Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 26



Để phối hợp hình ảnh uống rượu, Thẩm Tinh Ngữ lập tức say rượu “ho khan” vài tiếng, lúc này mới nói: “Mẫu thân, con dâu thất lễ”

Lục Kiều cũng hốt hoảng khuỵu gối, Tào thị liếc nhìn trang phục nam nhân của hai người, môi khẽ giật: “Uống say thì mau về đi”

Lại phân phó Lục Kiều: “Ngươi cũng đi đi”

Lục Kiều thở phào nhẹ nhõm, sải chân bước theo Cố Tu.

“Thiếu phu nhân hơi mất thể thống quá”, Lưu Trùng Gia nói: “Lão nô nhớ lúc nàng mới đến phủ, rất khéo léo biết nghe lời, nhìn cũng hiền lành ngoan ngoãn”

“Hôm nay nàng ta có chỗ dựa, ta ngoài chịu đựng ra thì còn biết làm thế nào”

Tào thị nhếch môi tự giễu, bà không nghĩ tới, đường đường đích nữ tam phẩm thị lang, lúc còn trẻ gả cao cho phủ Trấn Quốc công, trong đám khuê tú hồi đó, chỉ có bà được gả vào chỗ tốt nhất, khi đó làm gì có ai không hâm mộ bà?

Trong chăn mới biết nóng lạnh, cả đời bà khi còn trẻ đều phải nhìn mặt tiểu thiếp mà sống, về sau khi trượng phu nhìn rõ bộ mặt thật của tiểu thiếp, hối hận quay về thì bà đã khép lòng.

Khi tiểu thiếp sa sút thất sủng, bà lại cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa, không còn hứng thú ân ái.

Phu thê hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều có một khoảng cách.

Phu thê không thành phu thê, mẫu tử cũng không thành mẫu tử.

Bây giờ làm mẹ chồng, bà lại phải nhìn mặt con dâu và con trai.

Thật là cả đời chưa từng sung sướng.

“Chắc đây là số phận của ta”

Lưu Trùng Gia nhìn trên đầu bà tóc bạc tóc đen đan xen, trong lòng thương tiếc, bà hiểu rất rõ phu nhân nhà bà không phải loại người dẫm đạp lên người khác, nói như vậy, cũng không phải là bà muốn sỉ nhục Thẩm Tinh Ngữ.

Chỉ là không cam lòng.

Chuyện năm đó, phu nhân bà rõ ràng là người bị hại, bà tận mắt nhìn thấy phu nhân đau khổ như thế nào, rơi vào kết cục gì.

“Phu nhân, thế tử gia trong lòng vẫn có ngài, làm phụ mẫu vất vả, sớm muộn cũng có ngày hiểu ngài”

“Mong là vậy”

Tào thị cũng không còn tâm trạng tản bộ: “Trở về đi”

- --

Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy bất an, làm gì có con dâu nào lại như thế, huống chi gần đây Tào thị lại đặc biệt chú ý đến nàng.

Lần này bị bệnh có đỡ hơn một chút, buổi sáng nàng đi thỉnh an còn hỏi sở thích của nàng. Sáng sớm nay có thêm một ít trái cây điểm tâm, đều là theo sở thích của nàng.

Vậy mà vừa rồi nàng lại thất lễ.

“Như vậy có phù hợp không?

“Mẫu thân sẽ giận”

Cố Tu: “Ta nói phù hợp là phù hợp”

Thẩm Tinh Ngữ: “…” Đây gọi là khí thế quyền thần hay sao?

Thuộc hạ thì trung thành, Thái tử cũng phải nhường 3 phần, giờ ngay cả mẫu thân cũng không phải băn khoăn.

Thẩm Tinh Ngữ nói: “Vậy sáng sớm mai ta đi thỉnh an, chàng có biết sở thích của mẫu thân không?”

Cố Tu vừa bế nàng đi vừa nói: "Cứ như bình thường đi, không cần phải làm bộ cái gì mà mẫu từ tử hiếu, chỉ cần giữ thể diện là được, cũng không cần chịu đựng Tân Ninh, nếu nó bất kính, nàng cũng có thể dạy dỗ.

