Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 27



Thẩm Tinh Ngữ sóng vai cùng Cố Tu đi đến cổng phủ Trấn Quốc công, chỉ có Thịnh Như Nguyệt đứng một mình ngửa đầu nhìn trời.

“Như Nguyệt”, Cố Tu hỏi: “Xe ngựa đâu?”

Thịnh Như Nguyệt rụt cổ lại, đi về phía Cố Tu: “Biểu ca thứ tội, bọn người hầu trì hoãn đang đánh xe ngựa tới”

Đưa lò sưởi tay ấm áp cho Thẩm Tinh Ngữ: “Trời lạnh, ta làm không tròn chức trách, khiến tẩu tử chịu rét”

Tỳ nữ của Thịnh Như Nguyệt là Kỳ Vận nói: “Thế tử gia, không phải tiểu thư của chúng ta không làm tròn chức trách, là Tứ cô nương bắt phu xe đánh đi trước, đi cái xe tám ngựa kéo kia”

Thẩm Tinh Ngữ ngửa cổ thon dài nhìn Cố Tu: “Cái gì mà xe tám ngựa kéo?”

Cố Tu nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng: “Nàng chưa từng thấy à?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta không có việc gì thì sao phải ra cửa?”

“Nha đầu này, càng ngày càng không có quy củ”, Thịnh Như Nguyệt trừng mắt nhìn tỳ nữ: “Xe tám ngựa kéo của Tứ cô nương là di mẫu cho dùng, ta được di mẫu nuôi lớn, đối với ta ân trọng như núi, sao ngươi có thể chạy đến tố cáo với biểu ca, ly gián quan hệ huynh muội của biểu ca.

“Biểu ca, chắc do ta cầm quyền quá lâu, nuông chiều khiến tỳ nữ cũng quên mất bổn phận, quên mất ta chỉ là tạm thời quản chuyện trong phủ.

“Quyền quản gia kia, vốn là của tẩu tử danh chính ngôn thuận, ngày mai ta sẽ đi nói với di mẫu”

Thịnh Như Nguyệt vừa nói xong thì người hầu đánh xe tới, là xe hai ngựa kéo thông thường.

Đôi mắt đen sẫm của Cố Tu nhìn lướt qua xe ngựa, nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần để ở trong lòng, có một số việc, ngươi quản cũng khó khăn”

“Hậu trạch nhiều việc, ta vốn cũng không hứng thú gì, là tiểu cô đắc tội với ngươi chứ không phải ta, ta cũng không muốn liên luỵ, chỉ muốn làm cá muối lười biếng thôi”, Thẩm Tinh Ngữ cười trêu ghẹo.

Thịnh Như Nguyệt: “Tẩu tử nói chuyện thông suốt như thế, khó trách mẫu thân cùng biểu ca ngày càng thích ngươi”

Ánh mắt nàng nhìn một vòng quanh Cố Tu: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy biểu ca mặc đồ sáng rực như vậy nha, vẫn là tẩu tử lợi hại”

Thẩm Tinh Ngữ đỏ mặt.

Chất liệu xiêm áo, hoa văn của hai người đều giống nhau, thậm chí độ cong vạt áo cũng như nhau, Thịnh Như Nguyệt trong mắt đều là vẻ thán phục: “Nhìn xiêm áo ra người, mặc lên giống một đôi bích nhân, ai nhìn cũng biết hai người là phu thê, là tay nghề của tẩu tử đúng không?”

Cả mặt Thẩm Tinh Ngữ đều đỏ rực lên, muốn bịt miệng nàng ta lại: “Ngươi thật là nhiều chuyện, lên xe đi”

“Phu thê các người tình chàng ý thiếp, ta cũng không làm bóng đèn cản trở nữa”, Thịnh Như Nguyệt chạy lên chiếc xe ngựa bên kia: “Ta đi xe này”

Nàng nhanh nhẹn xách váy trèo lên xe, vừa kêu: “Lục Kiều, còn đó không, lên xe của ta, yêu cầu đầu tiên của làm tỳ nữ là mắt nhìn.

“Biết chưa?”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Nô tỳ cáo lui”

Lục Kiều quay người, chạy về hướng xe của Thịnh Như Nguyệt, cùng Kỳ Vận trèo lên phía sau xe.

Thẩm Tinh Ngữ lên xe ngựa, mặt vẫn đỏ hồng.

Nàng còn chưa nhớ thủ đoạn “bắt” này, hôm nay muốn lãnh đạm một chút, ngồi ở góc cách xa Cố Tu nhất.

