Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 70



Tiếng ve xuyên qua cái nắng gay gắt của mùa hè để vào thu, tiết trung thu cũng lặng lẽ tới, chỉ còn lác đác vài còn ve sầu cuối cùng trên cành.

Các cô nương cũng luôn thích các lễ hội náo nhiệt, Thư Nhàn mong chờ ngày này từ lâu rồi, gần đây Cố Tu ngày càng điên cuồng tìm kiếm, trên đường liên tục có người lục soát tìm Thẩm Tinh Ngữ, đã nhiều ngày nàng không bước chân ra đường.

Từ sớm, Thư Nhàn đã bảo đầu bếp làm bánh trung thu, trước đó một ngày còn tự mình lấy rượu hoa làm món cua say, dùng móc lấy hết thịt cua ra, vỏ chụm lại tựa như một con cua còn sống.

Thẩm Tinh Ngữ thậm chí không cần chạm vào càng cua, được ăn hai con.

Thư Nhàn thấy tâm tình nàng không tệ liền khuyên nhủ: “Trên đường có hội đèn, chúng ta đi xem một chút đi”

Thẩm Tinh Ngữ thật không muốn đi ra ngoài, nàng vốn là mỹ nhân, bây giờ phải giả trang cho xấu đi, trong khi Thư Nhàn nam trang lại rất tuấn mỹ hào phóng, vừa đi ra ngoài liền bị người ta dùng ánh mắt kỳ dị nhìn một công tử tuấn mỹ đi cùng xú nương tử.

Rất là khó chịu.

Cũng không biết cuộc sống giả trang xấu xí này phải kéo dài đến khi nào.

Thư Nhàn mơ hồ biết được tâm bệnh của nàng, người càng không muốn đi ra ngoài thì càng phải lôi đi: “Hôm nay trung thu, hẳn là Cố đại nhân còn phải bận bịu tranh công đoạt tước trong hoàng cung, chắc không để ý tìm ngươi đâu. Ngươi đeo mạng che mặt, trên đường nhiều người như thế, quan sai cũng không kiểm tra hết được, chắc cũng không cần giả trang xấu xí.

"Hơn nữa, hội đèn lồng rất đẹp, nghe nói năm nay sẽ có vũ cơ Ba Tư..."

Nữ hài tử là hiểu nhau nhất, Thư Nhàn dùng vốn từ vựng phong phú của mình để miêu tả lễ hội đèn lồng, xe và pháo hoa. Thẩm Tinh Ngữ bị nàng nói đến động tâm, nhìn vào gương hồi lâu, vừa ra đến cửa lại cắn răng nhịn đau trang điểm cho mình xấu xí.

Đương kim đế vương là thánh minh, Đại Khánh sầm uất, Thượng kinh cũng coi như là trung tâm kinh tế văn hoá của cả nước, những ngày lễ tết, trên đường phố người đông như nêm cối, phi thường náo nhiệt, hai bên đường phố cửa hàng dày đặc, đủ các loại đồ chơi, ăn vặt.

Hai nữ tử vô cùng hứng thú, đi dạo một vòng, mua đủ các thứ linh tinh, Thư Nhàn thấy cửa hàng đèn lồng lớn nhất có trò đoán chữ liền kéo Thẩm Tinh Ngữ sang xem náo nhiệt.

Thư Nhàn chen lấn giữa đám người, mở một con đường cho Thẩm Tinh Ngữ thuận lợi đứng lên phía trước, nhìn thấy cái đèn đẹp nhất, đó là chiếc đèn lồng hình con thỏ với bộ lông trắng như tuyết, đôi tai màu hồng, khuôn mặt tròn phúng phính, ánh sáng mờ ảo xuyên qua lớp giấy dâu khiến chú thỏ như có sự sống.

Thư Nhàn thấy nàng thích bèn hỏi lão bản về quy tắc chơi, nếu muốn lấy được chiếc đèn đẹp nhất, phải đoán mặt chữ, bàn về thi thư chữ viết, Thư Nhàn ung dung đoán đúng mười câu, thắng được chiếc đèn con thỏ, đưa cho Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ nâng chiếc đèn lên cao, yêu thích không rời tay, ánh đèn chiếu vào mặt nàng, soi rõ sự vui thích không che giấu.