“Nếu có ai làm khó nàng, cứ đẩy hết sang cho ta”

Thế nhân đối với thê tử của mình đều là yêu cầu phải coi cha mẹ chồng như cha mẹ mình, huynh đệ tỷ muội nhà chồng là huynh đệ tỷ muội nhà mình mà đối đãi, vậy mới là hiền thê.

Đây trượng phu nàng lại nói, chỉ cần giữ thể diện cho mẹ chồng là được.

Lại còn có thể dạy dỗ muội muội hắn.

Thẩm Tinh Ngữ có cảm giác yêu thích, khóe môi nhếch lên, thấy cánh tay dưới cổ và chân của mình thật mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Cổ nàng ngả lên cánh tay hắn mà hơi ngửa ra, bầu trời xanh thẫm đen thăm thẳm, vầng trăng gần tròn trịa, những vì sao lấp lánh, những bóng cây tối sẫm vẽ ra hình thù kỳ dị, bóng tối dày đặc bao phủ, nhưng trong lòng nàng lại đang rất sáng.

Nàng đã mất nhà của mình, liệu hắn có cho nàng một mái nhà khác không?

Gò má như con mèo nhỏ dụi vào lòng hắn.

- --

A Điều sốt ruột kiễng chân, nhỏng đầu lên ngóng, tâm trạng so với bóng đêm còn tối hơn, hận mình không thể nói chuyện, không thể cùng Thẩm Tinh Ngữ đi ra ngoài làm việc.

Chiếc khăn trong tay gần như bị vò nát, hóng Thẩm Tinh Ngữ không thấy, mà lại thấy hình như… thế tử gia?

Trong lòng căng thẳng, sau đó lại thấy thế tử gia giống như đang ôm một người trước ngực?

Mái tóc dài xoã xuống, nhìn giống như nữ tử, mà cái người đi đằng sau Cố Tu kia không phải là nữ giả nam trang Lục Kiều hay sao?

Người hắn đang ôm trong ngực không phải cô nương nhà nàng đấy chứ?

A Điều cảm thấy chuyện này là không thể, thế tử gia đối với cô nương nhà nàng luôn lãnh đạm, chỉ khi cùng phòng mới tới Triêu Huy viện.

Nếu biết chủ tử nhà nàng đi đến chỗ thanh lâu dơ bẩn ấy, lại chẳng đánh cho Thẩm Tinh Ngữ nhừ người ra à?

Làm gì có chuyện ôm trở về?

Chẳng lẽ bị đánh gãy chân rồi?

Đầu A Điều ong ong, nghĩ ra đủ các loại tình huống, làm cho chính mình cũng sợ đến mềm nhũn cả chân, đợi đến gần, thấy đúng là Thẩm Tinh Ngữ, trái tim mới được kéo lên, nhìn lướt qua chân nàng.

May quá, không có máu, không có vẻ bị đánh gãy.

“A Điều, có cơm không?”, Thẩm Tinh Ngữ uể oải hỏi.

“Có”, A Điều làm động tác tay, Đan Quế đi dọn cơm.

A Điều ỷ vào Cố Tu không hiểu thủ ngữ, ra hiệu hỏi: “Người không phải bị đánh đến mức không đi được đấy chứ?”

Thẩm Tinh Ngữ: “…” Mặc dù không phải là đánh, nhưng hắn cũng là đầu sỏ.

Dù sao Cố Tu cũng không hiểu thủ ngữ, nên nàng ra hiệu trả lời: “Ta không sao, chỉ mệt thôi.

“Sau này ngươi tìm phu quân, ngàn vạn lần không được tìm người học võ, ta sẽ tìm một văn nhân cho ngươi”

A Điều khổ não: “Đừng nghĩ đến ta nữa, lần nào người trở về cũng mệt mỏi như vậy, sau này biết làm thế nào?”

