Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 69



Cố Tu vào ở Triêu Huy viện, Song Thuỵ chỉ cảm thấy đây không phải là chuyện tốt. Người ngoài nhìn thấy Cố Tu một đường giết Thái tử, tịch biên Thượng Quan gia, thăng quan tiến chức, vinh hoa hơn người, giống kẻ mưu tính quyền thế trước đây, chỉ có hắn ở gần mới biết, Cố Tu càng ngày càng không vui, con ngươi đen thẫm như đang cố áp chế ngày nào tốt ngày đó.

Trong lòng hắn bị đè nặng.

Mặc dù trước kia hắn cũng băng lạnh, nhưng rõ ràng không giống bây giờ.

Hắn có thể mưu tính hết thảy, vạn vật đều nằm dưới chân hắn, Song Thuỵ chưa từng thấy hắn khốn khổ vì cái gì bao giờ.

Bây giờ hắn thật giống như đang tự giam mình trong một cái lồng vô hình.

Song Thuỵ không dám đi ra ngoài, lòng vòng bên ngoài hành lang, may mắn, ánh đèn bên trong phòng vẫn còn sáng, đợi rất lâu, Song Thuỵ dựa vào cây cột ngủ quên mất.

Không biết qua bao lâu, hắn bị đánh thức dậy, đập vào mắt là đôi mắt u ám sâu không thấy đáy của Cố Tu, trong mắt còn vằn những tia máu đỏ.

Có lẽ lại là một đêm lăn lộn không ngủ được.

Hắn mặc bộ tẩm y nguyệt bạch, đầu tóc bù xù, chân trần, ngón tay day trên thái dương, hỏi: “Hợp hương hồi trước thiếu phu nhân làm đâu?”

Song Thuỵ giật mình, lập tức tỉnh táo: “Nô đi hỏi Lục Kiều”

Lục Kiều bị tiếng đập cửa thức tỉnh, nhanh chóng đứng dậy đi tới chủ viện, mở ngăn đựng hương, để quá lâu, hương hơi có chút mốc, sợ không đốt được. Lục Kiều thử mấy lần, cảm giác áp bức trên đỉnh đầu ngày càng nặng nề.

Song Thuỵ thấy tay Lục Kiều run rẩy, cầm hộp quẹt nói: “Để ta thử”

Vừa dứt lời lại nghe “ầm” một tiếng, bọn họ thót tim lại, chậu hoa tím chín tầng ở trên giá đã rơi xuống đất.

Chậu hoa tím chín tầng này là loại rất quý giá, các lớp cánh hoa đẹp như mây, lúc này vỡ tan dưới đất.

Song Thuỵ: “Gia, sao vậy?”

Giọng Cố Tu trầm trầm: “Hoa này không đúng.

“Chỗ này phải bày hoa sơn trà, ai cho các ngươi đổi hoa?”

Lục Kiều bị quát, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống: “Gia tha tội, mùa đông không có hoa sơn trà…”

Cố Tu không nghe: “Tự ra ngoài lĩnh phạt”

Lục Kiều vâng lời đi ra ngoài, lại nghe Cố Tu nói: “Được rồi, không cần phạt.

“Tìm hoa sơn trà tới đây”

Lục Kiều tránh được hình phạt, trong lòng thở ra một hơi, Song Thuỵ sực nhớ: “Trong kinh thành có một nhà vườn rất nổi tiếng, nghe nói có thể trồng được hoa trái mùa, có lẽ nơi đó có hoa sơn trà”

Cố Tu: “Ở đâu?”

Song Thuỵ nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ nuốt nước miếng: “Bây giờ mới canh ba,

“Chờ trời sáng, nô đi mua ngay cho ngài được không?”

Cố Tu đã đi tới giá treo quần áo, cầm áo khoác thường ngày mặc lên người, cài áo, buộc dây, không kiên nhẫn lặp lại, giọng nói so với bóng đêm bên ngoài còn lạnh hơn: “Ở đâu?”

- --

Song Thụy gõ cửa, thấy không có người trả lời, đành phải đập cửa.

Người giữ cửa vườn hoa ngáp dài: “Ai vậy?”

“Mua hoa”, Song Thuỵ cao giọng kêu.