Đột nhiên, có người ngăn nàng lại giữa đường, đưa cho nàng một đĩnh bạc, giọng cứng rắn ra lệnh: “Mười lượng bạc, bán đèn này cho ta”

Lễ tết, đối với người có gia thất thì là ngày vui chơi náo nhiệt, đối với người không nhà mà nói chỉ là gia tăng sự cô đơn tịch mịch. Viên Tâm biết trong lòng Cố Tu như thế nào, không muốn hắn bực bội ở trong phủ uống rượu giải sầu, cưỡng ép bắt đi ra xem hội đèn.

Cố Tu từ xa đã nhìn thấy cái đèn con thỏ kia, tự nhiên nhớ đến đêm 30 đó, Thẩm Tinh Ngữ đứng ở cổng Thiên môn vẫy tay với hắn, kinh động thánh giá, chỉ để đưa cho hắn một cây đèn uyên ương, giữa trời pháo bông, nàng nhón chân lên hôn hắn.

Nàng nói: “Ta không muốn năm đầu tiên chúng ta thành thân, ngày cuối cùng của năm lại giận dỗi, kết thúc không vui.

“Ta muốn cho chàng một năm mới tốt đẹp.

“Sau này mỗi một năm, vào giờ phút này, ta sẽ chúc mừng năm mới với chàng”

Một trận đau lòng như xé tâm can tràn tới.

Nàng vốn luôn đón ý vừa lòng hắn.

Nàng rất thích thỏ, có thể nhìn thấy nàng rất muốn nuôi thỏ, hỏi hắn về sở thích động vật, không phải là muốn để hắn bước chân vào cuộc sống của nàng sao, cho đến cuối cùng chọn một đôi chim bồ câu.

Tại sao hắn lại keo kiệt không đáp lại nàng?

Cố Tu ở bên ngoài, chỉ cái đèn thỏ: “Lấy đèn kia”. Nếu nàng ở đây, nhất định nàng sẽ thích.

Viên Tâm xung phong nhận việc. Đại nhân nhà mình kim tôn ngọc quý, sao có thể chen lấn cùng đám người kia, vì thế hắn lao vào vẹt qua vẹt lại mấy tầng người đến nơi, đúng lúc Thư Nhàn thắng được cây đèn, đưa cho Thẩm Tinh Ngữ.

Thư Nhàn không chịu, đây là nàng chiến thắng mà có được, mặt tái đi vì giận: “Vị công tử này, đây là cái ta thắng được cho thê tử, không bán!

“Ngươi muốn thì tự đi đoán chữ mà kiếm!”

Hiếm khi thấy Cố Tu muốn một cái gì, Viên Tâm nhất định phải có được vật này, lại chuyện ép buộc mua bán này hắn không lạ: “Ta không phải tới nói phải trái với ngươi.

“Đèn này ta phải có, hoặc là ngươi bán cho ta, hoặc là ta cướp của ngươi”

“Ngươi!” Thư Nhàn đang muốn nổi giận, ống tay áo bị Thẩm Tinh Ngữ kéo lại, nàng lắc đầu, tỏ ý không muốn làm ầm ĩ.

Thẩm Tinh Ngữ đưa đèn cho Viên Tâm.

Viên Tâm cầm đèn, đưa bạc cho Thẩm Tinh Ngữ rồi bỏ đi.

Thư Nhàn vẫn còn giận, thấy Thẩm Tinh Ngữ dựa sát vào người, nói nhỏ: “Đi mau”, sợ là Cố Tu đang ở gần đó.

Cố Tu không hề biết, lúc này Thẩm Tinh Ngữ chỉ cách hắn khoảng bốn trượng, cách bốn trượng nhưng có đến năm sáu trăm cái đầu người che khuất tầm mắt.

Viên Tâm vẹt biển người trở về, đưa đèn cho Cố Tu.

Cố Tu nhận đèn, nâng lên xem, thân đèn được mài nhẵn tinh tế, có một tia hương cam mát lạnh như có như không quẩn quanh đầu mũi, mùi hương này vô cùng nhẹ nhưng Cố Tu vẫn ngửi thấy, con ngươi hắn co rút, tim đập kịch liệt, lại đưa cái đèn lên mũi ngửi.

Là mùi hương Thẩm Tinh Ngữ hay dùng.

Hắn chợt sải bước chân trong đám người tìm kiếm, Viên Tâm thấy hắn nổi điên, đuổi theo: “Sao thế?”