Thẩm Tinh Ngữ: “May mà hắn còn có khuôn mặt, ta chưa từng thấy ai có khuôn mặt đẹp hơn hắn”

Ở điểm này A Điều đồng ý, thế tử gia có khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là đừng lúc nào cũng lạnh như băng thì tốt hơn:

“Nếu hắn có thể cười nhiều hơn thì tốt quá”

Thẩm Tinh Ngữ: “Hắn bị liệt mặt”

Cố Tu cau mày: “Nàng đang nói chuyện gì?”

Thẩm Tinh Ngữ: “… Ta nói với A Điều, ngài mặc quan phục rất oai phong”

Cố Tu gõ gõ ngón tay, không nói gì.

Dùng cơm xong, Cố Tu như cũ đến thư phòng, phân phó Đàm mama: “Ngày mai tìm một thầy dạy thủ ngữ”

Đàm mama: “Là muốn dạy cho ai để làm phiên dịch?”

Cố Tu lật tờ giấy: “Ta học”

Đàm mama điểm qua những người quen biết: “Có một người ở điền trang, ngày mai lão nô sẽ sai người đi đón, tối mai có thể bắt đầu học”

- --

Bên kia, Thẩm Tinh Ngữ đã dần quen với việc hắn không ở lại Triêu Huy viện, mặc dù không hiểu vì sao hắn nhất quyết phải chia phòng với nàng, nhưng sự cự tuyệt đã không còn mạnh như trước.

Cố Tu vừa đi, chịu đựng hai chân đau nhức, nàng ngồi vào bàn chép kinh phật.

A Điều cảm thấy mí mắt nàng mệt sắp rũ xuống rồi, ra dấu tay hỏi: “Tại sao trễ vậy vẫn còn phải chép kinh? Mai làm không được sao?”

Đêm nay quả thật quá kích thích, Thẩm Tinh Ngữ đã sớm mệt mỏi, ngáp một cái: “Ta muốn chép cho bà bà đại nhân”

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Thẩm Tinh Ngữ thấy trong lòng thật ngọt ngào:

“Lúc nãy trên đường trở về thì gặp mẫu thân, ta định thỉnh an thì gia giữ lại, còn nói”, thiếu nữ chống chằm, mắt lấp lánh: “Sau này gặp mẫu thân, chỉ cần giữ thể diện là được.

“Nếu Tân Ninh khi dễ ta, ta có thể dạy dỗ nàng”

A Điều trợn mắt, há miệng: “Thế tử gia lại tốt với người thế á?”

“Đúng vậy đúng vậy”, Thẩm Tinh Ngữ nghiêng đầu cười: “Con người này, nhìn bên ngoài thì băng lạnh, bên trong lại ấm áp”

A Điều không hiểu, gối đầu lên bàn: “Thế tử gia đã nói như thế, người còn chép kinh thư làm gì?”

“Nha đầu ngốc”

Thẩm Tinh Ngữ giơ bút, chấm một cái vào chóp mũi nha hoàn:

“Gia đối tốt với ta, ta cũng phải đối lại với hắn thật tốt”

Trên đời này, ai lại không cần tình thương của mẹ?

Lúc này sợ rằng Tào thị đang nghĩ nàng là chó cậy gần chủ, nàng phải chép xong kinh phật cho Tào thị trước khi bà ngủ.

Thẩm Tinh Ngữ vỗ vỗ mặt, nhúng bút vào mực, cúi đầu chép kinh, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu sáng một nửa khuôn mặt, lấp lánh sáng.

Mí mắt mệt mỏi buồn ngủ, để tỉnh táo, nàng vén đuôi tóc cho vào miệng, phồng má lên, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Nữ nhân giống như một hạt cây, ngươi cho nàng một chút ánh sáng cùng nước, nàng sẽ trả lại cho ngươi một mảng cỏ xanh tươi mềm mại.

Ngược lại, nàng cũng có thể là hoả - dược, uỷ khuất cùng đau xót trong lòng sẽ là tiêu – chua – giáp (ni tơ, a xit, kali), gỗ than, lưu huỳnh, ngày thường thì không thấy gì, gặp chuyện sẽ nhanh chóng bùng cháy, bùng nổ, thiêu rụi mọi thứ.