Người giữ cửa hoảng hốt nhìn sắc trời, mây dày che khuất ánh trăng, trời tối đến mức không nhìn thấy ngón tay, giật mình tỉnh táo lại: “Ngươi chờ một chút”

Nói một câu trấn an xong quay vào quát đám người làm: “… Có đạo tặc tới cướp”

Lúc Cố Tu gần như không nhẫn nại được nữa, định đạp cửa xông vào thì cửa mở ra, mười mấy người làm vườn cầm trong tay đòn gánh, dao chẻ củi.

Song Thuỵ bất ngờ lùi lại: “… hắc điếm?”

Người cầm đầu vườn hoa nói: “Tới vườn hoa ăn cướp à?”

Song Thuỵ nhíu mày, lúc này mới phát hiện đối phương hiểu nhầm, đưa bạc tới: “Chúng ta thật sự tới mua hoa”

Mấy người làm vườn đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt nói, bệnh thần kinh à!

May mắn, trong góc còn một chậu hoa sơn trà.

Mùi hoa dìu dịu lọt vào mũi, Cố Tu cuối cùng cũng gặp được mùi hương quen thuộc, hắn ôm vào ngực, tham lam hít vào một hơi, trong lòng trống rỗng được lấp đầy một chút.

Cố Tu ôm chậu hoa trong ngực, đi thẳng về Triêu Huy viện, đặt chậu hoa sơn trà lên kệ. Trước kia, Thẩm Tinh Ngữ thường ngồi ở chỗ này để thêu thùa, một lọn tóc rơi xuống má, bóng hoa sơn trà chiếu từng lớp trên khuôn mặt nàng, trong giỏ vẫn còn một cái tất đang khâu dở.

Là tất của hắn.

Ánh nến lay động, không gian bỗng như rơi vào hư ảo, trong thoáng chốc, Cố Tu nghe thấy một giọng nói thanh thuý:

“Gia, ngài về rồi à…”

Cặp mắt hoa đào cong cong, thả đồ thêu trên tay xuống, đứng dậy nghênh đón, váy trắng thuần khiết có thêu hoa diên vỹ dưới gấu nhẹ nhàng uốn lượn lay động như gió, loé sáng trong mắt người nhìn.

Nàng giống như tiên tử trên trời, xuyên qua đám mây trắng cùng ánh trăng rực rỡ, nhào vào trong lòng hắn.

“Tinh Ngữ…”

Ngón tay khẽ chạm, người trong ngực hoá thành bọt nước, tan biến không dấu vết, Cố Tu mở mắt ra nhìn xung quanh, căn nhà trống rỗng, không hề có một bóng người.

Cúi đầu, trong tay vẫn cầm chiếc tất được làm một nửa, trong lòng như bị lấy đi mất cái gì, trống rỗng, mệt mỏi dựa vào thành giường, ánh mắt trống rỗng.

Gió mạnh thổi sập cánh cửa sổ, bên ngoài bất chợt đổ mưa, đập vào kính, chảy từng dòng xuống, bên ngoài vẫn tối đen, mới chỉ qua canh tư.

Đêm nay sao lại dài như vậy?

261 ngày,

Tất của hắn đều đã thủng hết, không còn đôi nào.

Thẩm Tinh Ngữ, sao nàng vẫn chưa trở lại?

- --

Ban ngày, mấy người làm vườn kể lại chuyện xảy ra hồi đêm, bởi vì không biết thân phận Cố Tu nên cũng không biết là phủ đệ nào, Thẩm Tinh Ngữ còn tưởng là thế gia nào bỗng nhiên nổi hứng bất tử, nhưng nghĩ tới hiện giờ người ra vào vườn hoa đều là quản sự hào môn đại gia, nên dặn dò bọn họ đừng đem chuyện này nói ra ngoài, tránh rước hoạ vào thân.

Người làm vườn nào dám động đến quý nhân, không ai dám nói đến chuyện này nữa.

- --

Đông cung, một tẩm điện ở nơi khá hẻo lánh.

Đan Quế dùng bút than đánh dấu, chuẩn bị dùng kéo cắt vải, là loại vân tơ tằm thượng hạng, định làm cái yếm cho em bé.

Cung tỳ thiếp thân Vân Tâm thấy Đan Quế cầm kéo, đau lòng nói: “Nương nương, vân tơ tằm là loại trân quý, do hoàng hậu nương nương ban thưởng khi ngài xuất giá, loại vải tốt như vậy sao ngài không để lại dùng?”