Cố Tu: “Nàng ở gần đây, trên lồng đèn có mùi hương của nàng”

Trán Viên Tâm giật giật, hắn cũng sắp không chịu nổi. Ở trên đường, hắn thấy người ta có y phục giống cũng xông lên kiểm tra, tóc mai tương tự cũng đi kiểm tra, ngay cả đi ăn cơm uống trà cũng phải ngồi gần cửa sổ, thường xuyên đang ăn được một nửa, nhìn thấy bóng lưng tương tự liền quẳng đũa đuổi theo.

Mùi hương nữ nhân không phải giống nhau sao?

Viên Tâm kéo tay hắn: “Ngài đừng tìm nữa, đèn này ta mua lại từ tay một cặp phu thê, nữ tử kia ta đã nhìn rồi, không phải thế tử phi”

Tay hắn chỉ vào mắt mình: “Ta không mù, nếu thế tử phi ở trước mắt, ta lại không nhận ra sao?

“Nữ nhân kia khoé mắt có mấy nốt ruồi đen, dung mạo không bằng một nửa thế tử phi, khẳng định là không phải”

Cố Tu tin chắc mình không ngửi sai: “Là mùi của nàng”

Cố Tu lấy trong ngực ra bức hoạ Thẩm Tinh Ngữ, hỏi từng người đi qua: “Ngươi có nhìn thấy qua người này không?

“Ngươi có nhìn thấy không?

“Ngươi có nhìn thấy không?”

Viên Tâm nhìn cái cảnh này, hán tử cao chín thước chợt đỏ hết mắt, lấy ống tay lau nước mắt.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ, nếu tìm được thi thể của Thẩm Tinh Ngữ thì tốt biết mấy!

Để hắn hoàn toàn buông bỏ được ý định của mình.

Không biết hỏi qua bao nhiêu người, nghe không biết bao nhiêu câu “chưa thấy”, từ hy vọng đến thất vọng, Cố Tu một lần nữa rơi vào mệt mỏi vô lực.

Khi Lương Bẩm Thanh tìm tới, Cố Tu đã giống như quả cà tím héo úa trong sương giá.

“Cố đại nhân sao vậy? Ngài muôn ngàn lần không được xảy ra chuyện, bệ hạ ở ngự thư phòng đang nổi giận, đòi ngài, lão nô tìm ngài cũng sắp điên rồi”

Cố Tu không còn cách nào khác phải hồi tâm tĩnh trí, cưỡng ép mình tỉnh táo: “Xảy ra chuyện gì?”

“Aiz, ai có thể nghĩ tới được chứ, là Thập nhất công chúa”, Lương Bẩm Thanh nói: “Bệ hạ đang tức giận”

Vì Thập nhất công chúa, bệ hạ cùng Chiêu viện đã chọn một tuấn tài có gia thế nhân phẩm hết sức thích hợp, nhưng Thập nhất công chúa quyết tâm muốn gả cho hàn môn Sở Dự. Hôm nay Thập nhất công chúa đang quỳ trước cửa ngự thư phòng, bức bách đế vương thu hồi thánh chỉ, hoàng đế tức giận đến nỗi lật ngược cả án thư.

Chiêu viện cầm đèn chờ ở cửa cung, thấy Cố Tu mới thở ra một hơi, vừa đi vừa nói chuyện:

“Bây giờ sợ là bệ hạ cảm thấy nữ nhi phụ lòng phụ thân, ta không thể xuất hiện, nếu ta qua đó sẽ khiến bệ hạ càng chán ghét, phiền Cố đại nhân trấn an bệ hạ”.

Cố Tu đương nhiên biết tâm tư của đế vương trong cuộc hôn nhân này. Phải nói trong những công chúa của đế vương, hôn sự của Thập nhất công chúa là thuần khiết nhất, lựa chọn người chưa từng vào triều tranh đấu, tài sản trong sạch, lại là gia thế hưng thịnh mấy đời, gia phong đủ thanh liêm, thoả mãn được những điều kiện này cũng rất hà khắc, phải chọn được người có nhân phẩm, tính tình, dung mạo, ngay cả tính tình hậu viện bà tử cũng sai Cố Tu kiểm tra ngọn ngành, giữa ngàn vạn người mới chọn được một phò mã như ý.

