhánh không hề gợn sóng, nhan sắc hương diễm như vậy cũng không lọt được vào đáy mắt hắn.

Trầm Bích cắn răng một cái, ngón tay cong lại cởi áo, da thịt tuyết trắng phơi bày trong không khí, trên cổ có hai dây yếm nhỏ màu đỏ:

“Nếu phải gọi tiểu đồng tới uỷ thân cho ta, nô tình nguyện chết.

“Nô biết ngài là cao sơn tuyết, nô không xứng hầu hạ ngài, vốn đã sớm quyết tâm giấu kín ý niệm này, cả đời không xuất giá, chỉ làm tỳ nữ của ngài. Nhưng thiếu phu nhân hôm đó nói, trong số tỳ nữ sẽ nạp cho ngài một thiếp thất, nô sinh ra vọng niệm.

“Gia, trong lòng nô chỉ có ngài, từ rất lâu rồi, từ khi mặt mũi ta còn đầy vết sẹo, ngài đã chọn ta làm nô tỳ, từ đó nô đã cảm mến ngài.

“Nô thật sự rất kính mến gia.

“Gia, ngài nạp ta đi”

Những lời này thâm tình như biển, Thẩm Tinh Ngữ mềm nhũn dựa vào tường ngã xuống, không còn một chút sức lực nào.

Nàng cảm thấy mình thật ngu đần, biết rõ ràng tới đây sẽ nhìn hoặc nghe được những cảnh như thế, nhưng vẫn tự làm khổ mình.

Nàng lập tức muốn chạy trốn khỏi nơi này, che lỗ tai, xoay người nghiêng ngả lảo đảo rời đi.

Không biết rằng ở bên trong, ánh mắt Cố Tu sâu thẳm lãnh đạm như vực không đáy, không mang theo bất kỳ tia háo hức nào, lạnh lùng như nhũ băng ở mái hiên.

“Không hổ là tỳ nữ 10 năm của ta, công tâm kế cũng học được sáu phần”