Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 73



Viên Tâm vừa chớp mắt, Cố Tu đã chạy ra khỏi nghị sự đường.

Viên Tâm chớp mắt cái nữa, Cố Tu lại đã đứng trước mặt hắn: “Ngươi nói thật?”

Viên Tâm: “Thiên chân vạn xác, ta chắc chắn, đám cún con cũng vây quanh nàng, bây giờ ngài chạy tới, chắc chắn nàng vẫn còn ở đó”

Trong nháy mắt, đáy mắt Cố Tu đã đỏ bừng, hắn bám lên tay Viên Tâm đang run rẩy: “Ngươi có phái người đi theo không?

“Có làm kinh động nàng không?”

Viên Tâm phải quát lên: “Chẳng lẽ ta không nghĩ được những cái đó sao?

“Chỉ đứng từ xa nhìn thôi, không ai kinh động nàng.

“Ngài đi nhanh lên!”

Cố Tu nắm lấy tóc mình, sực nhớ: “Ta phải thay y phục,

“Đúng rồi, còn phải tắm nữa.

“Phải cạo râu”, gần đây hắn ngày đêm tập trung tra án, không về nhà, Thẩm Tinh Ngữ thích sạch sẽ như vậy, trước đây y phục của hắn luôn được nàng xông hương trước khi mặc.

Hắn phải về phủ Trấn Quốc công một chuyến.

“Việc trọng yếu nhất bây giờ là phải đi gặp nàng!” mắt Viên Tâm muốn lồi ra, tìm sống tìm chết lâu như vậy, thế mà khi tìm được thì lại khiếp đảm như thế: “Ngài phải đi tìm hiểu rõ, vì sao nàng chạy trốn?”

Cố Tu trầm mặc một phút, ra lệnh cho trung thư lệnh đứng sau: “Ngươi, cởi y phục ra!”

Trung thư lệnh ôm bút há hốc miệng: “A?”

Cố Tu thay trường sam của nho sinh, lên ngựa, tốc độ phi còn nhanh hơn chim bay.

- --

Nữ nhi đều hoàn toàn không thể chống cự được với mấy động vật nhỏ trắng như tuyết, Thẩm Tinh Ngữ cúi người ôm một con chó nhỏ vào ngực, sờ lông, sờ đuôi, nắm chân nó nghịch.

“Thật là đáng yêu!” Nàng không kiềm chế được sự thích thú, nhìn xung quanh không thấy chủ nhân của đám chó này đâu: “Nhà ai mà lại có thể nuôi nhiều chó con đến vậy?

“Chỗ này phải đến cả trăm con ấy chứ?”

A Điều cũng ôm một con chó trắng như tuyết, cười toe toét: “Thật là đáng yêu”

Thư Nhàn nhìn xung quanh: “Kỳ quái, nuôi nhiều chó như vậy mà sao không thấy có bóng người nào?”

Có thể nuôi nhiều như vậy, hẳn là một người rất thích chó, không thể có chuyện bỏ mặc như vậy được: “Chắc là chó có chủ chứ nhỉ?

“Hay đợi một chút gặp người chủ, chúng ta mua mấy con về nuôi”

“Được”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Chúng ta mua sáu con đi”

Thư Nhàn đút cho nàng một miếng đào: “Đều nghe theo ngươi”

Thẩm Tinh Ngữ chớp chớp mắt, giơ hai chân con chó lên cao, bàn chân mập mạp mềm mềm của con chó nằm gọn trong tay nàng, nàng cười tươi: “Ta mua ngươi về,

“Gọi ngươi là Tiểu Thư nhé”

Thư Nhàn đặt trái mật đào xuống, thò tay tới: “Bạch Trân Châu ngươi giỏi nha,

“Hôm nay ta phải thể hiện sức mạnh trượng phu!”

Thẩm Tinh Ngữ ôm con chó nhỏ chạy trốn, tà váy tung bay cuốn theo mái tóc dài, eo nàng bị cù đến phát nhột, tiếng cười trong trẻo như ngọc rơi.

Nàng cười đến cong cả người, Thư Nhàn vô tình kéo rơi mạng che mặt của nàng, toàn bộ khuôn mặt như hoa như ngọc lộ trong không khí, lại bị Thư Nhàn cù cho một trận, hai nữ tử lăn lộn thành một khối trên đất.