Vậy mà Thập nhất công chúa không muốn phu quân tốt như vậy, cứ đòi gả cho hàn môn.

Sở Dự, nếu coi như bề tôi thì hoàng đế hài lòng, nhưng coi như phò mã thì không hài lòng.

Cố Tu nói: “Chiêu viện không nên khách khí, thần sẽ hạ cơn giận của bệ hạ xuống, còn Thập nhất công chúa bên kia cần Chiêu viện hoà giải” căn nguyên của chuyện này phải là sự nghe lời của Thập nhất công chúa.

Chiêu viện nói: “Cố đại nhân hiểu lầm, ta không phải muốn đại nhân thúc đẩy hôn sự này, mà là kính nhờ đại nhân khuyên bệ hạ thu hồi cuộc hôn nhân này, thoả mãn tâm nguyện của Thập nhất”

Chiêu viện thông minh và thực tế như thế nào, Cố Tu biết rất rõ, nhưng theo như người mà đế vương chọn, không chỉ tốt cho Thập nhất công chúa, mà với Chiêu viện cũng thích hợp nhất, tương lai đế vương về cõi tiên, có một tế tử đắc lực, cuộc sống của nàng cũng sẽ không quẫn bách.

Sở Dự có thể tốt đến mức nào?

Cố Tu tưởng mình nghe lầm.

Hay là nàng không nghĩ thông?

Chiêu viện nhìn thân ảnh gầy gò đang quỳ của Thập nhất công chúa ở phía xa, nhẹ nhàng giải thích: “Ta không phải cảm hứng nhất thời, cũng biết Thập nhất gả đến bá phủ là tốt, nhưng có tốt trăm vạn lần cũng không bằng cái cam tâm tình nguyện của Thập nhất.

“Suốt hai năm qua, ta đã kết hợp nó với vô số người, đứa nhỏ này cũng không phải là không hiểu chuyện, cũng rất cố gắng tiếp xúc với người ngoài.

“Nhưng không thể cảm thấy vui vẻ”

Cố Tu cảm thấy Chiêu viện chính là mềm lòng: “Thập nhất công chúa còn nhỏ”

Chiêu viện: “Cố đại nhân, ta biết ý ngươi,

“Nếu ta cũng làm áp lực, có lẽ Thập nhất sẽ nhận ra thực tế mà đồng ý, nhưng ta không muốn nó không vui vẻ”

Cố Tu: “Chiêu viện có biết, nếu Thập nhất công chúa gả cho Sở Dự, ngài có lường trước được tương lai của mình sẽ thế nào không?”

Chiêu viện nhẹ giọng nói: “Ta cẩn thận ở bên bệ hạ những năm này, chính là để Thập nhất có thể sống thoải mái tuỳ ý, nguyện vọng lớn nhất của nó là gả cho Sở Dự, ta chỉ cần thoả mãn nguyện vọng của nó”

Cái này quả thực không giống tác phong xử sự của Chiêu viện. Chiêu viện thấy Cố Tu không hiểu liền cười giải thích: “Chúng ta ở trong triều đình này mưu tính hết thảy, đoán trước hết sự cố, nhưng cũng không thể mất bản tâm, cần biết cõi đời này vẫn có hai chữ “chân thành”, càng phải tôn trọng người chân thành với mình”

Cố Tu không phân biệt nữa: “Được”

Cố Tu cùng Chiêu viện tách ra, từng bước đi lên thềm ngọc, dừng trước mặt Thập nhất công chúa.

Thập nhất công chúa không biết đã quỳ bao lâu, đầu gối sắp không chịu nổi, người hơi lay động, lại quật cường cắn chặt môi, đôi mắt khóc sưng như hột đào, sắc mặt tái nhợt, đời nàng trước giờ chưa từng phải khổ sở như vậy.

Cố Tu hơi khom người, hỏi: “Công chúa, Sở Dự sắp bị đưa đến nơi nghèo khó, ngài có biết sau này ngài sẽ phải chịu khổ như thế nào không?

“Gia thế Sở Dự quá thấp, thân phận phò mã so với công chúa thấp hơn rất nhiều, sẽ bị người ta cười nhạo. Thời gian lâu dần, ngài sẽ rơi khỏi giai tầng, tuột ra ngoài vòng tôn quý của Thượng kinh”.