Hai tay Cố Tu đặt hai bên, ánh mắt nhìn sang, khẽ động một chút, kiểu như đang hỏi: “Nàng cách xa ta như vậy làm cái gì?”

Thẩm Tinh Ngữ làm ra vẻ không hiểu: “Gia, mắt ngài không thoải mái sao?”

Cố Tu: “Không thoải mái”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Có muốn ta nhìn qua một chút không?”

Cố Tu chuyển động ngón tay, tuỳ ý hỏi: “Nàng nghĩ thế nào?”

Thẩm Tinh Ngữ: “…” chuyện này sao trả lời được!

Mí mắt hắn khinh bạc, đuôi mắt xếch tự nhiên, con ngươi màu đen chiếm nhiều hơn tròng trắng, lộ ra vẻ trầm tĩnh, lông mi dày cong tự nhiên, bả vai thẳng thắp giống như ngọc trúc.

Hắn dùng mắt làm bút, vẽ vòng quanh người nàng.

Thẩm Tinh Ngữ không nhìn ra một chút không thoải mái nào của hắn, nhưng nghĩ đến con người Cố Tu này, cho dù cả người mệt mỏi cũng vẫn ưỡn ngực đứng thẳng, nếu hắn bị bệnh thật cũng không bao giờ lộ ra dáng vẻ yếu ớt nhu nhược.

Hắn cũng coi thường việc nói láo.

Nghĩ tới đây, nàng ngồi không yên, bám vào xe chuyển sang ngồi cạnh hắn: “Có phải cát bay vào mắt không?”

Vừa nói vừa chống tay đứng lên, đầu chạm vào nóc xe, người đứng thẳng lên để kiểm tra.

Ngón tay nàng nâng mi mắt hắn lên nhìn kỹ, đôi mắt trong trẻo, nhìn không thấy thứ gì: “Ta thổi cho ngài một cái nhé?”

“Ừ”

Thẩm Tinh Ngữ cong người xuống một ít, phồng má cong môi, thổi ra một hơi ấm áp trong trẻo.

Trong lòng tính toán, ngón tay của Cố Tu gõ lên đầu gối ba cái, cánh tay giơ ra một giây sau xe vào khúc quanh, Thẩm Tinh Ngữ mất thăng bằng ngã xuống, bàn tay hắn chụp tới, ung dung đem người đặt lên đùi.

“Ta còn phải tham gia yến tiệc!”

Đôi mắt đẹp của nàng trợn lên cảnh cáo, nàng còn đang định cấm dục Cố Tu, định trong một tháng này không cho hắn ăn!

Kêu ngươi ngủ ở thư phòng!

Kêu ngươi ngủ ở thư phòng!

Có bản lãnh thì ngươi ngủ cả đời ở thư phòng đi!

Lúc nãy ở thư phòng, lấy lý do nàng cũng phải tham gia yến hội, hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn!

Tốt nhất khiến cho hắn trong cả yến tiệc cũng không yên lòng mới phải.

Cổ tay thò vào trong vạt váy, người nào đó kề sát miệng vào lỗ tai, nói như nhả châu nhả ngọc: “Vì cân nhắc danh tiếng của nàng, tốt nhất nàng đừng động đậy!”

Thẩm Tinh Ngữ: “!”

Nàng lại tự đào hố cho mình rồi, lần trước còn có thể cắn, lần này chỉ dám dựa vào thành xe không dám gây ra bất cứ tiếng động nào, sợ làn nhăn váy, cũng sợ dính vào chất lỏng, ngoan ngoãn như hai chú thỏ con bị chủ nhân tha hồ nắn bóp, xách lên làm thịt.

Xấu hổ cong ngón chân, môi cắn chặt vào răng, đầu ngón tay bấu chặt vào thành xe.

Đầu ngón tay hắn có chút ẩm ướt, khẽ hôn lên môi: “Ngoan…”

Mắt nàng như có tầng sương bao phủ, trừng lên giận dữ.

Đúng là bộ dạng đáng thương khi bị khi dễ.

Hắn ngả ngớn cười nhẹ một tiếng, ôm lấy người ở trong ngực, hôn nhẹ lên cái trán hơi ướt mồ hôi của nàng, rồi thản nhiên lấy khăn tay ra lau chùi sạch sẽ trước mặt nàng.

Rồi sửa sang lại áo quần cho nàng, sạch sẽ, tinh tươm, không một nếp nhăn.