Đan Quế mỉm cười nhìn sang: “Có gì đâu, trong bụng Thái tử phi là đích tử của điện hạ, kim tôn ngọc quý, vải tốt như vậy mới xứng với tiểu hoàng tử”

Vân Tâm vẫn đau lòng: “Tiểu điện hạ kim quý, có thứ gì tốt nào mà không có chứ, áo lót của Thượng công cục làm cũng rất nhiều, đồ của người đưa chưa chắc đã được dùng, trong khi vân tơ tằm ngài chỉ có một mảnh”

“Ngài đưa vân tơ tằm, điện hạ cùng Thái tử phi cũng không thấy trân quý.

“Đưa vân cẩm cũng được rồi, người ngoài sẽ không nói gì, ngài cũng chỉ có một chút đồ tốt này, việc gì phải đưa cho người khác?”

Đan Quế vẫn mỉm cười: “Ta biết ngươi nghĩ cho ta, nhưng ta tặng vật này là từ tâm của mình, vốn không phải trông cậy vào đó để được tặng thưởng gì cả”

Vân Tâm sốt ruột thay cho nàng: “Nhưng là chủ tử, ngài như vậy thì thua thiệt quá.

“Ngài cũng thấy, người khác lấy lòng điện hạ cũng đều để người biết, ngài thì ngược lại; người khác đều là đón ý nói hùa dâng thức ăn ngon hợp khẩu vị cho điện hạ, còn ngài thì lại nhất quyết theo y mạch làm thực dưỡng, dưỡng sinh, có thể điện hạ cũng không thích điều đó.

“Như vậy thôi thì cũng được đi, ngài còn tự vào bếp nấu nướng, nhưng ngay cả một cái tên cũng không nhận.

“Ngài nhìn một chút bên nhị trắc phi, hôm qua giữa ban ngày đưa cửu giang tô, buổi tối liền được thị tẩm. Điện hạ đã bao nhiêu lâu rồi không đến chỗ ngài, ngài còn ở đây làm đủ thứ.

“Ngài rõ ràng làm nhiều nhất, đáng ra phải được ân sủng nhiều nhất, nhưng cuối cùng lại là nơi vắng vẻ nhất”

Đan Quế nhìn nàng một cái: “Có gì phải uỷ khuất chứ?”

Nàng cong lưng, mắt không chớp cắt vải tơ tằm: “Điện hạ cũng có cái khó của điện hạ.

“Đông cung nhiều nữ nhân mà điện hạ thì chỉ có một.

“Thế tử phi đang mang thai, người mang thai hay có nhiều suy nghĩ, điện hạ trong lòng lo lắng, đương nhiên sẽ ở bên canh chăm sóc nhiều hơn. Các trắc phi gia thế tốt, đều là thân quyến triều thần đắc lực trong tay điện hạ, thiên kim tôn quý, điện hạ đương nhiên cũng không thể bỏ mặc được.

“Ta vốn chỉ là một tỳ tử, không giúp ích gì được cho điện hạ, vì thế ta không nên để điện hạ phải lo lắng buồn phiền vì mình, chiếm vị trí trắc phi, trong lòng ta cũng không yên, có thể vì điện hạ làm một chút chuyện gì thì ta cũng đều vui lòng”.

Ngoài cửa sổ, Cửu hoàng tử vô tình nghe được những lời này, cảm thấy trong lòng như được bao bọc bởi một thứ gì đó mềm mại, trong trẻo như suối, dịu dàng như mặt trời.

Trên đời này không có gì chạm đến trái tim con người hơn sự chân thành.

Ngày hôm nay, người ngoài chỉ biết Cửu hoàng tử lật thẻ bài của Đan Quế, không biết được rằng, Đan Quế đã thật sự đii vào lòng của Cửu hoàng tử.

Loại biến hoá này, chỉ có Đan Quế mới cảm nhận được.

Tuy nói số lần hầu hạ so với trước kia không khác biệt lắm, nhưng Đan Quế cảm thấy không giống nhau, ví dụ như Cửu hoàng tử hỏi nhũ danh của nàng, quan tâm đến cuộc sống trước kia của nàng, nghe nàng kể về những cực khổ thì trong ánh mắt có sự thương tiếc, sẽ nhớ sở thích của nàng, sau đó cho người mang tới những món đồ nho nhỏ, trong yến hội, Đan Quế cũng có thể bắt được ánh mắt hắn im lặng nhìn qua.