Công chúa hoàng gia còn nhiều, nhưng công chúa không có thực quyền, phụ hoàng lúc còn tại vị thì có thể còn dựa được vào, khi phụ thân qua đời chỉ có thể hoàn toàn dựa vào phu quân, huynh đệ thủ túc khác mẹ là không trông cậy được.

Nếu phu quân không đắc lực, rất nhanh công chúa sẽ mất đi hết quyền uy,

Cái gì mà cơm canh đạm bạc cũng có thể hạnh phúc, câu này chỉ là lừa dối. Trên đời này chính là nâng cao đạp thấp, người bình thường đứng trước quyền thế, có những lúc ngay cả số mạng, công đạo cũng không cầu được.

Nhất là những người đang ở bậc cao phải rơi xuống thấp, càng không chịu nổi sự chênh lệch đó.

Thập nhất công chúa: “Những thứ này rất trọng yếu, nhưng so với việc gả cho người mình không thích, thì có vẻ những thứ đó không còn quan trọng nữa.

“Ta vẫn muốn gả cho người mình thích”

Cố Tu: “Trước khi ta bước vào cánh cửa này, công chúa vẫn có thể đổi ý.

“Bây giờ hối hận cũng không sao, chẳng qua chỉ là vấn đề thể diện mà thôi, chỉ mong công chúa tương lai cả đời không hối hận”

Hắn nói xong những lời này, đứng thẳng người, quay mũi chân đi về phía ngự thư phòng.

Thập nhất công chúa bỗng nhiên nói: “Cố đại nhân, ngài còn nhớ thế tử phi sao?”

Cố Tu dừng chân, xoay nửa người lại, ánh đèn trong cung điện hắt sáng một bên mặt, nghe Thập nhất công chúa nói: “Ta còn nhớ giao thừa năm đó, ta ở trên cổng thành nhìn đèn đuốc, thấy nàng đứng dưới cổng Thiên môn vẫy tay với ngài, kinh động ngự giá chỉ vì muốn đưa cho ngài một ngọn đèn.

“Lần đầu tiên ta gặp nàng là ở Đông cung, một người ba quỳ chín lạy từng bậc thang của Vân Yên tự, bị nhiều người chỉ trích, cảm thấy nàng đã ném hết mặt mũi của nữ tử khuê tú, chính thê nhưng lại có hành vi mị hoặc, trong tiệc rượu mọi người cũng chỉ trích nàng, bài xích nàng.

“Khi đó ta đã hỏi qua, vì sao nàng làm chuyện khác người như vậy, chẳng lẽ nàng không biết mình sẽ bị người ta bàn luận hay sao?

“Nàng trả lời ta: ‘Bởi vì ta gả cho người mình rất thích, nên ta không muốn làm hiền thê’

“Nàng dự liệu được hết thảy nhưng vẫn làm.

“Có một số việc ta nhận thấy,

“Thật tâm thích một người, sẽ không cân nhắc được mất”

Bàn tay đang buông thõng bên người Cố Tu siết chặt lại, giọng run rẩy: “Nàng nói: ‘Gả cho người rất thích’?”

Thập nhất công chúa: “Đúng vậy”

Thật kỳ lạ, hôm đó rõ ràng là mùa đông, Cố Tu nhìn ánh trăng mênh mông, trong đầu thoáng qua lời tỏ tình của nàng, ngày đầu tiên thành hôn, nàng trật chân, hắn ôm nàng, hai tay nàng bám trên tay hắn, vươn người lên sát mặt hắn, đôi môi đỏ ghé vào tai:

“Ta cố ý trật chân… ta thích ngài, muốn ngài thương tiếc ta”

Có khả năng nàng có ý cứu tỳ tử, muốn làm hắn hài lòng, nhưng nếu những lời này là thật lòng thì sao?

Nếu như nàng thật lòng thích?

Tất cả những chuyện nhỏ nhặt kia của nàng, trật chân, bị thương đầu gối, thương ở tay, ăn cay đau, sợ tối, sợ nước, đủ thứ tổn thương lớn nhỏ cho bản thân, những lời nói dối nhỏ nhặt, có phải vì không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy để thu hút sự chú ý của hắn?

Hắn giống như rơi vào trong nước, miệng mũi không thể hô hấp, tim giống như bị chuỳ đập mạnh một cái…