Thẩm Tinh Ngữ quay người lại, quyết định không thèm nói chuyện với hắn cho đến hoàng cung.

Sau khi đến hoàng cung, có để ý đến hắn hay không còn xem xem hắn có giúp đỡ nàng không.

Nam nhân này dường như không nhận ra được nàng đang giận dỗi, thản nhiên nghịch nghịch tóc nàng.

Thẩm Tinh Ngữ hoài nghi hắn không tim không phổi!

Nàng cắn môi đầy tủi thân, nước mắt lại dâng lên.

Phủ Trấn Quốc công cũng không xa hoàng cung lắm, xe ngựa chạy lóc cóc, bên trong xe rất yên tĩnh. Mái tóc nàng rất dài và đẹp, phía trước được chải cao lên, cài một trâm ngọc có cái đuôi thật dài, rủ xuống sát gò má, hạt châu khẽ khàng va chạm, nửa tóc phía dưới buông xoã dài đến thắt lưng.

Ngón tay nam nhân quấn quanh đuôi tóc của nàng nghịch chơi, Thẩm Tinh Ngữ quay lưng lại hắn, phồng má lên đầy giận dỗi.

Nam nhân kiểu gì mà nàng tức giận như vậy cũng không nhận ra?

Hay là biết rõ nhưng không muốn dỗ?

Đúng vậy, hắn từ trước đến giờ đều không dỗ dành nàng.

Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nàng càng nghĩ càng uất ức, môi cắn đến trắng bệch.

Cách một tấm rèm, phu xe “hừ” một tiếng, xe đã đến cửa cung, phải đi bộ vào.

“Xuống xe”

Cố Tu buông đuôi tóc, xoa đầu nàng, khom người bước ra trước, Thẩm Tinh Ngữ nhìn sang, hắn đã xuống xe không chút lưu luyến.

Hoá ra chỉ có mình nàng giận dỗi, hắn từ đầu đến cuối đều không biết.

Thẩm Tinh Ngữ có chút không muốn xuống xe.

Hốc mắt ê ẩm, muốn khóc, nàng đợi thật lâu vẫn không thấy hắn giục, không lẽ hắn đã đi trước?

Thiếu nữ không có chỗ dựa, dù có giận dỗi cũng phải nghĩ đến hậu quả.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tinh Ngữ lo lắng, nàng không quen chỗ này, nếu không có Cố Tu, nàng sẽ trở thành con ruồi không đầu đi lung tung, vì thế lại nuốt nước mắt xuống, hít mũi, vén rèm xuống xe.

“Cố thế tử”

Túc vương đi tới, đi theo còn có vài triều thần: “Bệ hạ nói hoa mai trong ngự hoa viên đang nở, chúng ta tới đó ngắm hoa”

Cố Tu: “Vương gia đi trước, nội tử lần đầu vào cung, không quen chỗ này, ta đưa nàng đến chỗ nữ quyến trước”

Bàn tay đang nắm rèm của Thẩm Tinh Ngữ dừng lại, hoá ra hắn vẫn đang đứng chờ bên cạnh xe.

“Phu nhân của ngươi?”, Túc vương hỏi: “Nghe nói tôn phu nhân rất mỹ mạo”

Thẩm Tinh Ngữ đứng nép bên cửa xe, nàng vốn không quen với chỗ nhiều nam nhân, do dự nên bước ra hay ở lại.

Cố Tu đứng trước cửa xe nói chuyện với các triều thần, Thẩm Tinh Ngữ nhấc vạt váy, định bước lên ghế gỗ để xuống xe thì một cánh tay đưa ra trước mặt.

Cánh tay này thon dài, bắp thịt rắn chắc, vừa rồi còn rất thân mật trong cơ thể nàng, nên nàng vô cùng quen thuộc với nó.

Nhìn sang, Cố Tu thấy nàng định xuống xe nên hơi nhích lên phía trước, muốn đỡ nàng đi xuống.

Thẩm Tinh Ngữ mím môi thành một đường thẳng, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng bước xuống:

“Tham kiến các vị đại nhân”

“Cố đại nhân thật có phúc, chẳng trách mọi người trong kinh thành đều nói thế tử phi vô cùng xinh đẹp”

“Không hổ là đích nữ của Túc thánh công, thế gia vọng tộc”

“Tống đại nhân”, Cố Tu tiến lên một bước, che trước mặt Thẩm Tinh Ngữ, chặn lại ánh mắt của mấy người kia, cắt lời vị đại nhân: “Tính nội tử hay ngại, các ngài đi trước, ta sẽ đến sau”

Túc vương sờ râu: “Vậy mấy lão già chúng ta đi trước, gặp ngươi sau”

Thẩm Tinh Ngữ bị những lời trêu ghẹo kia làm cho mặt ửng hồng, bọn họ đi rồi nàng mới bình tĩnh lại.