Đáng tiếc, đại đa số nam nhân chỉ có con mắt tầm thường, không thấy hạt giống có thể bừng bừng sinh sôi mà chỉ biết biến nó thành thuốc nổ, bỏ lỡ thảm cỏ xanh tươi mà không biết.

Thẩm Tinh Ngữ miệt mài chép, cuối cùng cũng xong trước khi Tào thị đi ngủ.

Đan Quế thành công trao phần kinh thư này cho Lưu Trùng Gia trước khi khoá cửa.

“Bên Triêu Huy viện đưa tới à?” Tào thị đã rửa mặt xong, mặc một bộ tẩm y nhạt màu.

Bà có nhi tử kề bên, có địa vị chính thất, được mọi người tôn sùng, ở cái tuổi này, Cố Tử Trực ở chung phòng với bà lại thành gánh nặng, tiếng ngáy thì lớn, cánh tay thì nặng, quấy rầy giấc ngủ của bà.

Vài năm trước, bà đã chọn hai thiếp thất dịu dàng ít nói, không sinh sự để phục vụ Cố Tử Trực, ngày mùng 1, 15 mỗi tháng thì ghé qua bà một chút để khẳng định vị trí chính thất, mỗi người một giường, trò chuyện mấy câu về chuyện này chuyện khác trong nhà rồi ngủ.

Tối nay không phải mùng 1 hay 15, đương nhiên bà ở một mình.

Nét chữ trâm hoa ngay ngắn, là chữ Thẩm Tinh Ngữ, lúc viết có vẻ tinh lực không được tốt lắm, mực còn chưa khô hẳn.

Nhìn giống như là vừa mới viết.

Lưu Trùng Gia nói: “Thiếu phu nhân bảo Đan Quế mang tới, nói là thiếu phu nhân chép cho ngài để cầu phúc”

Nghe giống như là tạ lỗi vì chuyện mới xảy ra.

Tào thị lật một trang, phát hiện ra nàng chép “Kinh Ngũ mẫu” nói về duyên phận mẫu tử, bà nắm chặt kinh thư, trong lòng có chút phức tạp.

Lưu Trùng Gia nói: “Không ngờ thiếu phu nhân lại có tấm lòng trong sáng như vậy, xem ra Nguyệt cô nương nói đúng, phu nhân nên nối lại quan hệ với thiếu phu nhân, như thế mới là gia trạch hưng vượng”

Tào thị đưa kinh thư cho Lưu Trùng Gia: “Nàng ta tâm tư luôn linh hoạt, ân cần như vậy, cuối cùng là vì ta hay vì Cố Tu, thật khó mà nói”

Trong miệng nói như vậy nhưng nếp nhăn giữa hai lông mày đã từ từ giãn ra, thay vào đó là một loại ôn hoà.

- --

"Thiếu phu nhân, dậy đi."

Đan Quế làm theo lời dặn của Thẩm Tinh Ngữ tối qua, lắc lắc nàng.

Ô ô ô, nàng vừa mới ngủ mà, sao đã đến giờ dậy rồi!

Thẩm Tinh Ngữ không tình nguyện, lăn vào trong, kéo chăn lên mặt.

Đan Quế: “Ngài nói hôm nay phải dậy sớm làm điểm tâm cho phu nhân”

“!!!”

Thẩm Tinh Ngữ đập gối, xốc chăn, rời giường.

Làm xong dụ hương tô, cho vào hộp sứ, đến Đông viện, bánh vẫn còn ấm.

“Mẫu thân, thế tử gia hôm qua cố ý nói với con, đây là điểm tâm yêu thích của ngài, A Điều bên cạnh chỉ đạo, con tập làm lần đầu, sợ khẩu vị không được tốt lắm, ngài nếm thử một miếng xem sao ạ?”

Cố Tân Ninh bạnh miệng coi thường điệu bộ này của Thẩm Tinh Ngữ, nhưng ngại Tào thị ở đó nên không dám nói, không có cách nào bèn bóp cái khăn, nhìn lên trời.