“Thôi thôi, ta sai rồi”

Thẩm Tinh Ngữ cười cầu xin tha thứ: “Mạng che mặt của ta cũng rớt rồi”

Thư Nhàn dí tay lên trán nàng cưng chiều, ngồi dậy: “Tạm thời tha cho ngươi, xem ngươi còn dám lấy tên ta đặt cho chó nữa không”

Vừa nói, Thư Nhàn vừa chạy đi nhặt mạng che mặt cho nàng. Thẩm Tinh Ngữ ngồi dậy, vén sợi tóc loà xoà qua tai, đôi môi đỏ mọng như anh đào, bên má nàng là thảm cỏ xanh tươi, ánh nắng chiếu một tầng ánh sáng trên mặt nàng, trông như ảo mộng.

Thẩm Tinh Ngữ đột nhiên quay người nhìn về phía xa, sơn cốc không có ai. Nàng lưỡng lự nhìn chằm chằm vào sơn cốc trong giây lát, chắc mình nhìn nhầm rồi.

Lúc này Thư Nhàn nhặt mạng che mặt chạy lại, hai tay vòng qua cổ nàng từ phía sau, mặt ghé sát vào bên cổ nàng, tỉ mỉ vuốt lại mái tóc dài có chút bù xù:

“Khát nước không?”

“Có một chút”

Thư Nhàn khom lưng cầm ly nước nho lên, Thẩm Tinh Ngữ nhận lấy, uống một ngụm, ánh mắt lại nhìn về phía sơn cốc.

Lại là cảm giác đó, hình như trong sơn cốc có người đang chăm chú nhìn nàng.

Thẩm Tinh Ngữ vừa nhìn, bước chân cũng đi về phía sơn cốc, Thư Nhàn thấy thế liền đuổi theo: “Sao vậy?”

Thư Nhàn vốn vẫn sợ mình bị lộ tẩy giả nam trang, thời gian qua luôn tận lực giả cho giọng mình thô ráp như nam tử, lúc này cũng không ngoại lệ.

Thẩm Tinh Ngữ uống một ngụm nước: “Bên kia hình như có người”

Nàng đã lâu không cưỡi ngựa, lại vừa chạy hai vòng, bên sườn cốc kia lại cao, nàng đi vài bước đã chồn hết chân, người lảo đảo.

Thư Nhàn kịp thời đỡ nàng, hỏi: “Chân còn đau à?

“Chúng ta quay về thôi, qua tiệm thuốc ta mua thuốc về bóp chân cho ngươi”

Thẩm Tinh Ngữ vẫn nhìn về phía sơn cốc: “Đến bên kia nhìn thêm một chút rồi về”

Thẩm Tinh Ngữ đi được một nửa, mắt đã nhìn thấy miệng sơn cốc, bỗng một ông già râu bạc trắng cầm roi da xuất hiện, đưa ngón tay lên miệng huýt một hơi dài, đám chó con vây tới như ong vỡ tổ.

Thẩm Tinh Ngữ thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là chủ nhân của đám chó này.

Thư Nhàn hỏi: “Ông là chủ của bầy chó này sao?”

Ông già mặc chiếc áo dài màu xám tro nói: “Đúng vậy”

Thư Nhàn nói: “Phu nhân ta rất thích chó, có thể bán cho ta sáu con được không?”

Ánh mắt ông già lướt qua Thẩm Tinh Ngữ cả người mặc bạch y, gấu váy thêu hoa lê, trên mặt đeo mạng trắng như tuyết: “Vị này là phu nhân của ngươi?”

“Đúng”, Thư Nhàn nhìn ông già một chút, lại nhìn Thẩm Tinh Ngữ: “Đúng vậy.

“Phu nhân ta rất thích mấy con chó xù này, có bán không?”

Ông già: “Được chứ, một con 500 văn tiền”

Thư Nhàn đưa 5 lượng bạc: “Không cần thối lại”

Thư Nhàn đưa cho A Điều ôm 2 con, mình ôm 4 con, để Thẩm Tinh Ngữ ôm 1 con: “Ngươi cẩn thận chút, đừng để nó cắn vào tay”

“Biết rồi, ngươi nói nhiều quá”, Thẩm Tinh Ngữ cười.