Lúc này xe của Thịnh Như Nguyệt cũng tới:

“Biểu ca, tẩu tử”

Ba người đi vào nội cung, nam nữ phải tách riêng, đến ngã ba, Cố Tu phải tách ra.

Thịnh Như Nguyệt nói: “Biểu ca qua bên kia đi”

Cố Tu: “Ta đưa mấy người qua đó trước”

Bàn tay Thẩm Tinh Ngữ đang buông xuôi bên người được ai đó nắm lấy.

Thịnh Như Nguyệt cười: “Biểu ca thương người quá”

Thế tử đại nhân bị chọc vẫn thản nhiên: “Tẩu tử ngươi tính tình ngượng ngùng, ngươi chú ý chút, đừng để cho người khác quậy nàng”

Cho nên, vừa rồi hắn sợ mình xấu hổ trước người lạ sao?

Hắn cố ý nắm tay mình đưa tới đây là để cho mình mặt mũi sao?

Sự chua xót hờn giận lúc nãy, vì hành vi thân thiết này mà tan biến như không khí.

Yêu một người chính là lúc oán hận chỉ muốn biến mất vĩnh viễn, để cho hắn nếm mùi hối hận, rồi sau đó hắn bày ra sự quan tâm, ngươi sẽ cảm thấy hắn là tốt nhất thiên hạ.

Nhu tình luôn có thể triệt tiêu oán giận.

Đến đúng thời điểm, có thể lật lại từng chuyện một mà tính sổ.

- --

Cố Tân Ninh đến sớm hơn Cố Tu khoảng nửa nén nhang, đi một mình trên xe tám ngựa kéo, căn bản chỉ có công chúa hoặc quận chúa mới có đặc quyền này, đang ngồi cùng nhóm người quen thân giao cũ, ríu rít trò chuyện trong lương đình, trên bàn đá bày mấy món điểm tâm.

Một nữ tử mặc áo khoác màu xanh biếc nói: “Nghe nói tân tẩu tử của ngươi rất đố kỵ, ngay cả tỳ nữ cũng không cho ca ca ngươi dùng, thế nào lại không cướp xe ngựa này của ngươi à?”

“Không phải ngươi cố chiếm không cho đấy chứ?”

Cố Tân Ninh vênh mặt thật cao: “Hứ ngươi không biết, trong nhà ta, ta được cưng chiều nhất.

“Trên ta có ba ca ca, chỉ có mình ta là nữ nhi, các ngươi đều không phải là con gái độc nhất, con cưng trong nhà, không hiểu được cảm giác này. Các ca ca thích ta nhất, có thứ gì tốt cũng dành cho ta, trước kia như vậy, bây giờ cũng thế.

“Cái đó gọi là nữ nhi được yêu thương nhất, có chuyện gì đã có các ca ca lo liệu”

Lại có người nói: “Ta nghe nói tẩu tử ngươi bò 3 ngàn bậc thang, Cố thế tử không động lòng sao? Ta nghe mà còn cảm động”

Cố Tân Ninh bĩu môi khinh thường: “Nàng ta làm gì có mặt mũi, ca ca ta không thích nàng, làm mấy trò đó để lấy lòng ca ca thôi”

“Ầy, có phải ca ca ngươi kia không?”

“Người bên cạnh hắn có phải tẩu tử của ngươi không?”

Có khuê tú để ý đến hai người cùng mặc bạch y đang từ xa đi tới, nam nhân ngũ quan sắc nét, dáng người cao ngất, thản nhiên đi từng bước, giống như là ánh trăng xuyên qua bầu trời.

Nữ tử trong kinh đô này, có ai không biết đích thế tử Cố Tu của phủ Trấn Quốc công vô cùng tuấn mỹ.

Lúc hắn mười sáu tuổi đã tự mình phá được vụ án phản quốc, thủ đoạn tàn nhẫn, nghe nói ngày đó Hình bộ đại lao máu chảy thành sông, đạp lên những hài cốt kia, hắn trở thành thống lĩnh trẻ nhất của Hình bộ. Hôm nay hắn nắm giữ ba chức vụ trọng yếu, trên đầu đội bốn chức tước, quanh năm mặc quần áo đen, không bao giờ cười, cho nên khuê tú trong kinh đô mới cách xa hắn.