Tào thị cũng nương theo đó đi xuống, cầm miếng bánh lên cắn một miếng nhỏ, vẻ rất hài lòng:

“Sắc hương, hình thức cũng không tệ, lần đầu làm được như vậy là khá rồi, ở phần nấu nướng con có vẻ cũng có thiên phú”

Thẩm Tinh Ngữ cười: “Là con có phúc, gặp mẫu thân khoan dung như vậy, không chê con dâu nấu khó ăn”

Mẹ chồng nàng dâu thân thiết, nhìn như hai mẹ con vậy.

Cố Tân Ninh không chịu nổi, nghiêng người lẩm bẩm: “Nhìn nàng ta xem, hồ mị ca ca ta, giờ định hồ mị cả mẫu thân sao? Biểu tỷ nhanh kéo mẹ về đi, đừng để cho nàng ta quá đắc ý”

Sắc mặt Thịnh Như Nguyệt vẫn còn chút tái của cơn bệnh, dáng vẻ của người mới khỏi ốm: “Đừng nói bậy bạ, tẩu tử là con dâu, nàng cùng di mẫu phải gắn bó cả đời với nhau, sống chung hoà hợp là tốt nhất”

Cố Tân Ninh không nhận ra sự xa cách nhàn nhạt của nàng, tức giận nói: “Tính tình biểu tỷ quá tốt đi, lúc nào cũng nghĩ cho người khác”

Ánh mắt Thịnh Như Nguyệt rơi vào bóng hoa phản chiếu qua song cửa, tinh thần không được tốt.

“Như Nguyệt, Tân Ninh, tới nếm thử tay nghề của tẩu tử đi”

Tào thị gọi hai người, Lưu Trùng Gia bưng điểm tâm tới, Thịnh Như Nguyệt cầm một miếng khẽ cắn, ăn rất trang nhã.

Ngược lại, Cố Tân Ninh làm bộ cắn một cái rồi phun ra:

“Tẩu tử, ngươi cho vào bao nhiêu đường? Quá ngọt, ngọt phát ngấy”

Thẩm Tinh Ngữ nâng chung trà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngược lại, Tào thị nghiêm nghị nói: “Ta nhớ con thích ăn đường, tẩu tử con có lòng, tâm ý không thể lãng phí, con ăn đi”

Cố Tân Ninh: “!” Đây là mẫu thân của nàng sao?

“Không muốn, ăn những món này con sẽ nghẹn chết!”

Tào thị: “Vậy con nghẹn chết đi, nghẹn chết còn hơn là không có một tí thể thống nào”

Cố Tân Ninh bĩu môi không nhúc nhích, Tào thị nghiêm giọng ra lệnh: “Mama, tìm hai bà tử cường tráng tới, đem Tứ cô nương tới phật đường, khi nào ăn xong dụ hương tô mới cho ra”

“Con ăn!”

Cố Tân Ninh cầm dụ hương tô lên cho vào miệng.

Thẩm Tinh Ngữ nghĩ tới đám người man di, cụp mắt chậm rãi uống trà, nàng hoài nghi tiểu cô tử này đầu óc không được tốt lắm, nói nhẹ nhàng thì không chịu, đến lúc bị ấn cho cúi đầu mới chịu ăn.

Cô nương bị chiều đến hư, cần phải chịu khổ một lần mới hiểu được nỗi khổ nhân gian.

Ăn sáng xong, Tào thị biết Thẩm Tinh Ngữ buổi tối còn phải dự cung yến nên gọi lại dặn dò tỉ mỉ.

Thịnh Như Nguyệt nói: “Di mẫu, con đi cùng tẩu tử, ở chỗ Thập nhất công chúa, con sẽ không để cho tẩu tử có chuyện”

Tào thị gật đầu: “Con luôn chững chạc, lại có quan hệ tốt với Lạc Châu đại nhân, ta cũng yên tâm”

Cố Tân Ninh thò đầu ra: “Mẫu thân, con cũng muốn đi”

“Con biết điều thì ở nhà cho ta.

“Không thích đợi trong khuê phòng thì vào phật đường ngồi”

Cố Tân Ninh uỷ khuất bĩu môi, nhưng không dám nói thêm một câu nào.