Nàng thích điều này hơn những món quà châu ngọc quý giá nhận được sau mỗi lần thị tẩm.

Là cảm giác được một nam nhân đặt mình trong lòng.

“Thế tử gia, có vẻ như ta đã làm được điều ngài dặn dò”, Đan Quế đứng dưới tán cây hải đường, nói cùng Cố Tu.

Đây là điều Cố Tu đã suy đoán được, hắn chính là nhìn trúng nàng có thể làm được nên mới lựa chọn.

Trên người Đan Quế có sự trầm ổn, quan trọng nhất, nàng xuất thân tỳ tử, không có cái kiểu kiêu ngạo, đủ nhỏ bé tầm thường, điểm này loại tâm tư lả lướt như Thịnh Như Nguyệt muốn giả bộ cũng không được.

Nhiệm vụ mà Cố Tu giao cho Đan Quế chính là, bất kể là tự ái, hèn mọn, thấp bé đến đâu cũng không được lộ dấu vết nào, đối xử thật tốt với Cửu hoàng tử.

Loại chuyện tốt này phải cố gắng thật nhiều ở giai đoạn đầu, đủ lâu, theo thời gian, Cửu hoàng tử sẽ dần phát hiện ra, những âm thầm bỏ ra không mệt mỏi đó sẽ dần tích luỹ thành sợi dây trói buộc hắn.

“Sớm hơn thời gian so với ta dự đoán.

“Ngươi làm không tệ”, hắn tán thưởng nói: “Nhớ lấy, ánh mắt nhìn xa một chút, đừng tranh chấp ngắn dài với bất kỳ ai, ngươi muốn chính là trái tim điện hạ.

"Đừng đòi hỏi gì cả, ai cũng muốn cầu xin hắn một điều gì đó, ngươi càng làm ngược lại, chỉ bỏ ra cho hắn, vì hắn lo nghĩ, điện hạ đối với ngươi sẽ càng thương tiếc. Ngươi phải biết, mỗi một phần ngươi nhượng bộ, vị trí ngươi sẽ dày thêm một phần trong tim điện hạ, tích luỹ đủ nhiều, ngươi sẽ là người hắn tín nhiệm nhất”

Người có quyền lực thích những người đủ trung thành với mình.

Thí dụ như hắn đối với đế vương cũng vậy. Hoàng đế chỉ đâu hắn đánh đó, luôn xông ra phía trước, nhưng sau đó không tham công, không so đo, lôi đình mưa móc thế nào cũng chấp nhận. Tiêu diệt các phe phái trong triều đình, hắn suy đoán đế vương có thể muốn nâng đỡ người này người kia, hắn sẽ nhanh chóng đẩy người đó lên vị trí then chốt, chứng minh mình trung thành mà không tham lam. Từng lần từng lần như vậy, đến bây giờ đế vương đã dám giao tính mạng cho hắn.

Rất nhiều thứ, hắn không cần mở miệng, đế vương đã vội vàng ban cho hắn.

Đan Quế: “Ta ghi nhớ,

“Thế tử gia còn cần ta làm gì nữa không?”

“Ta không cần ngươi làm bất cứ việc gì”, Cố Tu nói: “Ngươi nhớ, đời này, ngươi chỉ cần làm một chuyện này, bắt được tâm của điện hạ”

Đan Quế có chút chần chừ: “Ta sợ ta làm không tốt”. Tuy nói điện hạ hình như có lưu tâm với nàng, nhưng Thái tử phi hiền đức, các trắc phi đều có ưu thế, nàng có thể hoàn toàn chiếm được trái tim điện hạ sao?

Cố Tu không biết nghĩ tới cái gì, dưới hàng lông mi rậm đè nén cảm xúc cuộn trào, nói: "Cứ làm theo lời ta nói là được."

Hắn nói: “Trên đời này, chỉ cần có lòng, không gì không tính toán được”

Cho đến khi tách khỏi Cố Tu, trong đầu Đan Quế vẫn lặp đi lặp lại những lời này, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nhớ nổi không đúng chỗ nào.