Sao hôm nay hắn lại mặc đồ trắng?!

Trên mặt hắn vẫn là biểu tình lãnh đạm cứng rắn, có lẽ màu trắng tinh khiết đã làm loãng đi một chút vẻ lạnh lùng đó. Hắn bước đi từng bước chậm rãi, giống như công tử tuấn mỹ từ trong tranh bước ra.

Hắn còn đang nắm tay một nữ tử, người này cũng một sắc quần áo trắng, y phục nam nữ kiểu dáng khác nhau, nhưng hoa văn trên viền cổ, gấu áo giống hệt nhau.

Còn có thể mặc được như vậy sao?

Nữ tử gương mặt tinh xảo, dáng người mảnh mai, nhìn phong độ đúng là thế gia quý nữ.

Đi chung với nhau vô cùng xứng đôi.

Cố Tân Ninh quay đầu, cũng bị một đôi bạch y đó làm cho loá mắt, sau đó trong mắt dâng lên sự khinh thường.

Không cần phải nói, đây nhất định là kiệt tác của Thẩm Tinh Ngữ.

Nàng ta thật tâm cơ, mặc như vậy để khoe khoang sao?

“Ô ô ô, các ngươi có thấy không, Cố thế tử dắt tay phu nhân”

“Cố thế tử không phải không mặc bạch y sao?”

“Nhưng mà mặc như thế thật là đẹp mắt, không phải ai cũng có được phong cách như Cố thế tử”

“Tân Ninh, ca ca ngươi thật không thích thế tử phi?”

Cố Tu còn cách bọn họ một đoạn, Cố Tân Ninh không sợ, thấp giọng nói: “Dĩ nhiên không thích, nhưng không ngăn được thủ đoạn của người này, nàng ta rất giảo hoạt, để lấy lòng ca ca ta thì việc gì cũng dám làm.

“Chúng ta là nữ tử thế gia, mẫu thân ta nói, không được làm các hành vi hạ thấp như thiếp thất.

“Nàng ta rất hư vinh, mặc như vậy với ca ca chính là để khoe khoang, ngươi nhìn đi, còn cố ý để ca ca ta tới chỗ nữ quyến chính là để khoe đó”

Bị Cố Tân Ninh nói như vậy, ánh mắt mấy người thay đổi hẳn.

“Theo như ngươi nói, tẩu tử ngươi tâm cơ rất sâu nha”

“Đúng vậy, để cho Cố thế tử mặc quần áo trắng, không có bản lĩnh là không làm được”

Bên này, Cố Tu đưa đến nơi, rút tay, thu chân về: “Ta đưa đến đây thôi, nam nhân ở bên kia, nếu có chuyện, sai người đến tìm ta”

Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Ta biết”

Thịnh Như Nguyệt: “Biểu ca cứ yên tâm”

Cố Tu: “Các nàng đi trước, gọi Tân Ninh đến đây, ta có mấy lời với nó”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn vào mắt hắn rồi mới cùng Thịnh Như Nguyệt đi về hướng lương đình. Cố Tu đứng tại chỗ chờ Cố Tân Ninh.

Hai người vào lương đình, Thịnh Như Nguyệt nói: “Tân Ninh, biểu ca gọi ngươi”

Nghe vậy, Cố Tân Ninh nở nụ cười vui vẻ: “Đại ca luôn không yên tâm về ta, các ngươi ở đây nói chuyện, lát nữa ta quay lại”

Cố Tân Ninh xách váy chạy đến trước mặt Cố Tu, nũng nịu nói: “Đại ca, tìm ta có chuyện gì?”

Cố Tu chắp tay sau lưng, ánh mắt quét một vòng trên đầu nàng ta: “Sao lại mang trang sức đơn giản như vậy?”

“Đơn giản á?”, Cố Tân Ninh vuốt tóc mai: “Cái này ta mua mất 150 lượng, xài hết cả tiền tháng này rồi, mẫu thân còn phải bù thêm”

“Màu ngọc không đủ sáng”, Cố Tu nói: “Thánh thượng mới ban thưởng một bộ trang sức hồng ngọc, ta để ở chỗ mẫu thân, ngươi quay về đổi sang bộ đó đi”

Đồ ngự ban đều là cực phẩm cung đình, Cố Tu luôn được ân thưởng, mấy năm qua, những thứ tốt đó chủ yếu đều vào kho của Cố Tân Ninh.