Thẩm Tinh Ngữ: “Mẫu thân, hay để cho tiểu cô đi cùng đi”

Tào thị còn đang nhức đầu chuyện hôn sự của Cố Tân Ninh: “Không cần, tính tình nó nóng nảy, tránh cho ở chỗ cung yến không biết nặng nhẹ, đừng để cho người ngoài nhìn thấy Cố gia chúng ta bất hoà, nếu không sợ rằng đời này không ai thèm lấy nó”

Thẩm Tinh Ngữ: “Con sẽ để ý, yến tiệc có nhiều người, nếu có phu nhân nào chọn trúng Tân Ninh, không chừng lại tạo thành một nhân duyên”

Thẩm Tinh Ngữ mềm mại nói, Thịnh Như Nguyệt cũng nói thêm mấy câu, cuối cùng Tào thị miễn cưỡng đồng ý.

“Coi như ngươi thức thời”, Cố Tân Ninh vênh mặt lên, mặc dù Thẩm Tinh Ngữ xin cho nàng ta, có thể nếu không có nàng ta, mẫu thân cũng sẽ không thật sự bắt phải ở nhà, cho nên, nàng ta xin cho mình, đơn giản cũng chỉ là nịnh nọt mình thôi, nàng ta không thừa nhận ân tình này: “Ngươi đừng tưởng rằng ta nợ ân tình ngươi, gả vào đây thì phải theo nhà chồng, ta là cô cô bên chồng, những thứ này vốn là chuyện ngươi phải làm, sau này đều phải như vậy!”

Thẩm Tinh Ngữ nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô lo lắng nhiều rồi, không còn sớm nữa, sớm về chuẩn bị trang phục, buổi tối còn khoe sắc”

Cố Tân Ninh giống như vừa đấm vào bị bông, ngẩng đầu bước đi.

Thinh Như Nguyệt nói: “Tẩu tử đừng chấp, nàng ta còn chưa lớn”

Thẩm Tinh Ngữ nghiêm túc nhìn sắc mặt nàng: “Ta không có giận, ngươi sao rồi? Ta thấy ngươi không có tinh thần, có phải chưa hết bệnh không? Có muốn ở nhà nghỉ ngơi không?”

Thịnh Như Nguyệt ôm má: “Không cần, mấy ngày không ra cửa, ta cũng sắp chết ngộp rồi, buổi tối tranh thủ đi hít thở chút không khí”

Thẩm Tinh Ngữ trêu ghẹo: “Không phải là muốn gặp Trần công tử đấy chứ?”

Thịnh Như Nguyệt: “Tẩu tử đừng có chọc ta”

Hai người tách ra từ biệt, Thẩm Tinh Ngữ thăm lão thái thái một chút rồi quay về Triêu Huy viện, sắp xếp lại sổ sách, đưa đối bài cho Lục Kiều, mang theo một phần dụ hương tô, cải nam trang đến Nguyệt Ảnh lâu nói với Thư Nhàn một tiếng.

Giao việc xong, nàng cầm kim chỉ, thêu một túi thơm cho Cố Tu.

Lần trước nàng thêu hình vân mây, chưa từng thấy Cố Tu dùng qua, không biết có phải vì hắn không thích hay không.

Thật ra Thẩm Tinh Ngữ muốn thêu hình uyên ương, nhưng nghĩ đến tính tình Cố Tu, quyết định chỉ thêu ở góc một cành lan thảo.

Dùng dạng thêu hai mặt tinh tế nhất, hơn nửa ngày, túi thơm nhỏ bằng lòng bàn tay đã xong hơn nửa.

Cung yến tối nay, nhất định mỹ nữ nhiều như mây, Thẩm Tinh Ngữ không muốn ánh mắt Cố Tu rơi vào những nữ nhân bên cạnh, đành cất túi thơm mới làm một nửa vào giỏ, suy nghĩ, quần áo giày tất của Cố Tu cũng cần phải chuẩn bị thêm mấy bộ.