“Còn chê ta lắm lời!” Thư Nhàn hừ một tiếng: “Sau này ta già rồi càng lắm lời…”

Ba người chậm rãi đi xa dần, gió thổi mang theo mấy câu trò chuyện của các nàng tới bên tai, ông lão quay đầu nhìn, Cố Tu đang bám vào một bên sơn cốc, tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.

Khóe miệng hắn phun ra một ngụm máu, nhưng lại dùng tay kia bịt miệng Viên Tâm, nhìn chằm chằm hắn, ra hiệu cho hắn im lặng.

Cố Tu cũng ra hiệu cho thuộc hạ, bảo bọn họ từ xa đi theo để xác định nơi ở của Thẩm Tinh Ngữ.

Viên Tâm tức giận đến đỏ mặt!

Hắn trước đó chắc đã mất trí rồi, nhìn thấy đám chó con nháo nhác, từ xa xác định là Thẩm Tinh Ngữ thì phải giữ lại rồi mới đánh ngựa chạy đến Đại Lý tự.

Đã tìm ba năm rồi!

Có lúc tưởng nàng đã chết, sợ nàng gặp các loại bất trắc, ăn không ngon, ngủ không yên, bị bệnh tim đau thắt vĩnh viễn không chữa được, dùng hết tất cả khí lực, suy nghĩ mọi biện pháp, ngày nào cũng kiên trì tìm kiếm.

Kết quả là người ta có tình lang!

Sợ là suốt ba năm qua, nàng ta luôn cùng tình lang sung sướng!

Viên Tâm còn nhớ, không phải tiểu tử này tiết trung thu 2 năm trước không chịu đưa cho hắn đèn lồng đây sao!

Thì ra nữ tử đó ban đầu đúng là Thẩm Tinh Ngữ, cố ý giả trang xấu xí, điểm cái nốt ruồi lớn trên mặt!

“Nàng ta phản bội ngài như vậy, sao không trói lại thả trôi sông?

“Làm chuyện trái lương tâm chính là nàng ta”, Viên Tâm cắn răng, hắn thật sự thấy Cố Tu đã hy sinh không đáng: “Nàng ta mới không dám gặp ngài chứ, tội gì ngài phải chịu đựng ở đây?”

Cố Tu tập võ, thính lực rõ ràng tốt hơn người thường. Trời đã xế chiều, chân hắn vẫn còn đau nhức, căng thẳng, tim đau rút, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh như băng.

Hắn đẩy Viên Tâm ra, nghiến răng: "Đừng nói nữa!"

Viên Tâm tức giận muốn bùng nổ, thế tử phi không phải thích Cố Tu nhất sao, tại sao lại có thể có tình lang?

Hắn không thể tiếp thu được kết quả này!

“Chẳng lẽ cứ để nàng ta sung sướng cùng tình lang?

“Người bị đội nón xanh mà vẫn nhịn?”

Cố Tu cũng tức chết, cũng hận chết, hắn biết Viên Tâm nói đúng, hẳn là nên đập chết tình lang kia, bắt Thẩm Tinh Ngữ về, dùng dây xích khoá lại ở Triêu Huy viện.

Trái tim bị phản bội như bị đâm thủng một lỗ, khắp nơi đều đau, không hiểu sao lời hắn nói ra lại thành: “Ngươi để ta suy nghĩ một chút,

“Trước hết đem nàng cùng… người kia điều tra rõ.

“Không có lệnh của ta, không được phép động đến nàng, tra rõ rồi tính sau!”

Viên Tâm đời này chưa từng thấy Cố Tu sợ qua cái gì!

Thấy hắn bị nữ nhân đùa bỡn như vậy mà còn nhịn, tức giận không biết phát tiết đi đâu, đá lên vách núi một cái, hung hăng văng tục: “Mẹ kiếp!”

Sau thời gian khoảng 2 chung trà theo dõi đến địa chỉ, Cố Tu cũng đã nhận được một ít thông tin ban đầu.