Nghe nói lại có vật ngự ban, nàng ta vô cùng vui vẻ!

“Ta biết đại ca thương ta nhất.

“Nhưng ta mới tới, cũng chưa nói chuyện nhiều, cuối năm có nhiều yến tiệc, lần sau ta sẽ đeo”

Ngón tay Cố Tu khẽ chuyển động: “Cứ về đi, cung yến còn một lúc lâu nữa mới bắt đầu, đủ để ngươi quay lại, hơn nữa, tẩu tử ngươi không có ở đây.

“Món đồ đó tẩu tử ngươi cũng muốn, nói đúng ra thì ngươi cũng biết đó, dù sao ta cũng đã thành hôn, ta cũng phải để ý đến thể diện của tẩu tử ngươi, không thể lúc nào cũng chỉ thiên vị người nhà”

Thẩm Tinh Ngữ lại dám lúc không có mình ở đây, cướp đồ ngự ban à!

Cố Tân Ninh nổi nóng lên: “Ta biết, ta về ngay đây”

Còn cố ý cảm ơn Cố Tu: “Đa tạ ca ca”

Cố Tu hài lòng gật đầu, ra lệnh cho Song Thuỵ: “Ngươi tự mình đánh xe, nhất định phải đưa Tứ cô nương an toàn về trước mặt mẫu thân ta”

Hai chữ “nhất định” này được nhấn mạnh.

Cố Tân Ninh hoan hỉ lao ra ngoài cửa cung, khi nhìn thấy xe ngựa thì mặt sầm lại: “Sao không phải là xe bát mã?”

Song Thuỵ nói: “Xe bát mã quá lớn, gặp phải xe khác phải quay đầu mất rất nhiều thời gian, xe song mã chạy nhanh hơn, quan trọng là cô nương còn phải nhanh chóng quay lại yến tiệc trong cung”

Cố Tân Ninh nghĩ cũng phải, không trì hoãn nữa, trèo lên xe.

“Đi!”

Roi da quất lên lưng ngựa, chiếc xe nhanh chóng lao đi, Cố Tân Ninh bị đập đầu vào thành xe.

Khi xe ngựa dừng ở cổng Cố phủ, nàng ta lao xuống nôn ói.

“Cẩu nô tài nhà ngươi!

“Đi tìm cái chết hay sao mà chạy nhanh vậy?”

Song Thuỵ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Cô nương tha tội, cung yến quan trọng hơn”

Cố Tân Ninh cố chịu đựng dạ dày đang nhộn nhạo, chạy như bay về phía Đông viện:

“Mẫu thân,

“Mẫu thân”

Người còn chưa bước vào sương phòng, tiếng đã ầm ĩ.

Tào thị đang bưng chén thuốc bổ chuẩn bị uống, nghe thấy tiếng Cố Tân Ninh vang lên từ hành lang còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhìn thấy người vừa nhảy qua ngưỡng cửa, chạy qua bình phong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao con lại quay về?”

Cố Tân Ninh: “Mẫu thân, trang sức Thánh thượng mới ngự ban đâu rồi? Mau đưa cho con”

Tào thị mờ mịt: “Cái gì ngự ban? Cái gì trang sức?”

Song Thuỵ chắp tay: “Phu nhân, nô tài đưa Tứ cô nương tới cho ngài, gia nói, trong ba tháng tới, nếu Tứ cô nương vẫn không phân rõ tôn ti, ngài sẽ tự đưa về Đại Lý tự dạy dỗ.

“Nô còn phải chạy về cung yến để hầu hạ, cáo từ”

“A! Cẩu nô tài kia, ngươi có ý gì?” Cố Tân Ninh chống nạnh.

“Ngươi im miệng cho ta!” Tào thị nghiêm mặt, tức giận đến đau cả tim: “Từ giờ trở đi, ngươi đi phật đường cấm túc 3 tháng cho ta, không được đi ra”

Cố Tân Ninh nổi khùng: “Phật đường cái gì, con còn phải tham gia cung yến, mẫu thân mau mang trang sức ngự ban cho ca ca ra đi, con còn phải quay lại”

“Chát!”

Tào thị tát cho nàng một cái: “Trang sức cái gì, ca ca ngươi chính là muốn bắt ngươi quay về, ở lại trong cung làm mất mặt!”

Cố Tân Ninh im bặt!

Sao ca ca lại có thể lừa gạt nàng?

Nàng đã mất nguyên cả một buổi chiều để chuẩn bị xiêm áo, trang sức!