Lục Kiều quay về kịp để tắm rửa thay đồ trước dạ tiệc, đồng thời mang đáp lễ của Thư Nhàn về.

Đó là một phong thư.

“Đây là Thư Nhàn cô nương gửi”

Phong thư màu nâu, Thẩm Tinh Ngữ mở ra, bên trong rơi ra một cây bút thượng hạng.

Thẩm Tinh Ngữ dùng đầu bút lông mềm mại quẹt vào tay, là lông hồ ly, rơi ra cùng cây bút là một miếng giấy nhỏ có dòng chữ:

“Muốn bắt người thì phải bắt được lòng trước, lạt mềm buộc chặt, tất cả đều nằm trong một chữ ‘buông”

- --

Đã gần đến cuối năm, phần lớn nha môn trong triều đã hoàn thành xong công việc, quan viên đều trong trạng thái chuẩn bị nghỉ tết, chỉ có Đại Lý tự vẫn bận rộn như thường.

Cố Tu nhìn đồng hồ quay về phủ, tắm rửa sơ qua, cầm quần áo lên thay, nhận ra lần này Song Thuỵ lại chuẩn bị bộ quần áo màu trắng, cổ và tay áo viền xanh, bên góc áo choàng còn thêu một cành trúc non.

Hắn làm việc bên ngoài quanh năm, thường không mặc đồ trắng vì nhanh bẩn, sao lần này Song Thuỵ lại chuẩn bị như vậy?

Trong phòng cũng không còn bộ nào khác, Cố Tu đành mặc vào.

Mở cửa, một giọng nói thanh thuý mềm mại lọt vào: “Phu quân”

Cố Tu nhìn theo, phát hiện giọng nói này phía sau bức bình phong, vân sa nhẹ như mây lấp ló phác hoạ bóng dáng thanh tú lả lướt, qua tấm màn, không thể nhìn thấy rõ nàng, chỉ thấy sắc vàng rực rỡ khiến người ta không nhịn được mà phải tìm đến dung nhan kiều mị sau lớp sa mỏng.

Cố Tu nhấc chân đi tới, phía sau bình phong không một bóng người, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, trong góc tủ sách có một mảnh lụa trắng lướt qua.

Phòng này Cố Tu chuyên dùng để cất sách, từng kệ sách xếp ngay ngắn, Cố Tu đi qua từng dãy, thấy dải lụa trắng uốn lượn như giao long, còn có mùi thơm hoa cỏ thoang thoảng, xuyên qua hương thơm đó, hắn như cảm nhận được dấu vết chuyển động của cái bóng xinh đẹp.

Giống như đi vào rừng săn nai.

Những chiếc chuông trong suốt ở mắt cá chân nhảy múa, âm thanh giòn tan là bản đồ chỉ đường, con nai cùng thợ săn dường như đang chơi trò gà con trốn chim ưng, lả lướt xuyên qua.

Vũ điệu của Thẩm Tinh Ngữ vô cùng đẹp mắt, bước chân chạy nhẹ nhàng giống như con chim đang vỗ cánh.

Cố Tu cũng không vội tìm nàng, chậm rãi bước đi, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt như bị câu dẫn, ngón tay vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn ngọc.

Một ngón tay ngọc cong lên như lưỡi câu, hướng về hắn ngoắc ngoắc, giống như nói: Sao tìm ta lâu vậy!

Cố Tu sải bước, nhưng bóng người đã biến mất, chỉ còn tiếng cười khẽ tan trong không khí.

Cố Tu cong môi, lấy người làm mồi dụ, phía sau có người đang nhẹ nhàng tiến tới, cánh tay dài của hắn đột nhiên vòng ra sau, dễ dàng bắt được con mồi, kéo ra trước, ôm vào ngực.

Chiếc quạt từ từ rơi xuống.

Thiếu nữ ngửa cổ nhìn, nàng cũng mặc một thân bạch y, chỉ ở gấu váy lộ ra một hình thêu cành trúc non, giống như chiếc áo choàng của hắn.

Da nàng vốn trắng như bạch ngọc, lại được bọc trong đám mây trắng như tuyết, Cố Tu có cảm giác như mình vừa bắt được một tiểu bạch thỏ.