Thẩm Tinh Ngữ lấy tên giả là Bạch Trân Châu, chủ vườn hoa Nguyên Trân. Từ 3 năm trước, vườn hoa này nhờ vào ngôi nhà lưu ly, hồng quả quả, trồng hoa quý trái mùa mà một bước trở thành vườn hoa nổi danh nhất Thượng kinh.

Nói cách khác, sau khi nàng giả chết rời đi không lâu, đã tự mình làm nên sự nghiệp bằng vườn hoa nổi tiếng!

Tình lang của nàng là quản sự của vườn hoa Nguyên Trân, Thẩm Tinh Ngữ phụ trách trồng hoa, tất cả chuyện bên ngoài do tình lang phụ trách. Vườn hoa Nguyên Trân chuyên cung cấp hoa cho các cao môn đại thế gia, còn cung ứng hoa cho triều đình.

“Mẹ kiếp!”

Lỗ mũi Viên Tâm phình to ra: “Trong phủ ta cũng dùng hoa của vườn này!” Trở về là đập hết!

Cố Tu nhớ tới lần hắn đi mua chậu hoa sơn trà kia!

Thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ mới tra được như vậy, mọi người đều biết thông tin như vậy, nhưng với Viên Tâm mà nói, đây chính là Thẩm Tinh Ngữ phản bội.

Thậm chí còn hoài nghi, có phải Thẩm Tinh Ngữ đã cấu kết với tình lang này trước khi bỏ trốn hay không?

Hắn không nhịn được, rút đao thở phì phò nói: “Ta đi chém cái tên chó má kia!”

Tên chó má kia đương nhiên là chỉ Thư Nhàn.

“Đứng lại!” Cố Tu nạt: “Tra thêm một chút nữa, ta muốn thông tin kỹ lưỡng hơn”

“Đã như vậy rồi còn tra cái gì nữa!”, Viên Tâm thầm nghĩ, chém cái là nhanh nhất!

Cố Tu rũ mí mắt xuống, một lần nữa nhìn vào những dòng chữ trong báo cáo, thấy những thành tựu của vườn hoa hôm nay, chỉ trong vòng 2 3 năm nàng im hơi lặng tiếng dưới mí mắt của hắn mà làm được lớn như vậy, hắn chợt cười ra tiếng.

Hắn vốn nghĩ nàng chỉ là một kẻ phụ thuộc, một dạng bình hoa di động, không ngờ nàng lại có thể làm lớn như vậy, hắn không thể kiềm chế được cảm giác kiêu ngạo, tự hào về nàng.

“Bản lãnh của nàng thật lớn!”

Viên Tâm đờ người ra: “Ngài không hận nàng chạy trốn à?”

Bàn tay Cố Tu như siết chặt miếng giấy hoa tiên cầu phúc kia: “Hận.

“Lúc đầu rất hận, hận đến ngứa hết cả răng, nàng bên cạnh ta mà dám chạy trốn.

“Nhưng không hiểu sao đến một ngày, điều ta mong đợi lớn nhất, chính là chỉ cần nàng còn sống.

“Chỉ cần nàng sống, cho dù có là thê tử hay thiếp thất của ai, chỉ cần còn sống là tốt rồi”

Viên Tâm: “Vậy rốt cục ngài muốn như thế nào?”

Cố Tu nắm miếng giấy cầu phúc đến mức gân xanh nổi hết lên: “Ta không tin tình cảm của nàng đối với ta trước đây là giả, nàng đối với ta là thật lòng, không thể nào vô duyên vô cớ chạy đi, ở cùng với người này, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.

“Tra nữa cho ta!

“Dù sao ta cũng phải hiểu thật rõ trước, ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng người này, để đến mức ngay cả thế tử phi phủ Trấn Quốc công nàng cũng không muốn làm, chỉ để ở cùng với người này.

“Hiểu rõ, ta mới làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh mình”

Viên Tâm nói thẳng: “Ngài vẫn còn muốn nàng?” Cố Tu khi nào lại trở thành hèn mọn như vậy!

“Người không ngại?”

Cố Tu nhắm mắt, sự mong manh phản chiếu trên làn da trắng như muối của hắn.

Hận.

Cũng để ý.

Nhưng biết làm thế nào?

Hắn không chịu nổi cuộc sống không có nàng.