Hồi lâu chợt dừng chân, nhìn phía xa xa, bóng lưng Cố Tu chỉ còn là một cái chấm nhỏ.

Vân Tâm hỏi: “Trắc phi nương nương, ngài đang nghĩ cái gì?”

Đan Quế: “Ta bỗng nhiên nhớ lại một ít chuyện xưa”

Nàng nhớ tới, lúc ban đầu khi Cố Tu kế thừa chức thế tử của phủ Trấn Quốc công, hắn vào triều đình nhưng lại không hưởng thụ đặc ân của tổ tiên, không đi Trường ninh quân, địa bàn của phủ Trấn Quốc công mà một mình một người một ngựa đi vào nơi phức tạp nhất: Đại Lý tự. 16 tuổi, các công tử thế gia khác còn đang ngắm chim làm thơ, phong lưu sung sướng, hai tay hắn đã dính đầy máu, được đế vương coi trọng.

Hắn gánh danh tiếng thế tử Trấn Quốc công, nhưng thực tế không hề dựa vào bất kỳ quan hệ nào của Cố Tử Trực, thậm chí ngay cả những thế lực nhân mạch hắn cũng từ chối, không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Sau này, khi công lao của hắn ngày càng lớn, đến một ngày, rõ ràng Trấn Quốc công vẫn còn đó, nhưng đế vương đã giao toàn bộ thực quyền của Trường ninh quân cho Cố Tu, Cố Tử Trực chỉ còn là cái vỏ rỗng.

Trong lòng Đan Quế chợt giật mình, lúc đó Cố Tu có dáng vẻ gì?

Bên này bị Tào thị phát bệnh đánh cho đập đầu trên mặt đất, đầu đập vào bậc đá, hắn bình tĩnh lau sạch máu trên trán, chờ Tào thị khỏi bệnh, bình tĩnh nói: “Ta không sao”

Cố Tử Trực, hoặc tổ phụ tổ mẫu hỏi tới, hắn chỉ nói: “Ta là nghịch ngợm, đụng phải đá”

Trên đời này, chỉ cần có lòng, cái gì mà không tính toán được?

Đan Quế bỗng nhiên giác ngộ, Cố Tu là vô tình, mọi chuyện đều có thể tính toán được.

Hết thảy mọi thứ đều là sự tính toán.

Đây là cách hắn sống sót và có được mọi thứ ngày hôm nay.

Nhưng nàng đối với Cửu hoàng tử đều là tính toán sao?

Không phải, có thể làm được tất cả những chuyện này, trước hết là dựa vào một điểm, đó là nàng ái mộ Cửu hoàng tử, tất cả những chuyện này nàng đều cam tâm tình nguyện làm, nàng vui sướng bởi đó là tình cảm chân thực, cho nên mới tự nhiên.

Nhưng trong mắt Cố Tu, những gì Thẩm Tinh Ngữ đã làm là gì? Hắn nghĩ đó là gì?

Hắn có cho rằng, những gì Thẩm Tinh Ngữ làm, cũng là tính toán giống như hắn không?

- --

Cáo thị của triều đình treo thưởng cùng bức hoạ của Thẩm Tinh Ngữ được dán lên, một góc cáo thị bung ra, gió thổi lung lay như muốn rơi xuống, Cố Tu nhìn thấy, dừng ngựa.

Hắn vào một nhà dân mượn hồ dán, phết sau mặt giấy, vuốt phẳng dán lại, đầu ngón tay hắn vẽ theo từng đường nét trên bức hoạ, Cố Tu dường như nhìn thấy cặp mắt hoa đào đang cong cong nhìn hắn.

“Gia…”

Thanh âm dễ nghe lọt vào tai, Cố Tu quay đầu, nhìn thấy một nữ tử đeo đồ trang sức đang vui vẻ chạy về phía phu quân mình, ánh mắt cong cong: “Gia…”

Cố Tu thu hồi ánh mắt, chằm chằm nhìn bức hoạ, lông mày nhíu lại. Thẩm Tinh Ngữ, nàng mưu tính cả với ta.

Quả thực lớn như vậy, có thể dựa vào cả đời.

Tại sao nàng lại không kiên nhẫn?

Tại sao lại bỏ cuộc giữa chừng?

Tại sao lại bỏ cuộc giữa chừng…