Tiểu bạch thỏ hương vị ngọt ngào, đôi môi phấn hồng giống như anh đào hấp dẫn mê người.

Hầu kết lăn xuống, hắn cúi người, môi vừa định chạm môi thì một chiếc quạt tròn đưa tới, môi hắn chạm vào quạt, đồng thời ở hành lang vang lên giọng của Đàm mama: “Gia, đến giờ rồi”

Mỹ nhân sau phiến quạt im lặng cong môi.

Cố Tu hít sâu một hơi, buông eo nàng ra, lùi lại một bước, lại khôi phục thần sắc lãnh đạm như cũ, ho khan một tiếng: “Đi thôi”

Hắn đi mấy bước mới thấy bên cạnh không có ai, xoay người lại, Thẩm Tinh Ngữ vẫn đứng ở phía sau.

“Sao thế?”

Thẩm Tinh Ngữ cúi đầu, một mảnh dương chi bạch ngọc phủ một chút phấn hoa đào, giọng lí nhí như muỗi: “Chân vẫn chưa khỏi hẳn, vừa chạy như vậy… lại có chút đau”

Đúng kiểu giả bộ trắng trợn, vừa rồi còn chạy rất nhanh.

Người nào đó không biết nghĩ cái gì, trong mắt hiện ra rất nhanh một tia mất tự nhiên: “Vậy đi chậm một chút”

“Ừ”

Hắn thả bước thật chậm, thật chậm sóng vai cùng nàng.

- --

Cố Tân Ninh cầu kỳ mặc một bộ váy hoa lụa màu đỏ, đây là phong cách mới lưu hành ở kinh đô, nàng đã tiêu hết tiền của tháng này mới mua được, châu báu trên đầu cũng rất hoa lệ, nàng không muốn đợi, muốn sớm đến yến hội để được mọi người tán thưởng.

Sao Thẩm Tinh Ngữ vẫn chưa tới?

Lại dám bắt nàng chờ ở chỗ này!

Thịnh Như Nguyệt: “Vẫn còn sớm, tẩu tử hẳn sắp tới, chúng ta chờ thêm một chút”

Cố Tân Ninh nhếch mép giễu cợt: “Nàng ta cũng xứng để ta chờ sao?

“Nàng ta không đến được phải không?

“Cũng đúng.

“Ca ca không thích nàng, bò 3 ngàn bậc thang nhưng mà ca vẫn ở thư phòng không thèm để ý đấy thôi? Ca ca hôm nay còn đi công việc, có lẽ không muốn mang nàng ta đi theo.

“Biểu tỷ, chúng ta đi trước đi”

Thịnh Như Nguyệt lắc đầu, chưa nói nàng đã nhìn thấy Cố Tu về phủ, chỉ nói: “Không được, chúng ta chờ tẩu tử thêm một chút đi”

Cố Tân Ninh trực tiếp lên xe: “Sợ cái gì, ca ca không thích nàng, mẫu thân cũng ghét nàng, có ta đứng sau, tỷ đừng sợ nàng ta, dù sao ở nhà vẫn còn xe ngựa, nếu nàng ta thích đi thì lấy xe bên cạnh mà đi”.

Có những quy định nghiêm ngặt đối với xe ngựa, người bình thường chỉ dùng xe một ngựa, triều thần dùng xe hai ngựa. Phủ Trấn Quốc công có mấy chiếc xe ngựa, nhưng loại xe tám ngựa kéo này chỉ có một chiếc, là do Thánh thượng ngự ban cho Cố Tu, bên trong rộng rãi không nói, chạy đặc biệt êm, gia huy Cố phủ gắn đằng trước đều bằng vàng.

Cố Tu không thích dùng xe ngựa, xe này vốn để Tào thị dùng, Tào thị dùng cũng tương đương như Cố Tân Ninh dùng, nàng ta chỉ cần ra cửa vẫn chỉ luôn dùng chiếc xe này.

Cố Tân Ninh trực tiếp hạ lệnh cho phu xe: “Đánh xe đi”